Những lời đó của Phùng Đức Cường, Bạch Lệ Thu nghe như sét đánh ngang tai.
Cho dù nói thế nào thì bà cũng không tin: "Mẹ tin Tử Đằng nó không phải là người như vậy.Nhưng mà nói Tuyết Mai dùng thủ đoạn hãm hại chị nó như vậy thật là chuyện khó mà tin được"
Phùng Đức Cường thở dài nói: "Nếu như mẹ không tin thì con cũng không biết phải làm cách nào nhưng xin mẹ hãy dùng sự công tâm một chút để nhìn tất cả sự việc này lại một lần nữa"
"Nếu như chuyện con nói là sự thật thì nó cũng chỉ hại chị nó một lần đó.Còn hai chuyện gân đây cũng đâu có chứng cứ gì là nó đã hại Tử Đằng"
Bạch Lệ Thu nói.
"Mẹ nói đúng.Nhưng cũng đâu thể nào nói tất cả chuyện này là Tử Đằng làm.Cô ấy đã ra nông nổi như vậy có thế đã gặp liên tiếp những oan ức không thể thanh minh được.Con sẽ tìm ra cho bằng được chứng cứ để trả lại sự trong sạch cho Tử Đằng"
Phùng Đức Cường xem ra đã hạ huyết tâm.
Sau buổi nói chuyện với Phùng Đức Cường, Bạch Lệ Thu trở về phòng bệnh để chăm sóc con gái bà.
Nhìn đáng vẻ và bộ dạng của cô làm lòng bà đau như cắt.
Thật ra từ nhỏ đến lớn chuyện gì Tuyết Mai cũng muốn tranh giành với Tử Đằng kể cả là những chuyện nhỏ nhất như con gấu bông hay búp bê đến những chuyện lớn hơn như những bộ trang sức bằng kim cương và ngọc lục bảo.
Tử Đằng luôn luôn lúc nào cũng cố nhường cho em mình và có đôi khi còn chịu nhận sự lép vế về mình.
Giống như hôm tiệc mừng thọ của Hoa Quân Tử, Tử Đằng luôn trang điểm và ăn mặc ít cầu kỳ hơn Tuyết Mai.
Cả trang sức trên người cũng chỉ bằng ngọc bích hay phỉ thúy chứ không phải kim cương hay đá quý đắt tiền.
Còn Tuyết Mai thì thừa dịp phô bày tất cả để chiếm hết sự nổi bật.
Những điều đó Bạch Lệ Thu đều biết và nhận ra tất cả, nhưng sau tất cả bà chỉ nghĩ đó là chuyện nhỏ nhặt, mặc khác Tử Đằng vẫn luôn nhún nhường em mình nên chuyện cũng không có gì to tát.
Đến hôm nay sau khi nghe Phùng Đức Cường nói thì trong lòng bà vô cùng khó xử.
Tuy nhiên những lời nói của anh vô cùng có lý khiến trong lòng Bạch Lệ Thu phân vân không ít.
Phùng Đức Cường khi rời khỏi bệnh viện thì lái xe trên đường với những cảm xúc ngổn ngang.
Có quá nhiều chuyện xảy ra và những đầu dây mối nhợ trong đó khiến anh không biết phải bắt đầu từ đâu.
Phùng Đức Cường quay sang nói: "Tôi tin.Anh