Hôn Nội Mưu Ái

Chú ơi, tại sao chú lại nhìn cháu như vậy?


trước sau

Lúc này Dịch Dương đúng lúc đang bưng bữa sáng từ bếp bước ra, nghe được lời của Dịch Thanh vừa nói, anh có hơi sửng sốt, trong lòng xuất hiện một tia kinh ngạc, sau đó anh đặt bữa sáng xuống bàn ăn và nhìn Tiểu Bảo một lúc, Tiểu Bảo đang ăn bữa sáng bị anh nhìn đến có chút xấu hổ.

“Chú, nhìn cháu thế này làm gì vậy?” Tiểu Bảo kinh ngạc hỏi, giọng điệu có chút không vui.

Dịch Dương nhìn Dịch Thanh, vui vẻ hỏi: "Thanh Thanh, em vừa rồi mới nói cái gì?"

"Em... em..." Dịch Thanh cẩn thận liếc nhìn Mạc Tâm Nhan đang nghĩ ngợi gì đó, rồi nhẹ giọng nói: "Em không nói gì cả."

“Em vừa rồi nói Tiểu Bảo có chút giống anh sao?” Dịch Dương lại nhìn Tiểu Bảo, vui mừng nói: “Thật sự là có chút giống, em không nói thì anh cũng không để ý đến.”.

“Anh nghe rồi còn hỏi em làm cái gì.” Dịch Thanh ủ rũ lẩm bẩm, nhìn Mạc Tâm Nhan một cách thận trọng, chỉ thấy Mạc Tâm Nhan sắc mặt tối sầm lại, giống như chuẩn bị có cuồng phong bão táp sắp kéo đến.

Dịch Dương lúc này rõ ràng là thực sự rất phấn khích, không để ý đến vẻ mặt đang tối sầm lại của Mạc Tâm Nhan, anh nhấc Tiểu Bảo lên nhìn trái nhìn phải, khiến Tiểu Bảo ngạc nhiên và có chút khó chịu. Vẻ mặt chán nản nói: "Chú ơi, cho cháu xuống".

Dịch Dương hoàn toàn không nghe cậu bé nói, anh tràn đầy hứng thú và tự nói với chính mình: "A, Tiểu Bảo thực sự giống anh, anh và cậu bé như được đúc ra từ một khuôn, nó rất giống anh hồi còn bé, và trông giống như..."

“Đủ rồi!” Mạc Tâm Nhan đột ngột hét lên, đập đũa xuống bàn, trừng mắt nhìn Dịch Dương, chán ghét nhìn anh một cái rồi hét lên, “Mắt của anh có vấn đề sao? Tiểu Bảo giống anh chỗ nào? Anh có còn nhớ không? Khi còn bé mình trông thế nào? Có phải như cùng một khuôn đúc ra không? Thật không biết xấu hổ, anh lại có thể ra những lời như vậy. "

Hành động đập đũa xuống bàn của cô khiến Tiểu Bối đang ăn sáng rất thích thú phải sửng sốt quay đầu lại nhìn cô: "Mẹ ơi, sao mẹ cứ luôn tức giận. Tiểu Bối sợ, Tiểu Bối không thích mẹ giận... "

Mạc Tâm Nhan hoảng hốt, trên mặt hiện lên một tia hối hận, cô không muốn tức giận, không muốn dọa đứa nhỏ, nhưng người đàn ông này thật sự là quá đáng, càng ngày càng khiến cô không kiềm chế được cảm xúc, cô chỉ muốn hét lên khi nhìn thấy người đàn ông này.

“Được rồi, Nhan Nhan, em đừng mắng anh nữa, nếu làm cho Tiểu Bối sợ hãi là không tốt đâu.” Dịch Dương nói với vẻ dạy dỗ, một lúc sau, anh lại nhìn Tiểu Bảo và kích động nói: “ Nhan Nhan, Tiểu Bảo thực sự trông rất giống anh. Nếu em không tin, anh sẽ lấy những bức ảnh lúc còn bé của anh cho em xem. "

Mạc Tâm Nhan lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông, tay cô nắm lại càng ngày càng chặt, cô rất muốn mắng chửi người đàn ông này, nhưng vì Tiểu Bối đang ở ngay bên cạnh nên cô đành phải kìm lòng. Cơn giận của cô cứ như vậy bị dập tắt.

Tiêu Thần Phong liếc nhìn vẻ mặt vui vẻ của Dịch Dương, cười nhạt nói: "Tiểu Bảo là con của Nhan Nhan và chồng cô ấy, nên tất nhiên sẽ Nhan Nhan hoặc chồng cô ấy."

"Tôi là chồng cô ấy."

Dịch Dương buột miệng nói, Mạc Tâm Nhan đột nhiên đứng dậy, giật Tiểu Bảo ra khỏi tay anh, hét lớn: "Tiểu Bảo giống Tần Hiên, không hề giống anh chút nào. Đừng lại gần Tiểu Bảo nữa, thật không biết xấu hổ. "

Tiểu Bảo ôm cổ Mạc Tâm Nhan, có chút không vừa lòng nói: "Mẹ, chú nhìn con như vậy, con không thích."

“Chú ấy  là một kẻ mất trí, đừng quan tâm đến, con mau ngồi xuống và ăn sáng.” Mạc Tâm Nhan nói, đặt Tiểu Bảo trở lại ghế.

Dịch Dương buồn bực rũ mắt xuống, nửa phút sau, nhìn chằm chằm Mạc Tâm Nhan, trầm giọng hỏi: "Nhan Nhan, Tiểu Bảo và Tiểu Bối thật sự không liên quan gì đến anh?"

Khi Mạc Tâm Nhan lần đầu tiên trở lại, bên cạnh có một người đàn ông và hai đứa trẻ, những đứa trẻ dường như chỉ khoảng bốn tuổi, anh chỉ nghĩ rằng những đứa trẻ ấy thực sự là con của cô và người đàn ông đó, nhưng khi anh nghe Dịch Thanh nói rằng Tiểu Bảo giống anh, anh đột nhiên nhớ ra lúc Mạc Tâm Nhan đang mang thai đứa con của anh thì anh biến mất, đứa trẻ đã đi đâu, nó là Tiểu Bảo hay Tiểu Bắc?

“Hừ!” Mạc Tâm Nhan chế nhạo, nhìn anh nói với vẻ châm chọc, “Anh đúng là không biết xấu hổ, Tiểu Bảo và Tiểu Bối sao có thể liên quan gì đến anh, tôi nói cho anh biết Tiểu Bảo và Tiểu Bối đều là con của Tần Hiên, không liên quan gì đến anh. "

“Còn con của chúng ta thì sao?” Dịch Dương đột nhiên nhắc tới, nhìn cô chăm chú, trầm giọng hỏi: “Vậy còn con của anh và em?

“Tôi và anh còn có gì?” Mạc Tâm Nhan chán ghét hét lên, “Dịch Dương, đừng quên, con của anh và tôi đã mất trong vụ tai nạn xe hơi đó từ lâu lắm rồi. Bây giờ anh mới nhắc đến đứa trẻ với tôi. Anh có nghĩ điều đó thật nực cười không? Anh đã quên đứa trẻ đó chết như thế nào rồi sao? "

Dịch Dương ánh mắt đau khổ trùng xuống, sau đó nghiêm túc nhìn cô nói: "Khi em biến mất, Dịch Thanh nói với Trịnh Viên Viên rằng em vẫn đang mang thai đứa con của anh. Đứa trẻ đó đang ở đâu? Là Tiểu Bảo sao?"

Mạc Tâm Nhan giật mình, đè nén sự hoảng sợ trong lòng, ngước mắt lên nhìn anh rồi hừ lạnh: "Tôi hận anh vô cùng, anh cho rằng tôi sẽ giữ đứa trẻ đó sao?"

“Ý của em là?” Dịch Dương run giọng nói, đôi mắt từ từ trở nên đỏ ngầu.

“Sau khi Tần Hiên cứu tôi, tôi đã bỏ đứa trẻ đó rồi.” Mạc Tâm Nhan nhẹ giọng nói, giống như đang nói chuyện của người khác, “Lúc đó tôi chỉ muốn dứt bỏ quan hệ với anh, tôi không muốn có
quan hệ gì với anh, vì tôi không muốn gặp lại anh thêm lần nào nữa, nên tôi sớm đã bỏ đứa trẻ đó và ở lại bên cạnh Tần Hiên ”.

Dịch Dương nắm chặt hai tay, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ và tức giận, nắm chặt bả vai cô hét lớn: "Nhan Nhan, em nói dối anh sao? Em rất yêu trẻ con, tại sao lại muốn bỏ nó?" Dù cho đó là con của anh nhưng nó cũng là của em, làm sao em có thể giết nó được... "

"Anh à, đừng làm vậy..." Nhìn thấy cảm xúc và hành động của Dịch Dương, Dịch Thanh vội vàng đứng dậy bắt tay anh nói: "Anh sẽ làm cho Tiểu Bảo và Tiểu Bối sợ hãi, anh nên bình tĩnh lại."

"Em hãy nói là em đã nói dối anh, em nói... em không bỏ được đứa nhỏ đó, có đúng không, nói đi..." Dịch Dương hất tay Dịch Thanh ra, nhìn Mạc Tâm Nhan, hỏi cô một cách đau đớn.

Tiểu Bối sợ đến mức bóp chặt miệng sắp khóc, Tiểu Bảo vội vàng chạy lại ôm chầm lấy em gái và nói: "Em gái em đừng khóc, anh trai ở đây..."

"Dịch Dương, anh đừng đối xử với Nhan Nhan như thế này..." Tiêu Thần Phong đột ngột đứng lên, kéo cánh tay của Dịch Dương ra khỏi người Mạc Tâm Nhan.

Mạc Tâm Nhan nhìn chằm chằm Dịch Dương với đôi mắt đỏ rực, run rẩy gầm lên: "Nó đã chết rồi, đó là con của anh. Tôi không muốn nó. Tôi không muốn mọi thứ về anh. Tôi có thể có con với Tần Xuân." Anh cũng có thể có những đứa con dễ thương, tôi không muốn có bất kỳ liên quan nào nữa, tôi không muốn có chút dính líu gì tới anh... "

Tiêu Thần Phong đau lòng ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói: "Nhan Nhan, đừng tức giận, cả Tiểu Bảo và Tiểu Bối đều đang nhìn em."

Mạc Tâm Nhan trong lòng run lên, vội vàng nhìn về phía hai đứa trẻ, chỉ thấy Tiểu Bối đang run rẩy trong vòng tay của Tiểu Bảo, cô vội vàng đẩy Tiêu Thần Phong ra chạy đến bế Tiểu Bối lên, nói nhỏ: “Mẹ xin lỗi lại làm con sợ, mẹ xin lỗi, đừng sợ, Tiểu Bối ngoan, đừng sợ... "

Cô nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Bối, quay lại nhìn Dịch Dương với đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt buồn bã rồi lạnh giọng thì thầm: “Anh cút đi… anh đã làm mọi chuyện thành ra thế này. Mau cút đi..."

Dịch Dương buồn bực liếc nhìn cô một cái rồi bước ra khỏi cửa đầy tức giận.

Mạc Tâm Nhan ôm Tiểu Bối trong lòng không kìm được nước mắt. Dịch Thanh vỗ vỗ vai cô an ủi: "Nhan Nhan, đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi. Chị cứ như thế này sẽ làm đứa trẻ sợ hãi."

Mạc Tâm Nhan lau nước mắt, ôm Tiểu Bối vẻ mặt khó chịu nói: "Đều là anh ta. Nếu anh ta không dựa vào điều đó để chọc giận tôi, tôi sẽ không làm cho Tiểu Bối sợ hãi. Năm năm trước anh ta đã hành hạ tôi. Bây giờ đến đây để hành hạ tôi và con tôi... "

Nhìn thấy vẻ mặt đầy oán hận của cô, Dịch Thanh thấp giọng nói: "Anh trai em, có lẽ anh ấy rất hối hận. Nếu anh ấy muốn bù đắp cho chị,chị không thể nói chuyện tử tế với nhau sao?"

“Anh ta muốn bắt con tôi đi, tại sao tôi phải nói chuyện với anh ta?” Mạc Tâm Nhan buồn bực nói.

Dịch Thanh cong khóe môi nói một cách thận trọng: "Anh trai em không cướp đứa trẻ từ tay chị. Anh ấy chỉ nghĩ rằng Tiểu Bảo trông giống anh ấy một chút, và muốn chắc chắn rằng đứa trẻ này có phải là con của anh ấy."

“Không phải của anh ta.” Mạc Tâm Nhan vội vàng nói, giọng điệu đầy cứng ngắc, “Làm sao có thể là con của anh ta, anh ta khẳng định Tiểu Bảo giống anh ta, đây không phải là muốn mang con của tôi đi sao?”

Nhìn thấy cảm xúc của Mạc Tâm Nhan vào lúc này, và cả Dịch Dương, Dịch Thanh lại không giỏi thuyết phục hai người họ.

Tiêu Thần Phong nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, "Nhan Nhan, năm năm trước em thật sự giết đứa trẻ sao?"

Mạc Tâm Nhan giật mình, một tia hoảng sợ lặng lẽ lóe lên trong mắt, Dịch Thanh cũng đang nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô.

“Đúng vậy, nó đã chết.”Mạc Tâm Nhan thì thầm, tay cô đang ôm chặt Tiểu Bối.

"Nhưng anh không nghĩ rằng em sẽ tàn nhẫn như vậy, em thích trẻ con đến vậy, lại còn nói muốn tự tay nuôi đứa trẻ đó, sao em nỡ lòng giết đứa trẻ đó?" Định thần nhìn Tiểu Bối trong tay và Tiểu Bảo bên cạnh, ngập ngừng hỏi: "Có phải Tiểu Bảo và Tiểu Bối..."

“Không.” Trước khi Tiêu Thần Phong hỏi xong, Mạc Tâm Nhan lập tức kích động ngay lập tức phủ nhận, “Tiểu Bảo và Tiểu Bối không phải là đứa trẻ lúc đó… Em đã bỏ đứa nhỏ đó. Vào đêm đó em đã suýt bị người khác xâm phạm, trong khi giằng co đứa nhỏ đã không giữ được”.

Tiêu Thần Phong nhìn khuôn mặt bối rối của cô, trong mắt anh hiện lên một tia nghi ngờ và đau khổ. Dịch Thanh cũng trầm ngâm nhìn Tiểu bảo.

Trò chuyện với Dịch Thanh và Tiêu Thần Phong một lúc, sau bữa trưa, Tiêu Thần Phong và Dịch Thanh rời đi. Mạc Tâm Nhan tiễn họ ra sân, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn  đang buồn bã đứng dưới gốc cây to trong sân.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện