Tưởng Khinh Đường ngồi ở ngưỡng cửa một hồi, trong lòng nhất thời vui vẻ nhất thời phiền muộn, đều có liên quan tới Quan Tự.
Gốc cỏ dại đáng thương bên chân đã bị nàng nắm đến trụi lủi, chỉ còn thân cây.
Tưởng Khinh Đường nhìn sân nhỏ trống rỗng, xem chừng Quan Tự sẽ không tới nữa, vui sướng trong lòng rốt cuộc nhạt đi.
Có thể gặp lại chị ấy một lần đã là duyên phận trời ban, sao lại yêu cầu xa vời nữa hả? Người hẳn là thỏa mãn rồi.
Người hẳn là thỏa mãn rồi.
Tưởng Khinh Đường cố gắng nghĩ như vậy, thế nhưng không thuyết phục được bản thân.
Nàng cảm thấy mình quá tham lam, lúc không thấy Quan Tự thì luôn muốn được gặp chị ấy một lần mình đã hài lòng, nhịn không được lại cảm giác không đủ, hận không thể ngày ngày gặp nhau, lúc nào cũng gặp, thậm chí trong lòng bắt đầu vụиɠ ŧяộʍ ảo tưởng, chị ấy còn nhớ rõ mình và ước định với mình.
Làm sao có thể.
Vẻ mặt Tưởng Khinh Đường miễn cưỡng, nàng đứng lên, phủi phủi cọng cỏ dính trên váy, chuẩn bị trở về phòng.
Vừa mới quay người liền nghe được sân trong truyền đến một trận vui cười ầm ĩ, lỗ tai nàng giật giật.
Nghe như mấy người đàn ông, rất thô lỗ, la hét ồn ào, phá vỡ sự yên tĩnh của sân nhỏ, khiến tim Tưởng Khinh Đường lập tức nhấc lên.
Có cửa chính không đi, lại muốn leo tường đưa đầu vào từ mảnh rừng cây phía sau, khẳng định không có chuyện gì tốt, tám phần lại là nhóm người Tưởng Hoa.
Tưởng Hoa là em họ của Tưởng Khinh Đường, lúc trước vẫn luôn học ở nước ngoài, không biết vì chuyện gì mà bị thôi học. Năm nay vừa trở về, cả ngày chơi bời lêu lổng, làm quen với một đám bạn xấu, cái khác không biết, chỉ biết gây rắc rối.
Tưởng Khinh Đường luôn luôn ru rú trong phòng, ngay cả người thường xuyên ra vào Tưởng gia nàng cũng không biết đầy đủ, càng không nhận ra người "em họ" chưa từng gặp mặt này, nhưng chỉ vì năm trước Tưởng Hoa và đám bạn bừa bãi kia không biết làm sao lại xông vào sân nhỏ của Tưởng Khinh Đường.
Lúc ấy Tưởng Khinh Đường đang ngồi trong sân vẽ tranh, khi bọn họ xông tới, nàng giật nảy mình, bút vẽ cũng mất. Nàng trông thấy mấy người đàn ông xa lạ, quanh thân còn có mùi rượu tốt nhất, Tưởng Khinh Đường sợ hãi, đến bức tranh cũng không đoái hoài, co chân chạy về trong phòng.
Nhóm người Tưởng Hoa vốn là mấy tên thích chơi bời khốn nạn vô học, tụ lại một chỗ uống rượu. Trong lúc say rượu, trước mắt đột nhiên xuất hiện một người tựa như tiên nữ giáng trần, nhất là váy dài không che được mắt cá chân tinh tế, khiến tròng mắt Tưởng Hoa trừng thẳng, đuổi theo không bỏ phía sau Tưởng Khinh Đường. Nếu không có dì Trần cản trở, vừa dỗ vừa lừa Tưởng Hoa say khướt ra ngoài, vậy thì không biết đã xảy ra chuyện gì.
Từ đó về sau, Tưởng Khinh Đường liền chú ý lâu dài.
Nhưng hôm nay dì Trần cùng mấy thợ trang điểm đã đi đến phòng của phu nhân, không biết lúc nào mới có thể về, sân to như vậy chỉ có một mình Tưởng Khinh Đường, sân này lại ở nơi hẻo lánh, ít ai lui tới. Chớ nói Tưởng Khinh Đường không biết nói chuyện, dù có lớn tiếng kêu la, âm thanh cũng không truyền ra bên ngoài được.
Tưởng Khinh Đường đã chứng kiến tính tình của nhóm Tưởng Hoa, cũng sợ bọn họ.
Thân phận nàng ở Tưởng gia vốn là lúng ta lúng túng, chỉ muốn làm người trong suốt, mọi người không có việc gì cũng đừng nghĩ đến mình, vẫn luôn bình an vô sự như thế mới tốt.
Đáng tiếc nàng không muốn gây phiền toái, phiền toái lại luôn chủ động tìm đến nàng.
"Anh Hoa, hẹn anh đi chơi mà anh không đi, lại gọi anh em đến cái nơi chim không thả phân. Tới chỗ phân thối này làm cái gì? Còn thần thần bí bí nói có chuyện tốt, đây là chuyện tốt của anh à?"
"Chậc, chú thì biết cái gì? Ở đây có một cô nàng xinh đẹp đó, nếu không phải quan hệ chúng ta bền chặt, hôm nay anh đã tự mình vụиɠ ŧяộʍ đến chơi, chuyện tốt này còn có thể đến phiên mấy chú?"
"Xinh đẹp bao nhiêu mà lại để anh Hoa thấy nhiều biết rộng trông thèm đến mức này?"
"Mỹ nữ cao cấp nhất, mặt đẹp dáng đẹp, y như chim non nép vào người, nếu không thì anh cũng chẳng nhớ thương đến thế cho tới nay, còn tốt hôm nay lão gia và anh cả của anh đều bận rộn chiêu đãi khách nên mới không rảnh quản anh, nếu không anh sẽ không kiếm được cơ hội tốt vậy đâu. Mấy chú nói nhỏ chút, chốc lát dọa chạy cô nàng bây giờ."
Mấy người đàn ông đi đến từ sân sau, giọng nói càng ngày càng gần.
Tưởng Khinh Đường hầu như chưa thấy qua người sống, nghe bọn họ không hề chú ý cười to, nói cười thô bỉ, trong lòng vô cùng sợ hãi, nào dám chờ bọn họ tới? Giày nàng cũng không mặc, vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài từ cửa sân phía trước.
Khi nhóm người Tưởng Hoa đến sân trước, vừa hay nhìn thấy bóng lưng trắng tinh của Tưởng Khinh Đường chạy ra ngoài.
"Ai ai ai anh Hoa, mỹ nữ bé bỏng anh nói có phải cô em đó không?"
"Chính là cô gái đó!" Tưởng Hoa gấp đến độ vỗ đùi, "Đã bảo mấy chú nói nhỏ chút mà! Dọa chạy rồi kìa? Còn không mau đuổi theo! Ngàn vạn không thể để cô ta chạy đến chỗ lão gia cáo trạng!"
Thế là mấy người co chân đuổi theo.
…
Chạy mau, chạy mau.
Tưởng Khinh Đường nghe được tiếng sau lưng đuổi theo bước chân của mình, tim nhảy tới cổ họng rồi, sợ hãi đến hoảng hốt chạy bừa.
Dù nàng ở Tưởng gia nhiều năm như vậy nhưng thời điểm có thể đi ra rất ít, cũng không phải rất quen thuộc với Tưởng gia. Hôm nay là lần đầu tiên nàng chạy ra một mình mà chưa được cho phép, không biết đến đâu mới an toàn, chỉ biết chạy không ngừng về phía trước, đầu tiên bỏ qua đám người kia rồi nói tiếp.
Người ngoài đều nói Tưởng Khinh Đường vừa câm vừa ngốc, kỳ thật Tưởng Khinh Đường rất thông minh.
Ví dụ như bây giờ, nàng biết phải chạy đến chỗ đông người, có nhiều người, những tên bại hoại kia cũng không dám làm gì.
Người ở đâu nhiều? Đương nhiên là nơi càng tu kiến xa hoa càng nhiều người.
Nàng chạy tới tòa nhà có kiến trúc nguy nga lộng lẫy ở trung tâm của Tưởng gia, quả thật như thế, tiếng ồn ào xuất hiện chung quanh mình càng nhiều hơn. Hôm nay là tiệc lớn của Tưởng gia, có thể nghe ra âm thanh bận rộn của những người làm.
Thế nhưng Tưởng Khinh Đường không dám buông lỏng, bước chân không ngừng, vẫn liều