Mặc dù đây là ban ngày thế nhưng lúc nào cũng lung linh ánh đèn và tiếng nhạc xập xình inh ỏi đến nhức cả tai.
"Người đẹp.
Qua đây nhảy với anh một chút nhé!"
Tiếng mời lả lơi của một người đàn ông đã ngà ngà say làm Tuyết Mai muốn lảng tránh.
"Tôi không biết nhảy.
Anh tìm người khác đi"
Người đàn ông cụt hứng liền bỏ đi không quên kèm theo một câu chửi: "Không biết nhảy thì đến đây làm quái gì?"
Tuyết Mai từ từ tiến lại gần chỗ Phùng Đức Cường đang ngồi uống rượu, sau đó giật lấy ly Whisky từ tay anh.
Người đàn ông ngước đôi mắt vô hồn của anh ta nhìn lên cô gái trẻ xinh đẹp, sau đó lại nở một nụ cười bí hiểm: "Cô là người đã hẹn tôi đến đây sao?"
Tuyết Mai giơ ly rượu trên tay làm động tác mời: "Phải thì sao mà không phải thì sao?"
Phùng Đức Cường nghe những lời không đầu không đuôi như thể liên cảm thấy có khó chịu: "Nếu như cô không có gì để nói thì tôi đi đây"
Ngay lúc Phùng Đức Cường đứng dậy định rời khỏi, Tuyết Mai bỗng nhiên nói: "Nếu anh đi ngay bây giờ sẽ không có cơ hội biết điều mà anh muốn biết"
Bước chân của Phùng Đức Cường dừng lại ngay sau đó.
Anh quay lại nhìn Tuyết Mai: "Chẳng lẽ cô có phép thần thông có thể đọc vị nội tâm của tôi sao?"
Tuyết Mai không trả lời mà lấy điện thoại ra, mở một hình ảnh đưa cho Phùng Đức Cường xem.
Trong hình là ảnh chụp ngày hôm qua trên bãi biển, anh đang dùng vũ lực ôm Tử Đằng vào lòng.
"Tôi tình cờ thấy được hình này khi đang lướt mạng, không ai biết hai người là ai bởi góc chụp khá xa nhưng tôi vừa thoáng nhìn đã biết.
Anh nói xem tôi phải làm sao với tấm hình này đây?"
Tuyết Mai vừa nói vừa nhìn Phùng Đức Cường thăm dò.
Sắc mặt của người đàn ông ấy tối sầm lại, nhưng trong giọng nói ấy vẫn giữ được bình tĩnh: "Rốt cuộc cô muốn gì? Không cần phải nói vòng vo với