Đêm hôm ấy, trong khi Phùng Đức Cường đang ráo riết điều tra chân tướng mọi chuyện thì tại công viên sang trọng Ngọc Lan, Tử Đằng đang đứng trên lan can lầu cao thuộc khu vui chơi phức hợp nổi tiếng cùng với Minh Hải.
Trên đầu họ là giàn hoa Sử Quân Tử thơm ngát, tuy nhiên vào buổi tối thì khó có thể cảm nhận được vẻ đẹp của hoa một cách trọn vẹn.
Cũng giống như dáng hình của Tử Đằng lúc này, trong đêm tối khiến Minh Hải cảm thấy lu mờ không thật, hoặc giả anh đang cho rằng là cô đang diễn trò.
Minh Hải không nhìn thẳng vào Tử Đằng.
Ánh mắt anh trượt qua vai cô rơi vào khoảng không vô định.
"Em muốn nói gì nói nhanh lên"
Minh Hải lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng từ nãy đến giờ.
Tử Đằng lắc đầu chán nản: "Có phải anh vẫn luôn tin vào những gì từ chính mắt bản thân anh nhìn thấy không? Nếu em nói sự thật không phải như vậy thì sao?"
Minh Hải quay sang nhìn Tử Đằng nói: "Vậy sự thật là như thế nào?"
Tử Đằng quay sang đặt tay lên vai Minh Hải khẩn thiết: "Lúc đó là Tuyết Mai đã nói em ấy bị một gã đàn ông có ý đồ sàm sỡ bảo em đến đó để giúp đỡ em ấy.
Sau khi đến đó em được một gã nhân viên khách sạn dẫn đường, đến cửa phòng khách thì tên ấy chẳng thấy đâu.
Em định vào đó để tìm Tuyết Mai nhưng cũng chẳng thấy em ấy.
Sau đó thì em ngất đi không biết gì nữa.
Mọi chuyện sau đó thì như anh cũng biết, khi anh vừa đến em và Phùng Đức Cường đã lâm vào tình cảnh như thể này, em cũng không biết tại sao lại như vậy.
Chuyện này nhất định là có ai đó đã rắp tâm hãm hại em"
Nghe những lời phân trần của Tử Đằng, Minh Hải cười một cách chua chát.
Anh lấy tay gạt đi bàn ra của Tử Đằng đang đặt lên vai mình: "Vậy em nói xem là ai muốn hãm hại em?"
Câu hỏi của Minh Hải làm Tử Đằng ngây người ra: "Phải rồi, là ai muốn hại em?"
Tử Đằng đưa tay ôm đầu khổ sở: "Là Phùng Đức Cường? Là tên nhân viên khách sạn đó? Hay là...!
Minh Hải đứng đó nhìn Tử Đằng tự độc thoại với mình