Hôn Nội Mưu Ái

Rõ ràng đây là cháu trai và cháu gái của tôi


trước sau

Lúc Dịch Dương đưa Tiểu Bối về nhà thì đã là lúc hoàng hôn, Tiểu Bối đi vào phòng nhìn thấy Mạc Tâm Nhan đang ngồi ở trên sô pha với sắc mặt âm trầm, cái miệng nhỏ lập tức xị xuống, nắm chặt góc áo của Dịch Dương vừa thấy oan ức vừa thấy sợ hãi. 

Dịch Dương cưng chiều sờ đầu cô nhóc, cười nói: “Mau đến đó dỗ dành mẹ của con đi, dỗ mẹ thì mẹ sẽ không tức giận với Tiểu Bối nữa.” 

“Vâng.” Tiểu Bối gật đầu, chậm rãi đi đến trước mặt Mạc Tâm Nhan, chui vào lòng ngực Mạc Tâm Nha, nắm vạt áo cô, làm nũng nói: “Mẹ, mẹ không cần giận Tiếu Bối có được không, Tiểu Bối sẽ không bao giờ chọc giận mẹ nữa, sau này Tiểu Bối sẽ ngoan ngoãn, sẽ ngoan ngoãn hơn anh trai nữa.” 

Tiểu Bảo ngồi ở đối diện nâng mắt lên nhìn cô nhóc, trên khuôn mặt nho nhỏ xẹt qua một tia nghi ngờ. 

Mạc Tâm Nhan cố hết sức để kìm chế lại bản năng muốn để ý để cô nhóc trong lòng, mỗi lần làm nũng đều sẽ được tha thứ, thành ra con bé cứ tưởng người mẹ như cô sẽ không giận nó. 

Thấy mẹ không thèm để ý đến mình, Tiểu Bối mím miệng, khổ sở nhìn Dịch Dương. Hành động này của cô nhóc lại khiến Mạc Tâm Nhan bực bội. Xong rồi, con gái của cô bị người đàn ông này mua chuộc hoàn toàn rồi. 

Tiếp thu được ánh mắt khổ sở của Tiểu Bối, Dịch Dương dùng tay ra hiệu cho cô nhóc tiếp tục dỗ mẹ mình. 

Tiểu Bối mím môi nhỏ, sau đó bò lên trên đùi Mạc Tâm Nhan, ôm lấy cổ cô, hôn vài cái lên má cô, mềm mại làm nũng: “Mẹ không cần giận Tiểu Bối, Tiểu Bối sẽ rất buồn, mẹ, sau này Tiểu Bối sẽ ngoan ngoãn mà.” 

Nói xong, cô nhóc lại hôn lên mặt Mạc Tâm Nhan vài cái, khiến cho mặt của Mạc Tâm Nhan đầy nước miếng, cuối cùng không nhịn được ôm cô nhóc bỏ lên trên đùi, trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ đầy thịt của cô nhóc, hung tợn nói: “Con nói xem, con muốn mẹ, hay là ông chú không biết xấu hổ kia?” 

“Ừm…” Tiểu Bối tự hỏi một lát, sau đó mềm mại nói: “Tiểu Bối muốn cả hai.” 

“Không được, chỉ có thể chọn một.” Mạc Tâm Nhan giận dỗi nói: “Nếu con chọn mẹ, thì về sau không được quan tâm đến ông chú không biết xấu hổ kia, còn nếu con chọn anh ta, thì mẹ sẽ không quan tâm con nữa.” 

Dịch Dương nghe thấy lời này của cô, khóe miệng cong lên, cô đã bao nhiêu tuổi rồi, lại còn ghen tị. 

Bất đắc dĩ lắc đầu, anh tự giác đi về phòng bếp. Thật vất vả mới có cơ hội ở chung với bọn họ, anh phải biểu hiện thật tốt mới được. Như vậy sau này một ngày ba bữa, anh đều tự giác làm. 

Kéo tủ lạnh ra, bên trong gần như không có nguyên liệu nấu ăn gì, chỉ còn mấy quả trứng gà và một hộp sữa bò. Anh nhăn mày, đóng tủ lạnh lại đi ra ngoài. 

“Mẹ, để Tiểu Bối kể cho mẹ nghe, hôm nay chú đưa Tiểu Bối đến công viên giải trí chơi, có rất nhiều rất nhiều người. Chú còn cùng Tiểu Bối chơi một cái xe gì đó, Tiểu Bối không nôn, nhưng chú lại nôn rất nhiều, mẹ, chú bị bệnh à?” 

Nghe lời nói non nớt của cô nhóc, khóe miệng Mạc Tâm Nhan run run. Đối phương có bị bệnh gì đâu, là do say xe mà thôi. 

“Sau đó Tiểu Bối còn nghe những người xung quanh nói chú không được, còn không bằng con nít, sau đó chú liền trừng mắt bọn họ, bọn họ lập tức đi rồi.” 

“Khụ khụ…”

Dịch Dương đứng ở cửa phòng bếp xấu hổ ho hai tiếng, cô nhóc này nói chuyện đúng là… khiến anh mất hết mặt mũi. 

Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạc Tâm Nhan, phát hiện cô đang dùng ánh mắt xem thường nhìn anh, khiến cho anh cảm thấy  buồn bực, chỉ hận không thể đè cô ở dưới người tra tấn một phen để cho cô biết anh cũng rất được. 

Nghe thấy tiếng ho của anh, Tiểu Bối lập tức quay đầu, ngơ ngác hỏi: “Chú, có phải chú thực sự bị bệnh rồi không?” 

“Không phải.” Dịch Dương mỉm cười nhìn cô nhóc, sau đó đi đến trước mặt Mạc Tâm Nhan, lấy lòng nói: “Tủ lạnh không có đồ ăn, bây giờ anh đi ra ngoài mua.” Nói xong anh liền đi ra ngòai.

“Đứng lại!” Mạc Tâm Nhan chợt hừ lạnh một tiếng. 

Dịch Dương lập tức ngừng lại, xoay người nhìn cô, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?” 

Mạc Tâm Nhan ôm Tiểu Bối đứng lên, khinh thường hừ nói: “Anh đi mua đồ ăn? Anh có biết Tiểu Bảo và Tiểu Bối thích ăn gì sao?” 

“Vậy em nói đi, anh sẽ nhớ kỹ.” Dịch Dương ân cần cười nói. 

Mạc Tâm Nhan lại lần nữa khinh thường hừ, biểu tình vô cùng xem thường, giống như đang cười nhạo anh ngay cả đồ ăn cũng không mua tốt. 

“Tiểu Bảo, đi dạo siêu thị với mẹ và Tiểu Bối.” Sau đó, Mạc Tâm Nhan không hề để ý đến anh, gọi Tiểu Bảo một tiếng, Tiểu Bảo lập tức từ trên sô pha bò xuống nắm tay cô. 

Vì thế, một tay Mạc Tâm Nhan dắt một đứa nhóc, ba người mênh mông cuồn cuộn đi ra ngoài, trực tiếp coi Dịch Dương như người trong suốt.

“Mẹ, không đi cùng với chú sao?” Tiểu Bối ngửa đầu nhìn Mạc Tâm Nhan ngơ ngác hỏi. 

Không đợi Mạc Tâm Nhan trả lời, đã phục hồi tinh thần Dịch Dương lập tức vọt đến trước mặt cô, ân cần cười nói: “Để anh đi chung với mọi người.” 

Mạc Tâm Nhan không hề liếc anh một cái, nắm tay Tiểu Bảo và Tiểu Bối, trực tiếp đi qua anh. 

Dịch Dương bĩu môi, một bên đi theo cô, một bên ân cần nói: “Để anh lái xe đưa mọi người đi.”

“Từ chỗ này đi bộ mười phút thì đến siêu thị, chúng tôi cần anh đưa đi à?” Mạc Tâm Nhan khinh thường hừ một câu. 

Dịch Dương mím môi, tiếp tục nói: “Vậy để anh xách đồ cho mọi người, em xem, hai tay em nắm hai đứa nhỏ, khẳng định không có tay cầm đồ, cho nên để anh đi theo sẽ có tác dụng.” 

Thấy Mạc Tâm Nhan không phản bác, Dịch Dương trong lòng vui vẻ, ôm Tiểu Bối lên đặt trên vai mình, Mạc Tâm Nhan vừa định ngăn cản đã thấy anh ôm Tiểu Bối chạy lên phía trước, vừa cười vừa hô: “Đi nào, đi dạo siêu thị thôi…” 

Tiểu Bối ngồi ở trên vai anh hưng phấn cười không ngừng. 

Mạc Tâm Nhan ngơ ngác nhìn bộ dạng vui sướng của họ, trong mắt thất thần. Nếu không có những chuyện tổn thương trước đây, thì thế này… cũng khá tốt. 

Một giờ sau, bốn người đi ra khỏi siêu thị. Ba người phía trước nhẹ nhàng, vừa nói vừa cười vui vẻ, người cuối cùng ở phía sau thì ngược lại, hai tay xách theo hai đống
đồ lớn, gân xanh trên tay nổi lên, nhưng trên mặt anh lại nở một nụ cười hạnh phúc thỏa mãn. 

“Mẹ, có xe, có phải ba đến hay không.” Tiểu Bối vui sướng nói, định tránh khỏi tay cô đi về phía xe. 

Mạc Tâm Nhan vội vàng túm lấy tay cô nhóc, trầm giọng nói: “Không phải ba con, đó không phải xe của ba con.” 

Dịch Dương nhìn chiếc xe kia, ánh mắt hơi trầm, tay xách túi mua hàng nắm thật chặt. 

Lúc mấy người đi vào trong sân, Tiếu Vân lập tức đi đến, hai mắt tỏa sáng nhìn hai đứa nhóc bên cạnh Mạc Tâm Nhan. 

Mạc Tâm Nhan thấy Tiếu Vân đột nhiên xuất hiện ở trước cửa nhà cô, sắc mặt trầm xuống, gầm nhẹ nói: “Ai cho bà đến đây, nơi  này là nhà tôi, mời bà lập tức rời đi.” 

“Bọn họ… Bọn họ có phải cháu trai cháu gái của tôi không…” Tiếu Vân chỉ vào hai đứa nhóc ở sau lưng cô, vẻ mặt kích động. 

Mạc Tâm Nhan châm chọc nhìn bà, nói: “Con của tôi rất đáng yêu đúng không, đáng tiếc bọn họ họ Tần, không họ Dịch.” 

“Sao lại là họ Tần được, đây rõ ràng là cháu trai cháu gái của tôi.” Tiếu Vân kích động nói, giống như lập tức phải chạy đến ôm lấy hai đứa nhóc.

Dịch Thanh đi ở bên cạnh lập tức túm lấy bà, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con đã nói rồi, hai đứa bé này là con của Nhan Nhan và người khác, anh phải con của anh, sao mẹ lại không tin.” 

Dịch Dương nghe, trong mắt lóe lên tia đau khổ. Sau đó, anh nhìn về phía Dịch Thanh, mặt tối xuống, gầm nhẹ: “Là em đưa mẹ đến đây sao?” 

Dịch Thanh cúi xuống, cẩn thận gật đầu, sau đó lập tức ngẩng đầu, vội vàng nói: “Em cũng không có cố ý nói lỡ miệng.” 

Mạc Tâm Nhan mặc kệ bọn họ, trực tiếp nắm tay Tiểu Bảo và Tiểu Bối đi vào trong phòng. 

Tiếu Vân dưới tình thế cấp bách túm chặt lấy cánh tay của Tiểu Bảo, hưng phấn nói: “Đây rõ ràng là cháu của tôi, nhìn xem, rõ ràng rất giống Dịch Dương lúc còn nhỏ.” 

“Mẹ…” Tiểu Bảo bị bà túm như thế, lập tức hoảng sợ, bắt lấy tay Mạc Tâm Nhan, gấp đến mức sắp khóc. 

Sắc mặt Mạc Tâm Nhan trầm xuống, Dịch Dương lập tức thả túi mua hàng trên tay, đi đến kéo Tiếu Vân sang một bên, bất đắc dĩ quát: “Mẹ, mẹ làm gì thế, như vậy sẽ dọa bọn trẻ.” 

“Mẹ chỉ muốn nhìn cháu mẹ một chút.” Tiếu Vân oan ức nói, đôi mắt kích động vẫn nhìn chằn chằm Tiểu Bảo. 

Mạc Tâm Nhan cười mỉa một tiếng, không thèm quay đầu liền nắm tay Tiểu Bảo và Tiểu Bối đi vào trong phòng. 

Thật buồn cười, năm đó đối xử với cô như vậy, còn làm nhục mẹ của cô, giờ còn muốn nhận cháu, nằm mơ. 

“Dịch Dương, anh nói cho mẹ anh biết hai đứa nhỏ có phải con anh không.” Mạc Tâm Nhan dẫn hai đứa nhóc vào nhà, Tiếu Vân túm chặt cánh tay Dịch Dương vội vàng hỏi. 

Dịch Dương ánh mắt tối sầm, trên mặt hiện vẻ đau xót, lẩm bẩm: “Con cũng mong đó là của con, nhưng không phải.” 

Nhìn biểu tình bi thương trên mặt anh, trong lòng Tiếu Vân chợt lạnh, lại vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Có phải con nghĩ nhầm rồi không, mẹ thấy Tiểu Bảo giống hệt con hồi bé, giống như từ một khuôn khắc ra, sao lại không phải của con, hơn nữa nếu không phải của con, con còn trông mong chạy đến chăm sóc ba mẹ con bọn họ làm gì?” 

“Con chăm sóc ba mẹ con bọn họ bởi vì con muốn theo đuổi Nhan Nhan.” Dịch Dương buồn bã nói: “Con luôn tưởng tượng hai đứa bé đó là con của mình, nhưng con người phải tiếp thu hiện thực, ba của bọn họ là Tần Hiên.” 

“Đúng vậy mẹ, con thấy mẹ muốn cháu đến tẩu hỏa nhập ma rồi, nhìn thấy đứa bé nào cũng nó nó là con của anh trai, là cháu của mẹ.” Dịch Thanh đứng một bên cũng bất đắc dĩ nói một câu. 

Tiếu Vân vẫn chưa từ bỏ ý định, bà túm tay Dịch Dương nói: “Để mẹ ở chỗ này ngồi một lát, mẹ muốn ở chung với hai đứa nhỏ một lát.” 

Dịch Dương khó xử nhìn bà, không phải anh không muốn bà ngồi ở đây một lát, nhưng xem sắc mặt của Mạc Tâm Nhan liền biết không được. Anh bây giờ còn chưa đả động được trái tim của Mạc Tâm Nhan, nếu để bà ở đây, đợi lát nữa lại đắc tội với Mạc Tâm Nhan, như vậy con đường truy thê của anh sẽ càng gian nan.

“Mẹ, hay là mẹ về trước đi.” Dịch Dương thấp giọng nói: “Bây giờ Nhan Nhan rất ghét con, mẹ ở chỗ này chỉ khiến cô ấy không vui, như thế sẽ càng ghét con hơn.” 

“Đúng vậy…” Dịch Thanh vội vàng gật đầu: “Mẹ, hay là để con đưa mẹ trở về trước.” 

Nghe con gái nói thế, sắc mặt Tiếu Vân trầm xuống, không vui nói: “Mấy đứa còn xem cô ta như tổ tông để cung phụng? Mẹ ở chỗ này thì sao, mẹ muốn nhìn cháu của mình, quản cô ta làm gì.” 

“Nhưng bọn họ không phải cháu của mẹ.” Dịch Dương vô cùng bất đắc dĩ gầm nhẹ. Tâm lý muốn cháu của người già thật đáng sợ. 

“Mẹ không tin, mẹ muốn xem kỹ cháu trai cháu gái của mẹ.” Tiếu Vân nói, đẩy tay của Dịch Dương ra đi vào trong phòng. 

Dịch Dương lập tức cuống lên, xách theo túi mua hàng lập tức đi vào trong phòng. 

Dịch Thanh nhìn thấy cảnh này, cảm thấy vô cùng áy náy. Tất cả đều do cô nói lỡ miệng. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện