Đêm gió lạnh, Minh Hải lại ngôi chờ ở bệnh viện bên cạnh Tuyết Mai.
Cô đã chìm vào giấc ngủ sâu cũng khá lâu.
Anh kiên nhẫn ngồi bên cạnh đợi chờ.
Người con gái này lắm lúc làm anh không hiểu phải cư xử như thế nào cho phải.
Nếu xét về cái đẹp, Tuyết Mai hơn hẳn cả Tử Đằng.
Nếu xét về khía cạnh tính cách, Tuyết Mai ôn hòa chứ không lạnh lùng như chị mình.
Nhưng tại sao trong lòng anh vẫn mãi chỉ có Tử Đằng mà không hề có Tuyết Mai.
Mặc dù giờ đây Tuyết Mai đã là vợ của anh.
Bọn họ lại sắp sửa có con với nhau.
Vì lý do gì mà khiến lòng anh không sao buông bỏ được.
Minh Hải mệt mỏi liền bỏ ra ngoài lan can bệnh viện.
Anh lấy từ trong túi ra một điếu thuốc và một cái bật lửa.
Đây cũng là thói quen của anh khi bỗng dưng gặp chuyện khó xử.
Thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện đến nỗi anh không kịp phản ứng mà cứ mãi để mặc cho số phận xoay vòng.
Có những chuyện một khi xảy ra đã khiến cho cuộc đời con người thay đổi hoàn toàn.
Minh Hải vẫn luôn nghĩ rằng nếu giờ đây người bên cạnh anh là Tử Đằng thì sẽ là khung cảnh như thế nào.
Có lẽ anh sẽ vui và hạnh phúc biết mấy.
Điều đau đớn nhất là anh lại lấy Tuyết Mai, em gái của Tử Đằng.
Như vậy thì sẽ có nhiều cơ hội để gặp mặt và lại khiến cho nhau thêm khó xử.
Những lúc buồn một mình anh lại tự hỏi trong bốn người họ, ai mới là người hạnh phúc viên mãn nhất? Câu hỏi đó anh không trả lời được.
Nhưng Minh Hải vẫn gửi một nỗi niềm thương nhớ đến Tử Đằng và nhờ gió mang nó đi nơi xa.
Anh đã không còn hận cô nữa, đã từ lâu lắm rồi.
Những chuyện ngày xưa đó đã đẩy cô ra khỏi vòng tay anh.
Vì tình yêu cố chấp nên Minh Hải đã hoàn toàn tha thứ cho những lỗi lầm trước kia.
Trong khung cảnh lý tưởng ấy, lời thì thầm được anh nói vào tai: "Vì em, có làm nhiều hơn nữa anh thấy cũng đáng.
Em nhớ lần thứ ba mình gặp nhau