“Này, Nhan Nhan, đã trễ thế như vậy, cô còn chưa tan ca sao, chờ Dịch Dương à?” Hứa Gia Lị một bên hướng phía cô đi tới, một bên trào phúng cười hỏi.Mạc Tâm Nhan sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, lạnh giọng hỏi:”Cô tới đây làm gì?”“Tôi đương nhiên đến để đón Dịch Dương cùng nhau về nhà rồi.” Hứa Gia Lị đi đến trước mặt cô, cười đến đắc ý: “Mấy ngày nay Dịch Dương đều ở cùng một nơi với tôi đó, Nhan Nhan, một thân một mình trông coi căn nhà lớn như vậy thật thú vị nha. Nói thật, nếu như cô cùng Dịch Dương ly hôn, không chỉ thành toàn chúng tôi, cũng là tự buông tha chính mình.”Mạc Tâm Nhan sau khi nghe xong, cười lạnh: “Hứa Gia Lị, tôi nói rồi, muốn tôi thành toàn cho các người, trừ phi tôi chết. Vì vậy, chỉ cần tôi còn sống một ngày, loại phụ nữ tham mê hư vinh dơ bẩn xấu xa như cô vĩnh viễn cũng đừng hòng bước vào được cửa lớn của nhà họ Dịch."Mạc Tâm Nhan nói xong, sắc mặt Hứa Gia Lị bỗng nhiên tủi thân, lôi kéo cô khóc lóc nói: “Nhan Nhan, tôi biết cậu hận tôi, nhưng mà tại sao cậu lại mắng tôi như thế, tốt xấu gì chúng ta trước đây cũng là bạn tốt, tôi không cầu có thể bước vào cửa lớn nhà họ Dịch, tôi chỉ muốn ở cùng một chỗ với Dịch Dương.”Thấy người phụ dối trá trước mặt trong nháy mắt thay đổi sắc mặt cùng thái độ, Mạc Tâm Nhan liền biết nhất định là người đàn ông kia tới rồi. Vẫn là cùng một cái trò vặt, Mạc Tâm Nhan đã trải qua một lần làm sao có thể bị lần thứ hai.Cô không có đẩy cô ta ra, ngược lại nhìn chằm chằm cánh tay cô ta đang chộp vào trên cánh tay cô cười nói: “Hứa Gia Lị, nói chuyện thì nói chuyện đàng hoàng, không nên động tay động chân, tránh bản thân ngã chỏng vó xuống lại đổ tại tôi.”Sắc mặt Hứa Gia Lị lập tức biến đổi, chậm rãi rút tay về, cùng lúc đó, một trận tiếng bước chân trầm ổn từ phía sau truyền đến, Mạc Tâm Nhan khóe môi trong nháy mắt tràn ra một nụ cười lạnh.“Dịch Dương!” Thấy người đàn ông kia đi về phía này, Hứa Gia Lị trong nháy mắt bước lên đón tiếp, lôi kéo tay của anh ta, ôn nhu cười nói: “Sao lại tăng ca muộn như vậy, đi, chúng ta đi ăn cơm đi, đói quá mà.”Đầu lông mày Dịch Dương hơi nhíu lại, nhìn cô ta mang theo trách cứ mở miệng: “Sao em lại không ăn trước, con đói thì phải làm sao?”Mạc Tâm Nhan nghe đối thoại của bọn họ có chút cười khổ, Dịch Dương tương lai nhất định là một người cha tốt, chỉ tiếc, anh ta không nguyện ý để cô vì anh mà sinh con dưỡng cái.Hứa Gia Lị chu môi, ôm cánh tay của anh ta làm nũng nói: “Người ta muốn theo anh cùng ăn.”Dịch Dương cưng chiều sờ lên đầu của cô ta, lập tức ôm cô ta đi đến cửa thang