Mạc Tâm Nhan bước ra nhà vệ sinh với khuôn mặt tái mét, tầm mắt trực tiếp nhìn thẳng vào nơi nào đó trong nhà hàng, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng của người đàn ông.Nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, Trịnh Viên Viên vội vàng bước tới đỡ cô, lo lắng hỏi: "Nhan Nhan, cậu sao vậy, sao sắc mặt lại xấu như vậy?"Mạc Tâm Nhan lắc đầu một cách máy móc, bây giờ trong đầu cô chỉ toàn là những gì người phụ nữ đó vừa nói với cô trong nhà vệ sinh."Nhan Nhan, tôi đang mang thai ... nó là con của Dịch Dương.”"Dịch Dương nói với tôi rằng, anh ấy nói anh ấy không yêu cô, anh ấy chưa từng muốn chạm vào cô, anh ấy còn cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy cô.""Tốt hơn hết cô nên ly hôn với anh ấy, trả anh ấy lại cho tôi, níu kéo cuộc hôn nhân không tình yêu này có ích lợi gì."…Mạc Tâm Nhan siết chặt hai tay, trong mắt dần hiện lên một tia tức giận và oán hận. Đột nhiên, cô lao đến trước bàn của đôi nam nữ, giật lấy ly rượu đỏ trên bàn, tạt thẳng vào mặt người đàn ông không thương tiếc."Á..."Tiếng hét bất ngờ vang lên ở nhà hàng yên tĩnh. Trịnh Viên Viên vội vàng đỡ lấy cô, lo lắng nói: "Nhan Nhan, cậu điên rồi sao, đây là nhà hàng, cậu rốt cuộc có chuyện gì vậy?"Mạc Tâm Nhan im lặng, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm đôi nam nữ trước mặt, thân hình mảnh mai tức giận khẽ run lên.Hứa Giai Lị phản ứng lại vội vàng đứng dậy, cầm khăn giấy cẩn thận lau cho người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Dịch Dương, anh không sao chứ?"Dịch Dương không nói, nhưng cầm lấy khăn giấy trong tay, có chút ngượng ngùng chậm rãi lau khuôn mặt. Sau một lúc, anh ta nhìn về phía Mạc Tâm Nhan, ánh mắt đầy chán ghét và tàn nhẫn.“Mạc Tâm Nhan, tôi đã chuẩn bị xong bản thỏa thuận ly hôn, khi về nhà cô hãy ký tên vào.” Anh ta đứng dậy đi đến trước mặt cô, nói bằng giọng điệu lạnh lùng.“Thỏa thuận ly hôn?” Mạc Tâm Nhan hoài nghi nhìn anh ta, hai tay buông thõng bên cạnh đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm, “Ra là anh luôn muốn ly