Hôn Nhân Thứ Hai

“Tôi ngứa mắt cái dấu răng này lâu lắm rồi.”


trước sau

“Tôi và chồng trước của tôi……” hai tay Chung Văn Nhiễm đặt trên đầu gối, hai tay nắm chặt, tư thế mất tự nhiên, anh định hồi tưởng lại, nhưng đáng tiếc lại kết thúc trong sự thất bại, “Tôi không nhớ nổi, sau khi tôi ly hôn đã tẩy sạch ký ức.”

Chúc Diệu Uyên không muốn từ bỏ dễ dàng: “Một chút cũng không nhớ nổi?”

Chung Văn Nhiễm nhíu mày: “Cậu muốn làm gì?”

Chúc Diệu Uyên nói: “Chỉ là rất khó hiểu, không tìm thấy tư liệu của hắn trong nước, anh là người thân cận nhất của hắn, cũng không nhớ được bất cứ chuyện gì về hắn.”

Chung Văn Nhiễm nghe hắn nói vậy, đột nhiên trong lòng lại có chút không thoải mái, anh cũng không hy vọng người khác tùy tiện phán xét người chồng trước đến tên cũng chẳng nhớ nổi này của anh.

Anh nói: “Cậu muốn nói có thể hắn không tồn tại? Hắn có tồn tại, hắn…… hình như hắn là quân nhân, rất cao, rất……”

Giống mỗi lần trước đó, anh lại mắc kẹt. 

“Được rồi, vậy tôi cứ coi như đây là tư liệu quân nhân mới bị bảo mật,” Chúc Diệu Uyên đột nhiên ngồi xổm xuống trước mắt anh, nắm lấy bàn tay đặt trên đầu gối anh, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, “Vậy anh___ Nhiễm Nhiễm, anh còn nhớ hắn sao?”

Chung Văn Nhiễm cảm nhận được nhiệt độ nóng rực nơi lòng bàn tay hắn, mất tự nhiên muốn rút ray ra, nhưng hắn nắm rất chặt, thế là anh lại đành thỏa hiệp một lần nữa, dùng ngữ khí hời hợi bâng quơ nói: “Tôi đã không nhớ nổi hắn rồi, thậm chí quên mất tên của hắn, cho dù bây giờ hắn có đứng trước mặt tôi, cũng tương đương một người xa lạ, nói gì đến ‘nhớ’ đây?” 

Chúc Diệu Uyên nghe vậy, một nửa hưng phấn, một nửa suy sụp, cơn suy sụp này tới đột ngột mà đi cũng vội vã, vội vã đến mức thập chí hắn còn chưa kịp phản ứng lại, đã chỉ còn lại nỗi hưng phấn mà thôi. 

Hắn nắm chặt tay Chung Văn Nhiễm, trong mắt tràn ngập chờ mong: “Vậy bây giờ anh có thể tiếp nhận người mới không?” 

“Có thể,” Chung Văn Nhiễm rũ mắt, cạy từng ngón từng ngón tay hắn ra, giãy ra được rồi thở một hơi thật dài: “Nhưng không phải cậu, Chúc Diệu Uyên.” 

Anh nhẹ nhàng nói một câu lại giống như quả bom ngàn ký, nổ mạch đến mức Chúc Diệu Uyên đầu váng mắt hoa.

Lần đầu bị từ chối vẫn chưa biết đã thích anh sâu đậu đến vậy, lần nữa nghe được câu nói ấy, hắn gần như không bảo trì nổi sự trấn định mà ấn bả vai anh lại, dưới vẻ mặt bình tĩnh ẩn giấu nỗi kích động: “Vì sao?” 

Chung Văn Nhiễm đẩy hẳn: “Tôi đã nói rồi, chúng ta không hợp, sống bên cạnh nhau lâu dài rõ ràng là không sáng suốt……”

“Sáng suốt, sáng suốt,” Chúc Diệu Uyên cười, dần dần siết chặt bả vai anh, “Nói cho cùng là không có tình cảm, người có tình cảm sẽ không có lý trí, nhưng Chung Văn Nhiễm à, rốt cuộc là anh vì ‘không hợp’ mà từ chối tôi, hay là bởi vì cái gã chồng trước đến tên cũng gọi không nổi kia.”

Chung Văn Nhiễm nhíu mày: “Cậu quả thật là không thể lý trí nổi.” 

Chúc Diệu uyên không nói một lời, hắn đối mặt với Chung Văn Nhiễm, nhìn chằm chằm anh thật lâu, từ lông mi đến đôi mắt, cái mũi, cái miệng của anh, mỗi bộ phận đều hợp tâm ý hắn, tưởng chừng như dựa vào hình mẫu lý tưởng trong lòng hắn mà lớn lên vậy.”

Hắn cứ nhìn mãi không chán, mà bất kể thế nào đều sẽ không thấy chán – hắn đã chắc chắn như vậy.

“Tôi nghe nói……” Hắn run rẩy tới sát vào gần, tựa lên trán Chung Văn Nhiễm, mỗi một chữ phun ra đều vô cùng gian nan: “Tôi nghe nói, ký hiệu sẽ làm omega sinh ra ỷ lại với alpha.”

Đồng tử Chung Văn Nhiễm nháy mắt co rụt lại, anh vươn tay đẩy hắn, nhưng ngay sau đó Chúc Diệu Uyên đã giam anh vào trong ngực, hay cánh tay ôm anh thật chặt, chóp mũi dò tìm đến cổ anh, hít hai cái.

“Cậu thế này được coi là quấy rối tình dục.” Trong giọng nói Chung Văn Nhiễm có chút sợ hãi không nhận ra.

Chúc Diệu Uyên lại cười khổ: “Sao có thể đây, có phải anh quên mất rồi không, hiện giờ bất kể chúng ta phát sinh chuyện gì, đều là hợp pháp, pháp luật sẽ không truy cứu lỗi lầm của tôi.”

Dù cho Chung Văn Nhiễm thật sự không muốn thừa nhận, nhưng hắn nói không sai.

Đây là một loại kỳ thị giới tính quang minh chính đại đến từ chính phủ, bởi vì luôn có nhưng omega không cam lòng với vận mệnh, bọn họ không muốn chấp nhận đến tuổi bị ép buộc phải xứng đôi của hệ thống, lúc nào cũng dây dưa kề cà không nguyện ý thành hôn.

Nhưng omega không muốn sinh sản, tỷ lệ sinh sản của quốc gia phải duy trì thế nào?

Loại thời điểm này, alpha nào mà đơn phương nhìn trúng omega liền có đất để dụng võ rồi.

___kéo omega về nhà phịch một trận là ổn. Về cơ bản cưỡng chế ký hiệu xong, 90% omega đều ngoan ngoãn biết điều.

Chính phủ thường mở một mắt nhắm một mắt đối với loại chuyện này, cho dù có tố cáo thì trừng phạt đối với alpha cũng rất nhẹ, phóng túng lâu rồi, liền trở thành loại quy tắc ngầm không nói ra nhưng lòng ai cũng hiểu rõ.

Bởi thế, nhóm omega căm thù hệ thống xứng đôi đến tận xương tủy, còn có vài người giơ biểu ngữ diễu hành, nhưng đối mặt với cường quyền của quốc gia, chỉ có thể tiếp tục bị chèn ép, thẳng tới tận vực sâu.

“Nếu hiện tại cậu đánh dấu tôi,” Chung Văn Nhiễm rộ rõ vẻ hoảng loạn, “thì mãi mãi không chiếm được tình yêu của tôi.”

Chúc Diệu Uyên ngoảnh mặt làm ngơ, “Chỉ là đánh dấu tạm thời mà thôi, hôm nay tôi sẽ không đánh dấu anh hoàn toàn……Chỉ cần anh ngoan một chút.”

Chung Văn Nhiễm nghe vậy, thân thể đang giãy dụa lập tức cứng đờ, anh không muốn thỏa hiệp, thế nhưng trước mắt chẳng có biện pháp nào tốt hơn cả.

Anh giờ phút này, thật sự hối hận đã mời Chúc Diệu Uyên vào nhà mình.

Chó con vẫy vẫy cái đuôi xoay quanh chân bọn họ, Chúc Diệu Uyên mặc kệ
nó nhưng Chung Văn Nhiễm cảm thấy bị một đôi mắt nhìn chằm chằm cực kỳ hổ thẹn, màu đỏ ửng lan từ vành tai xuống đôi má, anh vừa xấu hổ vừa tức giận không thể chịu nổi, chỉ cảm thấy cả cuộc đời trước giờ chưa bao giờ phải chịu loại sỉ nhục như vậy.

Có lẽ cảm xúc giao động quá lớn thế nên cơ thể anh cũng bị ảnh hưởng, khi chính anh còn không nhận thấy được, Chúc Diệu Uyên đang chôn trong cổ anh nhẹ giọng cười: “Nhiễm Nhiễm, pheromone của anh tỏa ra rồi.”

Chung Văn Nhiễm nhắm mắt lại, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, cắn răng nói: “Đồ điên.”

“Đồ điên này muốn ký hiệu anh,” Chúc Diệu Uyên ôm anh nghiêng người một phát ngã lên sô pha, sô pha mềm mại đỡ được hai người, trũng xuống một cái hố to, chóp mũi hắn từ từ đi về phía sau cổ, húc nhẹ vào nơi đó, nhỏ giọng làm nũng: “Thầy ơi, có được không vậy.”

Chung Văn Nhiễm không hề do dự: “Tôi nói không cậu sẽ dừng lại sao?”

Chúc Diệu Uyên ngừng một lát, sau đó làm như không có chuyện gì mà vươn đầu lưỡi, đảo quanh tuyến thể sau gáy anh, hắn trầm giọng nói: “Tôi ngứa mắt cái dấu răng này lâu lắm rồi.”

Câu trả lời của Chung Văn Nhiễm lần này là hoàn toàn im lặng.

Khi Chúc Diệu Uyên vừa tới gần, anh liền cảm giác cơ thể không đúng lắm, giống điềm báo trước khi phát bệnh vậy, nhưng lại có chút không giống vậy lắm, anh cảm giác được tuyến thể sau cổ rất nóng, huyết dịch cả người đang lao điên cuồng.

Chúc Diệu Uyên liếm nhẹ vài cái rồi rút đầu lưỡi lại, như đang hồi vị.

Rồi sau đó hắn hé miệng, nhẹ nhàng đem khối thịt mềm sau cổ kia ngậm trong miệng, mút vào liếm láp.

Khi pheromone của hắn tiếp xúc thân mật với Chung Văn Nhiễm, Chung Văn Nhiễm liền run rẩy như chạm phải điện, cổ họng phát ra âm thanh tựa như thở dốc.

Chuyện này cực kỳ khác với phát bệnh, Chúc Diệu Uyên ôm sát anh, hàm răng chậm rãi cắn vào.

Cuối cùng răng nanh cũng đâm vào tuyến thể sau cổ anh, làn da bị cắn rách ngay trong nháy mắt, Chung Văn Nhiễm đầu tiên cảm nhận được đau nhức, rồi tiếp đó là cảm giác pheromone ào ào tranh nhau tràn vào trong mạch máu anh.

Kỳ lạ chính là anh không hề lạ lẫm đối với những thứ phân tử nhỏ bé này, thậm chí còn quen thuộc.

Anh mở choàng mắt, ngón tay vô lực buông thõng, cúi đầu là mái tóc cứng thẳng của Chúc Diệu Uyên, anh nhìn trân trân lên trần nhà trước mặt, trần nhà vặn vẹo, bóng chồng bóng, tựa như hành lang ngày ấy anh uống say.

Trong tích tắc, dường như anh nhớ tới gì đó, nhưng đến khi Chúc Diệu Uyên buông miệng, anh lại không nhớ nổi gì nữa cả.

Cắn tuyến thể chỉ là một kiểu đánh dấu tạm thời tương đối điển hình, thời gian ít thì ba ngày, nhiều thì một tuần, đại đa số người coi chuyện này quan trọng như vậy là bởi vì trong động tác bao hàm thân mật, không phải người yêu sẽ cảm giác khó chịu.

Bởi vậy khi Chúc Diệu Uyên nhắc đến đánh dấu tạm thời, anh ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm, đánh dấu tạm thời sao với đánh dấu hoàn toàn tốt hơn nhiều, tương đối phiền chính là mấy ngày tới bất kể anh đi đâu làm gì đều sẽ mang theo mùi vị pheromone của Chúc Diệu Uyên, người khác phải sát gần vào mới có thể ngửi được, còn anh là mỗi giây mỗi phút.

Chúc Diệu Uyên nằm sấp trên người anh, hắn bản thân là người đi ký hiệu, thế mà cả người lại run rẩy như bị ký hiệu vậy.

Chung Văn Nhiễm đẩy hắn, cánh tay hắn vẫn để trên eo anh, không hề dịch chuyển như cũ.

Chúc Diệu Uyên hôn nhẹ gáy anh, khóe mắt ướt át khó hiểu, hắn gần như siết chết Chung Văn Nhiễm, như muốn cứ thế khảm chặt anh vào trong cơ thể mình, “Đừng nhúc nhích, Nhiễm Nhiễm ngoan, cho tôi ôm một lát.”

Chung Văn Nhiễm liền từ bỏ chống cự.

Hai người dùng một loại tư thế thân thiết không kẽ hở vùi mình trên sô pha, hô hấp giao hòa quấn quýt lẫn nhau, đột nhiên, Chúc Diệu Uyên ngẩng đầu lên từ hõm cổ anh, tập kích bờ môi anh, hung hăng hôn lên.

Chung Văn Nhiễm bất ngờ không kịp phòng bị, phản ứng đầu tiên là giãy giụa, nhưng có thể do đánh dấu tạm thời khiến hai người họ tâm ý tương thông, anh thấy Chúc Diệu Uyên đỏ bừng đôi mắt, bỗng chốc cũng cảm nhận được một trận đau lòng mãnh liệt.

Môi Chúc Diệu Uyên đè lên môi anh, lẩm bẩm nói: “Nhiễm Nhiễm là cục cưng của tôi.”

~ Hết chương 15 ~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện