Tử Đằng sau khi được Minh Hải cho lời khuyên, tâm trạng của cô phấn chấn hẳn lên.
Dù sao thì mọi chuyện cũng phát triển theo chiều hướng bất lợi mà đối với người mới tiếp quản cơ nghiệp như Tử Đằng, việc gặp sự cố lớn như vậy là một đòn chí mạng.
Nhưng sau khi được chỉ điểm, trong lòng Tử Đằng trở nên nhẹ nhõm.
Và điều mà cô thấy phấn khởi là cô và Minh Hải đã hóa giải khúc mắt trước kia.
Cho dù trong lòng của cả hai vẫn còn ám ảnh về những chuyện không vui lúc trước nhưng hiện tại cho dù quá khứ như thế nào cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.
Phùng Đức Cường hôm nay về nhà sớm hơn mọi khi.
Khi Tử Đằng về đã thấy anh nằm nghỉ trên sô pha.
"Hôm nay em đã đi đâu thế?"
Phùng đức Cường đột nhiên hỏi.
Tử Đằng đột nhiên nhớ tới cuộc gặp hôm nay nên nhất thời cô không biết phải làm sao, đành chọn cách che giấu: "À, em bàn chuyện làm ăn với đối tác một chút.
Thời gian này công ty liên tiếp gặp chuyện, em không thể ngồi yên một chỗ chờ chết đúng không?"
Phùng Đức Cường nghe vậy thì cũng không thắc mắc thêm nữa.
Anh tiếp tục nằm trên sô pha nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tử Đằng thấy chồng mình có vẻ mệt mỏi muốn quan tâm một chút nhưng nhìn thấy anh có vẻ cần sự nghỉ ngơi nên cô cũng không nói gì chỉ đành đi tắm một chút.
Trời đã ngả về chiều, những bóng cây phong trước nhà đổ về phía ngược lại lúc ban sáng làm bóng cây như dài thêm.
Tử Đằng ngồi vào bàn ăn tối cùng Phùng Đức Cường.
Hôm nay cô cũng không có chuyện gì để nói với anh mà chỉ lẳng lặng ăn cơm.
Cả Phùng Đức Cường cũng vậy.
Không khí giữa hai người xa cách đến lạ, đến nỗi Phùng Đức Cường không chịu nối nữa liền lên tiếng: "Em hôm nay làm sao vậy? Thật khác với ngày thường."
Những lời của Phùng Đức Cường kéo cô về thực tại.
Tử Đằng như bừng tỉnh liền quay sang anh: "À, em chỉ suy nghĩ không biết tên nào lại có ý đồ hại chúng ta"
Phùng Đức Cường nghe vậy liền thở dài: "Đây cũng là chuyện nan giải bởi anh cũng không có bất cứ manh mối nào.
Kẻ đó cứ như một con rắn lặng lẽ trong bóng đêm chờ cơ hội để tấn công người khác vậy"
"Chuyện này có lẽ chúng ta vẫn cần một thời gian nữa để điều tra rõ ngọn ngành"
Tử Đằng gật gù đồng tình.
Sau bữa ăn có phần thịnh soạn, Tử Đằng và Phùng Đức Cường tạm gác công việc khó nhọc đang đeo bám sang một bên mà chuyên tâm đi ngủ.
Đã mấy ngày rồi họ không gần gũi nhau.
Phùng Đức Cường đột nhiên có hứng nhưng Tử Đằng ngay lập tức ngăn anh lại.
"Hôm nay em rất mệt"
Nói rồi cô quay lưng về phía anh trùm chăn ngủ.
Phùng Đức Cường có hơi hụt hẫng, tuy nhiên anh cũng chẳng nói gì chỉ lẳng lặng nằm xuống.
Tuy vậy nhưng Tử Đằng vẫn chưa ngủ được.
Cô cứ nghĩ mãi về những câu nói hôm nay của Minh Hải.
Nếu như thật sự cô và Phùng Đức Cường có tình cờ đắc tội với ai mà không biết, có lễ hung thủ là một phạm vi rất rộng vì ai cũng có thể làm được chuyện đó.
Sáng hôm sau, Tử Đằng thức dậy trong cảm giác mệt mỏi đang bủa vây.
Phùng Đức Cường thấy vậy liền lo lắng hỏi: "Em làm sao vậy? Có cần đi bác sĩ không?"
Tử Đằng xua tay nói: "Không cần đâu.
Hôm nay em muốn đến công ty thử xem sao.
Dù sao đi nữa thì chuyện này cũng cần phải giải quyết ổn thỏa"
Phùng Đức Cường gật đầu cũng không hỏi gì thêm, anh chỉ dặn cho tài xế đích thân chở Tử Đằng đến công ty.
Sau đó anh cũng thay quần áo đi xử lý công việc riêng của mình.
Khi vừa bước ra khỏi thang máy thì đã nghe những nhân viên trong phòng họp liên tục bàn tán.
"Cô ta đúng là xúi quẩy, vừa đến đảm nhận vị trí chủ tịch công ty đã liên tiếp gặp chuyện.
Lần này xem ai còn bênh vực cô ta nữa"
Một nữ nhân viên nói.
Dường Yên Nhi bên cạnh châm dầu vô lửa: "Hay là chúng ta họp cổ đông phế truất vị trí chủ tịch của cô ta đi.
Tôi nghĩ chuyện này phải tiến hành ngay.
Sau đó bảo cảnh sát đến điều tra cô ta.
Tôi không tin chuyện này chỉ là tình cờ.
Là cô ta có tâm địa độc ác muốn hại người sau đó đổ thừa cho kẻ khác làm"