Suốt cả khoảng thời gian mà Phùng Đức Cường lái xe về nhà, anh chẳng thèm nói chuyện với Tử Đằng mấy câu.
Mà bản thân Tử Đằng cũng tỏ ra không muốn nói chuyện với người chồng khó ưa này.
Hai người vác vẻ mặt lạnh như băng về nhà trong sự ngạc nhiên của đội ngũ người giúp việc.
Hôm nay vẫn y hệt như hôm qua, hai người ai làm việc nấy tuyệt đối không hề có giao tiếp hay động chạm gì liên quan đến nhau.
Lê quản gia nhìn vào chỉ lắc đầu.
Phùng Đức Cường sau khi bỏ lên phòng làm việc liền mới quay đầu ra phía sau.
Thật ra là anh đang ghen vì Tử Đằng cứ mãi vấn vương Minh Hải nên anh mới tức giận một mình lôi cô về nhà.
Nhưng sau đó lại không biết đối mặt với cô như thế nào.
Bữa ăn ngày hôm đó trôi qua trong một bầu không khí rất kỳ cục.
Tử Đằng ngồi đối diện bàn ăn với Phùng Đức Cường nhưng lại xem anh như là không khí.
Phùng Đức Cường cũng không vừa, anh chỉ cúi mặt ăn mà tỏ thái độ không thèm đếm xỉa gì tới vợ mình.
Quản gia Lê thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên cũng không dám mở miệng nói bất cứ điều gì.
Ngay trong lúc bà định bỏ đi ra ngoài thì Phùng Đức Cường cất tiếng gọi: "Lê quản gia, bà bảo cái người nào đó nếu như chán không muốn ở đây thì có thể về nhà cô ta bất cứ lúc nào.
Nhưng mà không được kiếm cớ gặp mặt tên đàn ông đó nữa"
Quản gia Lê nhất thời khó xử không biết phải làm thế nào liền nhìn Tử Đằng với ánh mắt ái ngại.
"Lê quản gia, bà nói với cái người khó ưa nào đó rằng tôi muốn gặp ai không phải là chuyện anh ta có thế quản được.
Mà người đàn ông đó là đàn ông nào thì phải nói cho rõ ràng chứ"
Tử Đằng đáp trả lại.
Thấy một ông một bà thay phiên nhau dùng mình để làm bình phong khiến quản gia Lê liền lắc đầu khổ sở.
Phùng Đức Cường nghe những lời đó lại càng cảm thấy khó