Hôn Nhân Thứ Hai

“Sự bình tĩnh của anh đâu rồi hả?”


trước sau

“Cậu…” Chung Văn Nhiễm lùi về phía sau hai bước, “Đi ra ngoài.”

Chúc Diệu Uyên siết chặt chìa khóa, tim đập như trống bỏi, ánh mắt hắn nhìn Chung Văn Nhiễm lập tức trở nên cực kỳ nguy hiểm nhưng được cưỡng ép dằn xuống, hướng về phía trước nói: “Anh… bị bệnh rồi?”

Chung Văn Nhiễm thở hổn hển lặp lại lần nữa: “Đi ra ngoài.”

“Nói cho tôi trước đã, anh phát tình hay là bị bệnh?” Chúc Diệu Uyên đi tới bên cạnh anh, nắm lấy cánh tay anh, “Tôi nhìn anh uống thuốc xong rồi sẽ ra.”

Cơ thể Chung Văn Nhiễm đang run rẩy, anh gắng sức chống đỡ, cắm đầu vào ngăn kéo lục tìm nhưng có lẽ bởi quá yếu ớt nên đầu óc cũng không tỉnh táo lắm, lọ thuốc trước kia chỉ cần thò tay một cái là lục thấy, thế mà phải tìm rất lâu.

Sau khi anh mò tới lọ thuốc, trong phòng đã tràn đầy mùi vị pheromone của anh, đồng thời Chúc Diệu Uyên cứ một mực nhìn anh chằm chằm, pheromone trên người cũng bắt đầu tỏa ra, quấn quýt cùng với anh.

Thuốc chẳng còn thừa mấy viên, anh vừa định đổ ra cho vào miệng___ Chúc Diệu Uyên bỗng nhiên chìa tay ra, nắm lấy cổ tay anh.

Chung Văn Nhiễm nhìn hắn, trong mắt có sự khẩn cầu không rõ ràng.

Chúc Diệu Uyên quặp cánh tay đang giơ ra của anh lại, sát nửa người lại gần, lúc này hai người ngồi đối mặt nhau cứ rúc ở mộc góc chỗ chân giường, Chung Văn Nhiễm căn bản không có cách nào né tránh.

Bàn tay anh bởi vì mất hết sức lực mà mở ra, viên thuốc rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang nhỏ xíu.

Bỗng nhiên Chúc Diệu Uyên nắm lấy eo anh, dồn anh vào trong không gian bé xíu, ngẩng đầu dùng sức hít ngửi anh, chóp mũi cứ chĩa về phía tuyến thể sau gáy anh, giọng kích động: “Nhiễm Nhiễm… Bé cưng à.”

Cả người Chung Văn Nhiễm vì hắn sát lại quá gần mà mềm nhũn rã rời, đừng nói đến chống cự, có thốt được câu từ chối ra khỏi môi thôi cũng chẳng hơi sức mà nói nữa là, anh đỏ mặt quay đầu đi, cảm thấy dường như lần bị bệnh này so với những lần bị bệnh thông thường không giống nhau lắm.

Chúc Diệu Uyên buông bàn tay đang nắm lấy tay anh ra, quay qua bóp lấy mặt anh, gấp gáp hôn lên đôi môi anh như chẳng thể chờ thêm nổi giây nào nữa, Chung Văn Nhiễm nhắm mắt lại, mềm nhũn trong lồng ngực hắn, nhận lấy nụ hôn có chút thô bạo này.

Môi lưỡi dây dưa quấn quýt, Chúc Diệu Uyên vừa hôn vừa mút lấy cánh môi đỏ hồng mà hắn quen thuộc, đầu lưỡi ướt át dính nhớp ra vào trong khoang miệng anh, dường như cách hôn còn uyển chuyển tình sắc hơn nhiều so với lần trước, kỹ thuật đã được nâng cao thêm không ít.

Chung Văn Nhiễm cứ cảm thấy lần hôn này không giống những lần trước cho lắm, trước kia Chúc Diệu Uyên sẽ luôn cắn anh, mỗi lần hôn xong, môi của anh sẽ sưng phồng lên rồi ửng đỏ, thế nhưng lần này mặc dù hắn vẫn bị kích động nhưng đã thu lại rất nhiều sức lực.

Chúc Diệu Uyên cứ khuấy động khoang miệng anh, tiếng nước lách chách vang cả căn phòng, lỗ tai anh đỏ bừng, hai tay hờ hững chống lên lồng ngực hắn.

Nụ hôn này kéo dài trọn vẹn năm phút, hôn tới mức đầu óc Chung Văn Nhiễm quay cuồng, tròng mắt long lanh ánh nước, mặt đối mặt với Chúc Diệu Uyên thở hổn hển.

Chúc Diệu Uyên bị ánh nhìn này của anh làm cho suýt chút nữa lại không nhịn được, anh ôm Chung Văn Nhiễm đứng lên, đặt anh lên giường, rồi sau đó nửa quỳ trước mặt anh, nhặt thuốc cho anh lên.

Chung Văn Nhiễm lau nhẹ lên bờ môi ướt đẫm, hoảng hốt rủ mắt xuống.

Chúc Diệu Uyên mở tay anh ra, đặt thuốc vào trong lòng bàn anh, giọng nói còn xen lẫn giọng thở dốc nồng đậm, hắn vừa mở miệng, vẫn còn có chút khàn khàn: “Tôi đi rót nước cho anh.”

Bàn tay đang mở ra của Chung Văn Nhiễm khẽ run, thậm chí anh còn chẳng dám đối mặt với Chúc Diệu Uyên, chỉ có thể vội vã gật đầu.

Chúc Diệu Uyên vốn là muốn ra ngoài tỉnh
táo một chút, nhưng vừa nhìn thấy anh như vậy, bỗng dưng bật cười, nhổm người lên ngửa đầu lại cho anh một cái hôn thật lâu, dùng một loại tư thế ngửa người lên để hôn lấy.

*Lúc này Chúc Diệu Uyên đang dưới giường, Nhiễm Nhiễm ngồi trên giường nha 

Hôn xong, hắn ôm lấy chiếc eo thon của Chung Văn Nhiễm, cười thật nhẹ: “Sự bình tĩnh của anh đâu rồi hả?”

Chung Văn Nhiễm giả bộ hung ác trừng hắn, chỉ là dáng vẻ mềm như bông vậy, chẳng có lực uy hiếp nào cả.

Chúc Diệu Uyên vẫn đành đứng lên đi rót cho anh cốc nước, sau khi đưa nước cho anh xong, thấy anh đã uống thuốc, bấy giờ mấy thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nhìn Chung Văn Nhiễm uống thuốc xong rồi lại trở về phòng bếp, trong phòng bếp đang hầm xương, hương thơm bay tứ phía___ nhưng hắn vừa trải qua một màn vừa nãy, làm thế nào cũng chẳng thể đặt tâm hồn tập trung nấu nướng cả.

Cơm có thơm hơn nữa, bây giờ hắn ngửi thấy cũng đều chẳng bằng một góc pheromone của Chung Văn Nhiễm.

Cuối cùng hắn cũng hầm xong xương, định bụng bưng ra phòng khách, lúc cửa phòng bếp vừa mở ra, mùi hương pheromone nồng nàn mãnh liệt đập vào mặt hắn, gần như lấn át hết cả mùi thức ăn.

Mùi hương này tựa như một khóm hoa dồi dào xuân sắc lúc trăm hoa đang đua nở rực rỡ nhất, ùn ùn kéo đến che trời lấp đất, khắp chốn đều là mùi ngọt nị, chỉ tiếp xúc có mấy giây thôi, cả đầu đã tràn ngập hương vị ấy.

Chúc Diệu Uyên nhận ra có điều không đúng, vội vội vàng vàng đặt thức ăn xuống, gõ cửa phòng ngủ một cái.

Gõ tới mấy cái đều không có động tĩnh gì, hắn dán lỗ tai sát lên cửa, nghe thấy Chung Văn Nhiễm đang thều thào yếu ớt gọi hắn: “Chúc Diệu Uyên… Chúc Diệu Uyên” tựa như sắp khóc vậy.

Cửa không có khóa, hắn đẩy ra.

Ngay sau đó, hắn ngửi thấy một hương vị mà sợ rằng cả đời này của mình đều không thể quên được___

Pheromone nồng nặc gấp trăm lần so với vừa nãy chui vào trong khoang mũi, bao bọc lấy toàn thân hắn tưởng chừng như đang nghênh đón hắn nhiệt liệt, mà Chung Văn Nhiễm thì ngồi trên giường, khuôn mặt trắng nõn giờ đây nhuốm màu đỏ ửng, ngỡ như sắp nhỏ ra máu.

Nơi anh đang ngồi lên cũng có gì đó không đúng lắm.

Huyết mạch Chúc Diệu Uyên phun trào, suýt chút nữa thì cứ thế bổ nhào tới, toàn bộ mạch máu trên trán hắn nổi gồ lên, nước bọt tiết ra cấp tốc, toàn thân bởi vì kích động mà lộ rõ tính công kích mạnh mẽ.

Chung Văn Nhiễm luống cuống dịch chuyển, dường như sức để nâng giọng nói chuyện cũng đã mất sạch, anh níu lấy ga trải giường, cứ thể kéo một phát tuột xuống dưới giường, Chúc Diệu Uyên vội vàng bước tới ôm lấy anh.

Anh nằm trong lồng ngực hắn, cảm nhận được mùi pheromone của alpha, càng thêm khó chịu, nhỏ giọng nỉ non: “Chúc Diệu Uyên… Hình như tôi không phải đang bị bệnh, tôi…”

“Phát tình rồi.”

~ Hết chương 37 ~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện