Vương Phong hăm hở ngồi xuống một cách rất tự nhiên.
Tuy nhiên ánh mắt của anh vẫn theo sát Tử Đằng và để ý từng hành động của cô.
Khuôn mặt cô đã có thần thái giống người hơn, tuy nhiên trong đáy mắt vẫn còn vương nét buồn đến tê tái.
Tử Đằng vào trong nhà lấy một chai nước trái cây đổ ra hai ly nước rồi đặt trên bàn.
"Mời anh!"
Cô ngồi xuống tấm thảm đối diện với Vương Phong.
Anh ngước mắt nhìn cô bằng đôi mắt thương cảm đến lạ.
Tuy tình hình của cô có thuyên giảm đôi chút nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.
Vương Phong cầm ly nước quả mâm xôi lên uống một ngụm.
Sau đó nhìn cô đầy vẻ quan tâm: "Cô thấy sức khỏe của mình như thế nào rồi?"
Tử Đằng nhìn vào khoảng không vô định mà không nhìn anh: "Vẫn thể, tuy tôi đã thoát khỏi cuộc sống xô bồ và những nguyên nhân làm cho tôi đau khổ nhưng sự việc cứ mãi lặp đi lặp lại ám ảnh trong đầu tôi như một cuốn phim vậy.Có đôi lúc tôi nghĩ đến nếu như cuộc đời này là một giấc mộng thì tôi hy vọng mình sẽ tỉnh lại càng nhanh càng tốt.Còn nếu như cuộc đời này là thật thì tôi nguyện sẽ ngủ một giấc dài hàng trăm năm như nàng công chúa ngủ trong rừng ấy, tuy nhiên tôi không hy vọng có một chàng hoàng tử nào đó tình cờ đi ngang và đánh thức tôi dậy khiến tôi nhớ lại hiện thực đã xảy ra khiến tôi đau khổ"
Với cặp mắt tinh tường của một bác sĩ tâm lý, Vương Phong biết nhất thời Tử Đằng vẫn còn phải sống một cuộc sống tách biệt với đời như thế này một thời gian dài.
Cũng còn may là cô chịu gặp anh, chịu tiết lộ nơi ở của cô cho anh biết.
Vương Phong lấy trong ba lô của mình ra một cái túi rồi đưa nó cho Tử Đằng: "Đây là phương thuốc an thần tôi đã kê đơn cho cô.Trong đó có ghi liều lượng và cách dùng.Cô nhớ xem kỹ và uống thuốc đúng giờ.Căn bệnh này không phải một sớm một chiều là có thể khỏe ngay được.Cô có nhớ lời mà tôi nói trước kia không? Căn bệnh của cô có thể bắt đầu từ sự việc Scandal lần đầu tiên.Lúc đó não bộ của cô đã bị tổn thương.Nhưng sau đó cô lại tìm được tình yêu với người chồng