Một đêm khó ngủ của cả Tử Đằng lẫn Phùng Đức Cường khiến sáng hôm sau thần sắc của cả hai đều mệt mỏi.
Như thường lệ, Phùng Đức Cường luôn thức dậy sớm hơn cả cô.
Nhưng hôm nay trông tâm trạng của anh có biểu hiện khác lạ.
Anh dậy sớm nhưng không rời giường vội mà chỉ mải ngó nhìn Tử Đằng đang cuộn mình trong chăn.
Cho đến khi ánh nắng ban mai đã lên cao, Tử Đằng từ từ tỉnh giấc sau giấc ngủ ngắn ngủi.
"Có chuyện gì thế?"
Tử Đằng hết hồn khi thấy Phùng Đức Cường cứ mãi ngồi đó nhìn cô mà không nhúc nhích.
Phùng Đức Cường nhẹ nhàng nói: "Tôi là chồng cô, nhìn chút không được sao?"
Những lời đó làm Tử Đằng thoáng chút bối rối.
Vì dù sao đi nữa từ trước đến giờ cô không hề có ý nghĩ sẽ quan tâm đến Phùng Đức Cường.
"Chồng tôi? Liệu anh có thể làm chồng tôi trong bao lâu?"
Câu nói bất ngờ của Tử Đằng làm Phùng Đức Cường chau mày lại.
Trong phút chốc anh cảm thấy cay đảng xen lẫn tức giận.
Cô chưa từng nghiêm túc trong mối quan hệ giữa họ, nhất là đối với cuộc hôn nhân này.
Tuy ngoài mặt anh không nói ra nhưng thực ra trong lòng Phùng Đức Cường rất sợ một ngày nào đó cô có thể rời đi.
Chuyện ở bên cạnh anh chỉ tạm thời là một bến đỗ mà thôi.
Anh biết rõ điều đó.
Nhưng mà anh thật sự có gì đó không cam lòng.
"Không được sự cho phép của tôi cô đừng hòng ly hôn"
Nói rôi Phùng Đức Cường nhanh chóng rời giường bỏ mặc Tử Đằng với ánh mắt khó hiểu.
Người đàn ông này càng lúc càng kỳ lạ.
Cũng như mấy hôm trước, hai người ngồi xuống bàn ăn với không khí im lặng tưởng như tiếng muỗi kêu cũng còn nghe rõ.
Phùng Đức Cường thì vừa ăn vừa đọc báo như mọi khi.
Tử Đằng chỉ cắm cúi vào đĩa thức ăn hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh ta.
Đảo Ngọc Lam năm trong quần thể Vịnh Thiên An nổi tiếng với hàng chục hòn đảo lớn nhỏ.
Những hòn đảo này đều thuộc sở hữu của nhà nước, duy