*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chín rưỡi sáng, buổi tiệc bắt đầu trước hai phút, Viên Bách Xuyên là người đến cuối cùng, lúc lão đến toàn bộ đường phố cũng bị phong tỏa, mười hai chiếc xe dọc theo đường phố tuần tự đi vào, căn bản không phân rõ được trong chiếc xe nào có lão ngồi.
Viên Bình Giang vẫn còn ở bên cạnh Chúc Diệu Uyên, gã nhìn thấy cái dáng điệu này của Viên Bách Xuyên, cười lạnh một tiếng: “Xem ra lão cũng biết mình đáng chết, bằng không sao lại giấu kín như thế. Có điều nếu như tao muốn giết lão, tao sẽ cùng làm cho cả mười hai chiếc xe đều nổ tung, cho dù lão ngồi chỗ nào cũng khiến cho lão chết không có chỗ chôn.”
Trên đường phố, tầm nhìn có thể thấy tất cả mọi nơi, tất cả đều là công dân lễ nghi được nhìn chăm chú, Chúc Diệu Uyên đứng dậy, ấn lên bả vai Viên Bình Giang, như một lời trấn an không nói ra miệng.
Sau đó nói: “Tao nên vào tiệc rồi, mày nhớ núp kỹ.”
Viên Bình Giang kéo thấp mũ lưỡi trai, theo hắn ra cửa, chuông gió trước cửa vang lên một trận rồi ngay sau đó đã yên tĩnh lại như cũ.
Đợi đến khi Chúc Diệu Uyên quay đầu lại lần nữa, Viên Bình Giang đã không thấy bóng dáng.
Trong khách sạn đã có rất nhiều quý tộc đến trước giờ hẹn, đều ở trọng đại sảnh rướn cổ ngóng trông, Chúc Diệu Uyên quen biết nửa số người bên trong đó, còn lại đều là mấy ông tổng của vài xí nghiệp nhỏ không chút tiếng tăm, đang vòng quanh bốn phía như những con bướm để lôi kéo mạng lưới quan hệ.
Chúc Diệu Uyên mượn đám người đang đi đến ngụy trang bản thân.
Hắn nhìn Viên Bách Xuyên bước ra từ chiếc xe thứ năm từ trên xuống dưới, đúng lúc dừng lại trước thảm đỏ, không biết ai trong đám người mở đầu trước mà ngay lập tức rộ lên một tràng tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, hộ vệ binh vây quanh bên cạnh Viên Bách Xuyên, hộ tống lão từ xe đi vào khách sạn.
Thảm đỏ trải dài từ xe đến tận vào trong đại sảnh khách sạn, các công dân từ mọi đường ngõ chào đón nồng nhiệt, lấy bông hoa* từ sau lưng ra ném lên người Viên Bách Xuyên.
*Tra thì nó là kiểu dư lày:Có bông hoa nhỏ vừa vặn rơi vào ngực hắn, cánh tay gầy như que củi của Viên Bách Xuyên cầm bông hoa đó lên, nếp nhăn trên mặt thì như vỏ quýt khô đét lại, lão hướng về phía đám đông nở nụ cười, có thể là muốn bày ra cái vẻ hòa ái thân thiện của chính mình, thế nhưng đặt trên cái bản mặt có thể nói là đáng sợ kia của lão thì cứ coi như có nặn được ra nụ cười, thì cũng chẳng quan hệ với hai chữ “hòa ái” nổi.
Nhưng mặc dù là thế, vẫn có người vì điều này mà phát ra tiếng hoan hô mừng rỡ như điên.
Chúc Diệu Uyên thờ ơ quan sát, hoàn toàn không ăn nhập với mọi người xung quanh, còn có vài cao quan quý tước đang tựa lên tường đại sảnh chỉ yên lặng uống rượu, không hề vì thế mà lộ vẻ xúc động.
Viên Bách Xuyên bước lên thảm đỏ phồn hoa đi tới, thân thể của lão đã sớm mục nát, đặt vào giữa một đống màu sắc tươi mới sống động càng lộ rõ vẻ “gần đất xa trời”, sau khi lão từ từ bước đến gần, thậm chí Chúc Diệu Uyên còn nghĩ: “Có lẽ lão không sống được lâu nữa.”
Nhưng bất kể như thế nào, hắn muốn lão phải chết trong tay mình.
*
Chung Văn Nhiễm ngủ rất say, cả người chìm vào trong bóng tối, không có một chút cảm giác khác lạ nào, cũng không mộng mị.
Anh đắm chìm trong giấc ngủ hoàn toàn buông lơi này, nếu không phải có người đẩy anh vào trong nước, sợ rằng anh còn có thể tiếp tục ngủ___ mãi đến khi hô hấp ngừng lại.
Một lượng lớn nước xộc vào trong mũi anh, anh mở bừng mắt ra, lớn tiếng ho khan cho nước trong cổ họng đi ra, hai mắt vẫn còn mông lung ngay sau đó nghe thấy liền tiếng cười khẽ: “Tỉnh rồi?”
Anh chợt ngẩng đầu, phát hiện mình đang nằm trong một bồn tắm xa lạ mà người đứng trước mặt lại là người quen.
Chuông cảnh báo trong lòng Chung Văn Nhiễm lập tức ngừng lại, bình tĩnh quan sát bốn phía, thở hổn hển nói: “Bác… sĩ Đan?”
Người đứng trước mặt anh, chính là Đan Văn Thịnh.
*
Viên Bách Xuyên ở trên bục phát biểu, mặc dù mọi người đều cảm thấy trong phòng tiệc mà dựng một cái bục diễn giảng như vậy nhìn trông rất ngu xi, nhưng lão là nguyên soái nên cũng chẳng có người dám chỉ chỏ.
Vả lại, buổi tiệc lần này tuy nói là tiệc, thực ra thì chính là một hội nghị quốc gia, điệu bộ của Viên Bách Xuyên trông giống quốc vương còn hơn cả quốc vương real, gò má gầy quắt luôn nở nụ cười tươi roi rói, ai cũng đều biết trong lòng lão chắc hẳn đang đắc ý lắm.
Sau khi kết thúc phát biểu, buổi tiệc gần như liền giải tán, có một vài mười quen biết ở nơi này đã hẹn sẵn nhau cùng đi tiếp một tăng nữa.
Chúc Diệu Uyên uống hết ly sâm panh trong tay, lòng tính toán bước tiếp theo của kế hoạch, lúc đang định
rời đi thì có một binh sĩ mặt quân trang bước tới trước mặt, hướng về phía hắn cúi chào: “Nguyên soái mời ngài vào phòng một chuyến.”
Lòng hắn trầm xuống, đặt chiếc ly thủy tinh xuống đứng thẳng người dậy, gật đầu: “Dẫn đường đi.”
Đi qua đám người thưa thớt trong tiệc, Viên Bách Xuyên đợi ở một căn phòng hết sức ẩn khuất, Chúc Diệu Uyên đi theo lính cận vệ, cánh tay hơi cong lên, cùi chỏ cảm giác được xúc cảm lạnh lẽo cứng rắn, ít nhiều có được chút an ủi.
___Thế nhưng chưa qua mấy giây, sau khi hắn bước vào phòng của Viên Bách Xuyên, binh lính canh giữ ở huyền quanh liền tước đi vũ khí của hắn.
Hắn biết phản kháng vô dụng liền giơ tay mặc cho bọn hắn lấy súng đi, Viên Bách Xuyên ngồi ngay cách đó không xa, trong mắt lộ ý cười: “Đã lâu không gặp, Chúc thiếu gia, gặp tôi còn mang nhiều ‘lễ vật’ như vậy?”
Chúc thiếu gia ___ xưng hô này, đã rất nhiều năm rồi chúc diệu uyên Chúc Diệu Uyên không nghe có nghe thấy. hắn nhất thời hoảng hốt, nhìn thấy gương mặt Viên Bách Xuyên, hận ý trong tim liền dâng trào không thể ngăn cản.
Nhưng hắn cũng đã trưởng thành rất nhiều năm rồi, đã biết khống chế cảm xúc, càng hiểu làm thế nào để gạt bỏ hết tất cả nỗi căm hận trên nét mặt một cách hoàn hảo, chỉ chừa lại một cái xác giả tạo ngoài cười nhưng trong không cười.
Chúc Diệu Uyên đã tay không tấc sắt, hắn bước tới trước mặt Viên Bách Xuyên, cũng không có ai tới cản hắn.
Sau khi đến gần, hắn mới nhìn thấy thứ Viên Bách Xuyên đang ngồi lại là xe lăn, phối hợp với cơ thế của lão thì lại chẳng có một chút cảm giác không hòa hợp gì cả.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp ngài,” Chúc Diệu Uyên từ trên cao nhìn xuống hắn, khóe miệng nhếch lên, “Ngài bị bệnh? Thật quá là không may mà.”
Viên Bách Xuyên bị hắn nhìn từ trên cao xuống, cũng không có lộ ra chút yếu thế nào, ngược lại ánh mắt bình tĩnh, hai tay lão đan vào nhau, thậm chí còn cười nhẹ một cáu: “Lớn tuổi rồi, mắc chút bệnh là không tránh được. Có điều mấy năm không nhìn thấy cậu, dáng dấp không thay đổi chút nào nhưng tính cách ngược lại lại trưởng thành không ít.”
Chúc Diệu Uyên không tin lão bảo hắn qua đây thật sự chỉ là mỗi bàn luận chuyện cũ. Hắn khẽ ma sát ngón trỏ và ngón cái, có chút ghê tởm không thể chịu nổi những lời giả dối ấy.
“Hôm nay ngài gọi tôi đến…”
Hắn còn chưa nói hết câu, tiếng di động bỗng thình lình vang lên. Viên Bách Xuyên giơ tay lên, tỏ ý hắn tiếp đi, từ đầu đến cuối ý cười trong mắt đều không hề rút đi.
Cuộc điện thoại là Viên Bình Giang gọi tới, vừa mới thông máy, gã vội la lên: “Vừa này dì trong nhà gọi điện tới, nói omega của mày không thấy đâu nữa rồi!”
Chỉ trong tích tắc con người Chúc Diệu Uyên co rút lại, nhìn về phía mặt Viên Bách Xuyên.
Nhưng một chữ hắn cũng không chất vấn, một lời thừa thãi cũng đều không nói.
Cúp điện thoại, hắn đối mặt với Viên Bách Xuyên chậm rãi nở một nụ cười, trong mắt là bóng râm dày đặc không thể xóa mờ: “Nguyên soái ngài trăm công nghìn việc, thì ra còn có lòng rảnh rỗi nhúng tay vào người của tôi.”
*
“Đây là đâu?” Chung Văn Nhiễm hỏi, “Anh đưa tôi tới nơi này làm gì?”
Đan Văn Thịnh nghiêng người, lôi anh từ bồn tắm ra ngoài, nhìn qua chỉ là một động tác rất thong thả ung dung, trên thực tế cần phải có sức lực rất lớn. Chung Văn Nhiễm nằm trên đất, cho dù đang vào mùa hè nhưng anh vẫn bị nước lạnh ướp đến run rẩy.
“Không phải căng thẳng, tôi không có ác ý,” Đan Văn Thịnh nói, hắn ngồi xổm xuống, nghiêng đầu chăm chú nhìn Chung Văn Nhiễm, “Thậm chí có thể nói… Tôi là đến giúp cậu.”
~ Hết chương 42 ~