Cậu bé A Hoàn mới đến thích ứng khá nhanh với môi trường bên ngoài.
Điều này nằm ngoài sự tưởng tượng của Tử Đằng.
Chỉ trong khoảng thời gian ba ngày ngắn ngủi, cậu bé đã thân thuộc khắp ngõ ngách của Phùng gia và cả trụ sở tập đoàn đá quý Hoa thị.
"Cậu bé làm rất tốt.Muốn tỷ tỷ thưởng gì nào?"
Tử Đằng ân cần hỏi khi hai người đang ngồi trong xe riêng đến trụ Sở công ty.
A Hoàn vui vẻ nói: "A Hoàn không có mong cầu gì khác, chỉ muốn có một cây kem ốc quế ngon lành"
Lời nói ngây thơ ấy làm Tử Đằng và tài xế và trợ lý bên cạnh bật cười vui vẻ.
Sự ngây thơ của cậu bé ấy có thể làm cho ánh nắng bình minh càng ấm áp và vui vẻ hơn.
Ai nhìn vào cũng cảm thấy khó tin vì cậu bé này đã từng ở chung với bộ tộc ăn thịt người nguy hiểm và man rợ kia.
Đúng giờ, Tử Đằng và trợ lý Huyền Thanh cùng với A Hoàn có mặt tại phòng họp.
Sau khi triển khai kế hoạch của tháng này, Tử Đằng mới ngước mắt nhìn một lượt: "Trên đây là kế hoạch của tôi.Mọi người có ý kiến gì không?"
"A Hoàn sau này xin...xin đi theo tỷ tỷ"
Lời nói có phân ngọng nghịu làm Tử Đằng bật cười.
"Dù sao đi nữa thì cậu bé ấy cũng chỉ được huấn luyện trong thời gian ngắn nên vẫn còn tật nói lắp"
Phùng Đức Cường khẽ nói.
Tử Đằng xua tay bảo: "Không sao.Em thấy cậu ấy rất đáng yêu.Thôi được rồi, sau này cậu bé hãy theo sát tôi nhé.Nếu có gì không biết cứ nói thẳng.Nếu như bé im lặng không nói thì "tỷ tỷ"sẽ không biết đâu"
Thể là A Hoàn đã được nhận làm vệ sĩ riêng của Tử Đằng.
Vốn dĩ bản thân Tử Đằng cảm thấy không cần nhưng Phùng Đức Cường cứ hết lần này đến lần khác căn dặn cô bất kể đi đâu cũng phải đem A Hoàn đi theo để bảo vệ.
Tuy anh không nói rõ chuyện gì nhưng Tử Đằng biết Phùng Đức Cường không phải là người làm việc hay nói chuyện thừa thãi.
Nay chuyện này anh có vẻ thận trọng chắc là phải có lý do gì đó.
Trong thời gian này Phùng Đức Cường liên tục văng nhà.
Chỉ