Lúc Chung Văn Nhiễm ghi chép xong cụm số liệu cuối cùng, đã là hơn mười hai giờ đêm, kém mười mấy phút nữa là đến rạng sáng 1 giờ.
Cổ anh bị mũ cách ly đè thành vết đỏ, trợ lý giúp anh tháo ra, thấy chiếc cổ trắng nõn của anh bị đè thành vết hằn, lập tức hoảng hốt hô lên: “Tiến sĩ Chung, cổ của ngài nhìn trông không ổn lắm đâu.”
Kỳ thực da Chung Văn Nhiễm so với các omega thông thường yếu ớt hơn một chút, nhẹ nhàng cà qua một chút mấy giây sau liền sẽ phát đỏ rồi nổi phồng lên, nhìn rất nghiêm trọng, nhưng căn bản không đau.
Anh đã cố gắng hết sức chọn kiểu mũ cách ly nhẹ nhất nên sẽ không có chuyện gì, ngủ khoảng một giấc là sẽ tiêu mất.
Anh xua xua tay, tỏ ý không sao, cầm quyển sổ ghi chép lên cúi đầu lật xem: “Ngày mai cậu đem hết toàn bộ số liệu này chuyển vào trong máy tính, rồi gõ một bản những chất của những người có thể chất khác nhau có thể bị dị ứng, còn nữa, dặn dò người trực tối nay phải trông coi phòng thí nghiệm cẩn thận, trước khi tôi đi làm ai cũng không được vào.
Trợ lý: “Được, ngài đi nghỉ ngơi đi.”
Trợ lý này là Chung Văn Nhiễm mang tới, vẫn luôn đi theo anh, năng lực làm việc mạnh lại có trách nhiệm, vì vậy anh rất yên tâm đưa quyển sổ cho cậu ta rồi rời đi.
Trợ lý lại đột nhiên gọi anh lại: “Tiến sĩ, còn có một chuyện quên chưa nói với ngài.”
Chung Văn Nhiễm quay đầu lại: “Sao vậy?”
“Là sáng nay sở nghiên cứu truyền tới thông báo,” trợ lý mở điện thoại ra, “Một nhóm thực tập sinh mới sắp được phân tới, hỏi ngài có muốn mấy học sinh hay không.”
Chung Văn Nhiễm không nghĩ tới là chuyện này, mỗi khi xuân sang hè tới luôn sẽ có một nhóm lớn thực tập sinh tới học bồi dưỡng.
Có thể đi vào sở nghiên cứu của bọn họ, hoặc là học sinh trường nổi tiếng, hoặc là nhờ quan hệ, sau khi vào tự lựa chọn gia nhập dưới danh thầy hướng dẫn nào mình mong muốn, rồi bọn họ lại từ những học sinh đó chọn lựa ra.
Năm ngoái Chung Văn Nhiễm có số lần được chọn ít nhất, hơn nữa phần lớn anh đều sẽ từ chối___anh không thích một đám học sinh cái gì cũng không hiểu ở bên cạnh, nói dễ nghe một chút là đến làm học sinh, trên thực tế là thêm chuyện thêm rắc rối đến.
Tuy nói nhóm học sinh này năng lực học tập rất mạnh, chống đỡ qua một đoạn thời gian ngắn là bằng với thêm được mấy người trợ thủ, nhưng những học sinh dưới tay anh, thường thường không chống đỡ nổi khoảng thời gian đó đã đều bị anh đuổi đi rồi.
Anh bỗng dưng nhớ tới Dương Gia, lần cuối cùng thấy Dương Gia vẫn là lần ở trong bệnh viện đó, trạng thái của cậu ta có gì đó rất không đúng, cả người giống như một cây cung căng chặt, mặt lạnh như nước, lệ khí trong mắt không có cách này che giấu.
Nếu không phải anh biết tính cách ngày thường của Dương Gia, thì gần như đã tưởng rằng người đang đứng trước mặt mình đây là một tên côn đồ.
Nghĩ đến học sinh này, anh luôn mang theo mấy phần tiếc nuối, bởi vì học sinh có thể theo kịp tiết tấu anh không nhiều, nhất là kiểu đã thông minh còn chịu khổ chịu khó như vậy lại càng ít, chăm sóc bồi dưỡng nhiều thêm, thành tài căn bản không phải là vấn đề.
Nhưng…
Chung Văn Nhiễm không muốn suy nghĩ nhiều, hoàn hồn lại dưới ánh mắt hoài nghi của trợ lý, nhàn nhạt nói: “Giống như trước đi, có một ít đến chỗ tôi thì cũng đẩy toàn bộ đi.”
Trợ lý đã sớm đoán được, đáp một tiếng, đưa mắt nhìn Chung Văn Nhiễm xoay người rời đi.
Đêm khuya, ngoại trừ một ít người đang tụ tập, gần như tất cả mọi nơi đều rất yên tĩnh, dù cho hai mươi tư giờ ở trụ sở đều có người trực cũng thế, nếu là giữa hè còn có thể nghe được tiếng côn trùng và tiếng ve, nhưng lúc này mọi âm thanh đều yên ắng, mở đèn lên cũng là một khoảng im lặng.
Chung Văn Nhiễm đến phòng làm việc lấy áo khoác, trên hành lang, đột nhiên cảm thấy mùi không khí có chút không đúng, nhưng anh đã quá mệt mỏi, mệt đến mức ngay cả bước đi cũng phải rất gắng gượng chứ chớ nói chi là đi suy nghĩ xem.
Thế nên khi anh mở cửa phòng làm việc, lúc bị pheromone xông tới phả đầy mặt, vậy mà lòng lại cảm thấy có chút kinh ngạc___nếu là người khác, anh không thể nào ngửi được mùi pheromone nồng đậm lại rõ ràng như vậy, chỉ có Chúc Diệu Uyên đã ký hiệu anh, anh mới có thể mẫn cảm đến vậy, cách cánh cửa đã ngửi thấy được mùi rồi.
Nhưng ngoài dự đoán là, Chúc Diệu Uyên dùng âu phục đắp lên người, nửa nằm trên ghế mềm của anh say ngủ, đôi chân thon dài của hắn như không có chỗ để đặt, gót chân nhẹ nhàng gác lên bàn anh, cẩn thận tránh khỏi văn kiện trên đó.
Chung Văn Nhiễm đi tới.
Ánh mắt anh nhẹ nhàng lướt qua chân Chúc Diệu Uyên, nghiêng đầu nhìn về phía mặt hắn.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh cẩn thận mà yên lặng quan sát hắn, đôi mắt Chúc Diệu Uyên cũng không phải rất lớn, mắt hai
mí cũng không rõ ràng, chính là kiểu ánh mắt rất thâm sâu, nhưng dáng mắt rất đẹp, mỗi lần hắn rủ mắt xuống nhìn người khác, luôn mang theo một luồng áp bức nhàn nhạt, nhưng đôi môi của hắn lại trời sinh vểnh lên, vậy nên thật sự làm cho người khác ảo giác cao thâm khó lường.
Lần đầu tiên Chung Văn Nhiễm nhìn thấy hắn, chính là bị hắn lừa gạt như thế.
Mũi hắn rất cao lại thẳng, nhưng lại là bộ phận không xuất sắc nhất trong năm ngũ quan, không dễ gây cho người khác ấn tượng nhất, bời vì cho dù ai gặp hắn, chú ý tới đầu tiên nhất định là đôi mắt.
Chung Văn Nhiễm nhìn trong chốc lát, nhìn về phía khuôn mặt đang say ngủ của Chúc Diệu Uyên, thở dài một hơi cực kỳ nhẹ.
Anh nghĩ, tội gì phải khổ vậy.
Nhưng anh trong nháy mắt ngay khi vừa thở dài xong___Chúc Diệu Uyên vốn đang ngủ bỗng nhiên mở mắt, chân đang đặt trên bàn đá một cái, hắn cùng ghế xoay nửa vòng, dùng chân hất ngã Chung Văn Nhiễm, đưa tay kéo Chung Văn Nhiễm vào lòng.
Một loạt đồng tác nhanh nhẹn dứt khoát nước chảy mây trôi, thậm chí sau khi Chung Văn Nhiễm ngã nhào vào hắn xong vẫn chưa tỉnh hồn, ngẩng mạnh đầu lên, ngơ ngốc nhìn Chúc Diệu Uyên.
Chúc Diệu Uyên hướng về phía anh cười xấu xa: “Nhìn tôi lâu như vậy, nhìn ra cái gì tâm đắc không? Có phải thấy tôi cực kỳ đẹp trai không?”
Đúng rất đẹp trai, nhưng đánh chết Chung Văn Nhiễm cũng sẽ không nói ra.
Anh không ngờ hắn sẽ tỉnh, sau khi phản ứng lại, cơn vừa thẹn vừa tức xông thẳng lên đỉnh đầu, vùng vẫy muốn bò dậy, anh đã lâu không vùng vẫy kịch liệt đến vậy, Chúc Diệu Uyên ngơ ra một lúc, vội vàng ôm eo anh, hai cái chân dài tách ra kẹp chặt lấy anh: “Làm gì thế làm gì thế, anh vẫn còn đồng nghiệp đang trực ở cách vách đấy, tạo tiếng động để người ta tới xem đó hả.”
Hai người quấn lấy nhau như bạch tuộc, Chúc Diệu Uyên đã một ngày không chạm vào anh, đang rất rất rất là muốn, hậu quả của việc quá thân mật chính là nổi phản ứng rồi.
Chung Văn Nhiễm giãy giụa giãy dụa rồi không cử động nữa, anh nhận ra được rồi, ngoại trừ cả người rơi vào trạng thái phát ngốc, hai tai cũng rất chính trực mà đỏ lên.
Chúc Diệu Uyên như phát hiện ra đại lúc mới, giơ tay ấp lấy tai anh, cảm nhận xúc cảm nóng bỏng trong lòng bàn tay, bỗng dưng nở nụ cười nhìn ngu chết đi được, ngay sau đó ý thức được mình quá hớn hở ra mặt, lại vội vàng tém tém lại.
“Chơi cái trò gì kì vậy? Không nghe lời vậy thế hả, nói thế nào mà lại tự đứng lên rồi.”
Chung Văn Nhiễm nhìn hắn nghiêm trang nói vớ vẩn, dĩ nhiên không tin mấy lời nói khùng nói điên của hắn, giương mắt trừng hắn, lại không dám giãy giụa.
“Cục cưng của tôi có mệt không?” Chúc Diệu Uyên vội vàng đảo sang chuyện khác.
“Đừng gọi tôi là cục cưng,” Chung Văn Nhiễm ngừng một chút, giải thích, “Quá buồn nôn.”
Chúc Diệu Uyên hận không thể dâng toàn bộ trái tim cho anh, mấy loại xưng hô này sao có thể cảm thấy buồn nôn được, cánh tay hắn siết chặt eo Chung Văn Nhiễm
làm anh sát gần thêm một chút, hô hấp đan xen, lại không nhịn được hôn anh một cái, liếm liếm miệng, nói: “Vậy…bé cưng.”
… Tận sâu trong thâm tâm Chung Văn Nhiễm cũng không cảm thấy xưng hô này hay chỗ nào.
Nhưng không biết tại sao, một sợi rễ ở nơi nào đó sâu thẳm trong lòng anh dường như bị nhẹ nhàng kích thích một cái, cảm giác run rẩy truyền tới đầu ngón tay, anh vùi đầu vào lồng ngực Chúc Diệu Uyên, mở to hai mắt, dùng một loại âm thanh thấp để không thể thấp hơn nữa, gần như không thể nghe nổi mà trả lời: “Ừm.”
Chúc Diệu Uyên không ngờ được anh sẽ thật sự đồng ý, trong nháy mắt mừng rỡ như điên, khóa chặt anh trong lồng ngực hết nặn rồi bóp, gọi: “Bé cưng, bé cưng, Nhiễm Nhiễm.” Sau đó giáng một trận mưa hôn lên tóc mai anh.
~ Hết chương 18 ~