Hôn Nội Mưu Ái

Cô ấy ăn cái này


trước sau

Vội vàng cầm lấy sô cô la đậu trên tay Tiểu Bối, Mạc Thiếu Khanh nghiêm túc nhìn cô nhóc, hỏi: “Cái này là ai cho con?” 

“Không có ai cho Tiểu Bối cả…” Tiểu Bối lắc đầu, mềm mại nói: “Là từ trên người cậu rơi xuống, cậu xấu quá đi, có sô cô la lại không cho anh trai, em trai và Tiểu Bối ăn.” 

Mạc Thiếu Khanh vừa nghe, vội vàng sờ túi tiền của mình, quả nhiên bên trong trống rỗng, cái sô cô la đậu vội ném vào túi tiền không thấy. 

Hôm nay anh vốn đang ở nhà chơi trò tình cảm mãnh liệt với Trịnh Viên Viên, vừa mới lấy cái sô cô la đậu này ra thì mẹ đã vội vàng chạy vào bảo rằng em gái đã trở lại. 

Lúc ấy anh nghe thấy tin này liền kích động vô cùng, vì vậy tùy tiện ném cái này vào túi quần, sau đó cùng với ba mẹ, Trịnh Viên Viên và con trai chạy đến chỗ em gái. Ai ngờ cái này lại bị cô nhóc nhặt được, ai…. 

“Cậu, Tiểu Bối muốn ăn cái sô cô la này, sao lúc đầu cậu không đưa cho Tiểu Bối và anh trai, cùng với Thiên Kỳ ăn? Cậu muốn ăn một mình sao?” 

Tiểu Bối nói xong, Tiểu Bảo và Thiên Kỳ liền nhất trí nhìn về phía anh, đôi mắt sáng lấp lánh như đang lên án anh vì sao không cho bọn họ ăn sô cô la. 

Nghe cô nhóc này nói xong, Mạc Thiếu Khanh không ngừng đổ mồ hôi. Anh xấu hổ ho hai tiếng, nhìn Tiểu Bối nghiêm túc nói: “Tiểu Bối, cái này không phải sô cô la đậu.” 

“Vậy đây là cái gì? Nhìn nó trông như sô cô la đậu vậy.” Tiểu Bối vẫn nhìn chằm chằm vào sô cô la đậu trong tay anh. 

Tiểu Bảo và Thiên Kỳ cũng gật đầu, đồng thanh hỏi: “Cậu/ Ba, đó là cái gì vậy?” 

Đối mặt với mấy củ cải nhỏ này, Mạc Thiếu Khanh thực sự không thể nói cho bọn họ biết đây là cái gì, nếu không thể nào cũng sẽ bị nói là dạy hư trẻ con. 

Tiểu Bối mở đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn anh, như thể không biết được đáp án thì sẽ không bỏ qua vậy. Tiểu Bảo và Thiên Kỳ cũng thế. 

Mạc Thiếu Khanh đau đầu xoa trán, sau đó trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng, nhìn Tiểu Bối cười hì hì nói: “Muốn biết đây là cái gì sao?” 

“Muốn biết…” 

Ba đứa nhóc đồng thanh trả lời. 

Mạc Thiếu Khanh cười thần bí nói: “Đến đến đến… Đến gần đây chút, cậu nói cho mấy đứa biết, đây là thứ ăn vào có thể khiến người khác sung sướng thoải mái.” 

“Thật sao.” Tiểu Bối kinh ngạc kêu lên: “Tiểu Bối muốn ăn.” 

“Không không không…” Mạc Thiếu Khanh vội vàng lắc đầu, nghiêm túc nói: “Thứ này chỉ có người lớn mới ăn được, con nít không thể ăn.” 

“Vì sao chứ?” Tiểu Bối không vui hỏi, Tiểu Bảo và Thiên Kỳ cũng không chớp mắt nhìn anh. 

“Bởi vì… Bởi vì con nít ăn vào sẽ đau bụng.” 

“Ồ…” Cả ba đồng thanh đáp, bộ dạng đáng yêu vô cùng. 

Mạc Tâm Nhan vừa đi ra, liền nhìn thấy ba đứa nhóc đang chụm đầu lại thầm thì nói chuyện bí mật gì đó với nhau. 

Cô không kìm được bật cười, gọi ba đứa nhóc kia lại: “Ăn cơm rồi, mau vào thôi.” 

Nghe thấy tiếng gọi của Mạc Tâm Nhan, Mạc Thiếu Khanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu mấy đứa nhóc, cưng chiều nói: “Đi, đi vào ăn cơm thôi.” 

Cho đến khi đi vào nhà, Tiểu Bối vẫn nhìn chằm chằm vào túi tiền của Mạc Thiếu Khanh, bởi vì Mạc Thiếu Khanh bỏ sô cô la đậu vào trong đấy, cô nhóc dường như rất hiếu kỳ về vật đó. 

Trong lúc ăn cơm, Tiểu Bối nhìn bàn đồ ăn đầy ắp, lại khen Dịch Dương không dứt miệng, đôi mắt nhỏ sùng bái nhìn Dịch Dương khiến cho Mạc Tâm Nhan cảm thấy phát điên. Còn không phải nấu mấy món ăn sao, cô nhóc này lại sùng bái người khác thế làm gì, đặc biệt còn là người đàn ông cô ghét nữa chứ. 

Dịch Dương gắp đồ ăn vào trong chén Tiểu Bối, cưng chiều xoa đầu cô nhóc, cười nói: “Tiểu Bối ngoan, mau ăn đi.” 

Mọi người kinh ngạc nhìn Dịch Dương cưng chiều Tiểu Bối đến vậy, sắc mặt khác nhau, lại không nói gì.

Mạc Tâm Nhan giận dỗi cầm lấy chén của Tiểu Bối, sau đó lấy chén của mình đặt trước mặt cô nhóc: “Hiện giờ thời tiết khô hanh, bớt ăn chút đồ nóng đi.” 

“Nhưng Tiểu Bối thích ăn những cái đó.” Tiểu Bối trong mong nhìn cái chén trước mặt cô, bên trong để đầy đồ ăn cô nhóc yêu thích, hơn nữa còn là đồ mà chú gắp cho cô nhóc. 

Nhìn ánh mắt oán trách của Tiểu Bối, Dịch Dương nhìn về phía Mạc Tâm Nhan thấp giọng nói: “Để cho Tiểu Bối ăn đi, anh làm mấy món đó hương vị nhẹ chút rồi, ăn vào sẽ không bị nóng trong người.” 

“Đó là con gái của tôi, tất nhiên anh sẽ không đau lòng, lỡ như nóng trong người thì làm sao?” Mạc Tâm Nhan lạnh lùng nói xong, sau đó gắp cho Tiểu Bối mấy món thanh đạm. 

Tiểu Bối nhìn những món ăn cô nhóc không thích nằm trong chén, khuôn mặt tràn đầy không vui. 

“Nhan Nhan…” Dịch Dương bất đắc dĩ nhìn cô, thật cẩn thận nói: “Tiểu Bối thích ăn thì em cứ để cô nhóc ăn, không cần phải vì đó là do anh gắp nên em không cho Tiểu Bối ăn.” 

“Anh có ý gì?” Mạc Tâm Nhan nhìn anh, gầm nhẹ. 

Dương Bình vội vàng cầm tay cô, thấp giọng nói: “Thôi, Nhan Nhan, đừng nói nữa, làm thế ở trước mặt con nít không tốt.” 

Đáy lòng Mạc Tâm Nhan khẽ run, rũ mắt nhìn Tiểu Bối một cái, sau đó cũng chưa nói gì, cúi đầu rầu rĩ ăn cơm. 

Tiểu Bối ngơ ngác nhìn mẹ mình hồi lâu, sau đó cúi đầu nghiêm túc ăn cơm. Mặc dù đồ ăn trong chén không phải đồ cô nhóc thích ăn, nhưng cô nhóc không muốn mẹ phải tức giận, đành phải ăn hết. 

Không khí bàn cơm có hơi nặng nề, Dịch Dương biết rõ là do mình, cho nên chỉ ăn một lát, sau đó thấp giọng nói: “Mọi người cứ từ từ ăn, con ăn no rồi.” 

Anh nói xong thì đứng dậy đi về phía cầu thang. Tiểu Bối thấy thế, đang định đi xuống ghế theo sau anh thì Mạc Tâm Nhan chợt nắm lấy cánh tay cô nhóc, trầm giọng nói: “Ngoan ngoãn ăn cơm.” 

“Nhưng chú…” Tiểu Bối nhìn bóng dáng của Dịch Dương, lại nhìn về phía sắc mặt âm u của mẹ mình, cuối cùng vẫn lựa chọn ngoan ngoãn ăn cơm. 

Sau khi Dịch Dương rời đi, trên bàn lập tức sôi nổi hẳn lên, Dịch Dương đứng ở chỗ rẽ trên thang lầu lắng nghe, khóe môi nở nụ cười chua xót. 

Cơm nước xong, ba mẹ và Mạc Thiếu Khanh chuẩn bị trở về, Mạc Tâm Nhan đi tiễn bọn họ ra ngoài cửa. 

Tiểu Bối từ trên ghế bò xuống, chuẩn bị đi lên lầu tìm Dịch Dương, nhưng khóe mắt của cô nhóc chợt liếc thấy có thứ gì đó ở trên ghế. 

Cô nhóc tò mò nhặt nó lên, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười xán lạn, đây chẳng phải là sô cô la đậu mà cô nhóc muốn sao. 

Hừ, cậu đúng là ngốc, làm rớt đến hai lần. Tiểu Bối trong lòng cười hì hì nghĩ. 

Cậu nói thứ này có thể khiến người vui sướng, gần đây mẹ thường hay không vui, hiện tại bé có nên cho mẹ ăn thứ này hay không? Nhưng chú cũng không vui, vậy phải làm sao bây giờ? Nên cho ai ăn đây? 

Trong lòng Tiểu Bối rối rắm không thôi, cuối cùng nhìn thấy mẹ mình đi vào, trong lòng lập tức quyết định. Vẫn nên cho mẹ ăn thì hơn, mẹ quan trọng hơn chú. 

Lúc chạng vạng, Tiểu Bối nằm trong lòng Mạc Tâm Nhan, tỏ vẻ thần bí nói: “Mẹ, Tiểu Bối có thứ này muốn cho mẹ ăn.” 

“Mẹ có hơi mệt, muốn lên lầu nghỉ ngơi, Tiểu Bối đi chơi với anh trai có được không, chờ lát nữa mẹ lại giúp hai đứa đi tắm?” 

Cô nói xong liền đi lên lầu, cả ngày hôm nay xong việc có hơi mệt. 

Tiểu Bối nhìn chằm chằm viên sô cô la đậu trong tay, trên khuôn mặt nhỏ có chút mất mát. Cô nhóc đem sô cô la giấu ở trong một cái hộp nhỏ trên bàn trà, sau đó chạy ra sân đi chơi với anh trai. 

Sắc trời dần dần tối xuống, lúc Dịch Dương xuống lầu, chỉ thấy hai anh em đang ngồi chơi trên sô pha, lại không thấy Mạc Tâm Nhan đâu, vì thế hỏi: “Mẹ các con đâu rồi?” 

“Mẹ ở trong phòng, mẹ nói hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát, sau đó sẽ tắm cho Tiểu Bối và anh trai.” Tiểu Bối dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhưng mẹ nghỉ ngơi lâu lắm rồi, chắc đã quên phải giúp Tiểu Bối và anh trai tắm rửa.” 

Dịch Dương khẽ cười nói: “Vậy để chú giúp các con tắm?” 

“Vâng ạ!” 

Dịch Dương vừa nói xong, Tiểu Bối lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên, mà Tiểu Bảo thì lại không vui ghét bỏ. 

Dịch Dương giật mình, nhìn về phía Tiểu Bảo, dịu dàng hỏi: “Tiểu Bảo không thích chú tắm rửa cho Tiểu Bảo sao?” 

“Không thích.” Tiểu Bảo thành thật trả lời. 

Dịch Dương mím môi, thấp giọng hỏi: “Vì sao thế?” Thực ra ngay từ đầu anh đã nhận ra cậu nhóc này có hơi bài xích anh, nhưng lại không biết vì cái gì? Haizz, nếu có thể thích anh giống như Tiểu Bối thì tốt biết bao, như thế có khi Nhan Nhan sẽ có sắc mặt tốt hơn với anh. Dịch Dương trong lòng rạo rực cảm thán. 

“Bởi vì con không thích có người đàn ông khác tắm rửa cho mình.” 

Tiểu Bảo dùng âm thanh non nớt của mình nghiêm túc nói, bộ dáng ông chú nhỏ kia có điểm buồn cười, mà câu trả lời của cậu nhóc cũng khiến Dịch Dương khóe môi co rút. Cậu nhóc này còn bé như vậy mà đã phân biệt nam nữ rõ ràng thế sao. 

“Vậy cũng được.” Dịch Dương cười nói: “Vậy chú đi tắm cho Tiểu Bối, con đợi lát nữa mẹ tắm cho con nhé.” Nói xong anh nắm tay Tiểu Bối đi lên lầu hai. Tiểu Bảo cũng chạy theo, tính để cho mẹ giúp mình tắm rửa. 

“Chú, nhiều bong bóng ghê.” Tiểu Bối ngồi trong bồn tắm chơi vui vẻ. 

Dịch Dương dịu dàng giúp cô nhóc xoa người, cười hỏi: “Ba của Tiểu Bối cũng thường xuyên giúp Tiểu
Bối tắm rửa như thế này sao?” 

“Vâng ạ, bởi vì anh trai muốn mẹ tắm, cho nên Tiểu Bối chỉ có thể tìm ba đến tắm cho mình, hơn nữa anh trai luôn thích giành mẹ với Tiểu Bối, cũng thích ngủ với mẹ, cho nên Tiểu Bối chỉ đành ngủ với ba.” 

Dịch Dương ánh mắt lóe lên, ngừng thở hỏi: “Vậy ba mẹ Tiểu Bối không ngủ với nhau sao?” 

Tiểu Bối lắc đầu, mềm mại nói: “Tiểu Bối chưa từng nhìn thấy ba mẹ ngủ chung với nhau, bởi vì ba thường xuyên ngủ với Tiểu Bối, hơn nữa còn thường kể chuyện cho Tiểu Bối nghe.” 

Nghe lời Tiểu Bối nói xong, trong lòng Dịch Dương kích động. Anh nén xuống vui sướng trong lòng, lại lần nữa hỏi: “Ba mẹ vì sao không ngủ bên nhau?” 

“Không biết.” Tiểu Bối thành thật lắc đầu. 

Biết cô nhóc có nhiều chuyện không rõ, Dịch Dương không hỏi tiếp nữa, nhưng nội tâm kích động lại khó có thể bình tĩnh lại. 

Tắm rửa cho Tiểu Bối xong, Dịch Dương ôm cô nhóc lên giường, nói: “Chờ chú một lát, chú tắm rửa xong sẽ kể chuyện xưa cho Tiểu Bối nghe.” 

“Vâng ạ.” Tiểu Bối mềm mại đáp. 

Chờ Dịch Dương đi vào phòng tắm, Tiểu Bối chợt bò xuống giường, đi ra bên ngoài. 

Cô nhóc thiếu chút nữa quên mất còn có đồ phải cho mẹ ăn, bé muốn mẹ được vui vẻ hơn. 

Cô nhóc đứng trước bàn trà, từ trong hộp lấy ra viên sô cô la đậu kia, sau đó nhìn viên sô cô la tự hỏi thật lâu, cuối cùng đứng lên ghế rót một chén nước, đem sô cô la ném vào bên trong, mới kích động chạy lên trên lầu. 

“Mẹ…” Tiểu Bối đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy mẹ đang lau người cho anh trai, miệng nhỏ không khỏi méo xuống. 

Mạc Tâm Nhan thấy cô nhóc đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng, không khỏi cười hỏi: “Sao vậy Tiểu Bối, có phải muốn mẹ tắm rửa cho con không?” 

“Chú đã giúp Tiểu Bối tắm qua rồi.” Tiểu Bối vừa nói vừa đi vào. 

Nghe cô nhóc bảo người đàn ông kia đã giúp cô nhóc tắm qua, Mạc Tâm Nhan lập tức không vui mím môi. 

Tiểu Bối thấy mẹ lại không vui, hưng phấn bưng cái ly đi đến trước mặt cô, mềm mại nói: “Mẹ, uống nước đi, là Tiểu Bối rót đấy.” 

Mạc Tâm Nhan liếc nhìn ly nước trong tay cô nhóc, không duỗi tay ra cầm lấy, cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng giúp Tiểu Bảo mặc quần áo. 

Tiểu Bảo thấy mẹ không quan tâm em gái, không khỏi vui sướng khi người gặp họa, cười nói: “Em gái lại chọc mẹ không vui, em gái không ngoan…” 

Nghe thanh âm vui sướng của anh trai, Tiểu Bối lập tức bẹp miệng, hốc mắt ngấn đầy nước. Cô nhóc nhìn Mạc Tâm Nhan, khổ sở nghẹn ngào: “Mẹ xấu lắm, không uống thì thôi, uống cái này vào có thể trở nên vui vẻ, Tiểu Bối không cho mẹ uống nữa, Tiểu Bối muốn cho chú uống, … Oa oa oa…” 

Tiểu Bối khóc lóc xong thì hướng ra bên ngoài chạy. Mạc Tâm Nhan nghe thấy cô nhóc muốn cho người đàn ông không biết xấu hổ kia uống, lập tức nóng nảy, nhìn bóng dáng nho nhỏ của cô nhóc, hô: “Tiểu Bối, quay lại, mẹ uống.” 

Tiểu Bối tức khắc ngừng bước chân, xoay người nghẹn ngào đi về phía cô, khổ sở khóc ròng nói: “Mẹ xấu lắm, Tiểu Bối chỉ muốn cho mẹ được vui, mẹ lại luôn không để ý Tiểu Bối, mẹ, Tiểu Bối khổ sở…” 

Thấy khuôn mặt buồn bã của con gái, Mạc Tâm Nhan lập tức đau lòng, cô xoa đầu Tiểu Bối, hôn vài cái lên khuôn mặt nhỏ của cô nhóc, dịu dàng nói: “Mẹ cũng thích Tiểu Bối, chỉ là Tiểu Bối luôn nghĩ đến chú kia, cho nên mẹ mới không vui.” 

“Nhưng chú đối với Tiểu Bối rất tốt, chú…” 

“Được rồi… Không nhắc đến anh ta.” Mạc Tâm Nhan vội vàng ngắt lời cô nhóc, sau đó cầm ly nước trên tay cô nhóc, cười nói: “Đây là nước Tiểu Bối rót cho mẹ, ngoan quá đi…” 

“vâng.”Tiểu Bối mắt ngấn nước nhìn cô, nghẹn ngào nói: “Mẹ phải uống hết đấy.” 

Mạc Tâm Nhan cưng chiều sờ đầu cô nhóc, sau đó uống hết nước trong ly. Cuối cùng, cô đặt cái ly lên đầu giường, bé cô nhóc lên dịu dàng nói: “Tiểu Bối rất ngoan, mẹ thích nhất Tiểu Bối.” 

Tiểu Bảo ngồi một bên khinh thường nhìn em gái thích khóc nhè của mình, luôn thích dùng nước mắt đến để giành được sự yêu thương của ba me. Hừ, khinh bỉ. 

Ngồi chơi với hai đứa nhóc một lát, Mạc Tâm Nhan cảm thấy hơi buồn ngủ. Sau khi đưa hai đứa nhóc về phòng, cô cảm thấy trong người khô nóng, hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút mới một lần nữa nằm xuống. 

Dịch Dương nhìn di động không ngừng vang lên trong tay, hơi ngẩn người, sao Mạc Thiếu Khanh lại gọi điện thoại cho anh, xem ra hôm nay mặt trời mọc từ phía tây lên. 

“A lô?” Anh nhận cuộc gọi, thấp giọng mở miệng. 

Âm thanh cứng đờ hơi mang nôn nóng của Mạc Thiếu Khanh truyền đến từ bên kia: “Nhan Nhan đang làm gì thế,  sao lại không nghe điện thoại của tôi?” 

“Cô ấy đi ngủ rồi.” Dịch Dương không được tự nhiên nói, sau đó lại hỏi: “Có chuyện gì quan trọng sao?” 

Bên kai trầm mặc nửa ngày, sau đo mở miệng: “Cậu thử hỏi Tiểu Bảo Tiểu Bối xem hôm nay có nhặt được một viên sô cô la đậu hay không, cậu cứ nói bọn nhỏ sẽ biết, nếu nhặt được cái kia, tuyệt đối đừng để bọn nhóc ăn, cũng đừng để bọn nhóc cho Nhan Nhan ăn, có biết hay không?” 

“Đó là cái gì?” Dịch Dương nhăn mày, trực giác cảm thấy cái thứ kia không tốt chút nào. 

“Cái này.. Cậu cứ hỏi Tiểu Bảo và Tiểu Bối theo lời tôi là được, cứ thế.” Đối phương nói xong liền treo. 

Dịch Dương nhìn di động, cảm thấy khó hiểu, cái đồ lung tung gì thế, cái gì mà sô cô la đậu, thứ đó là gì. 

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Tiểu Bối thò đầu vào mềm mại nói: ‘Chú, hôm nay Tiểu Bối muốn ngủ cùng chú.” 

“Được thôi, đến đây đi.” Dịch Dương đương nhiên vui mừng vô cùng, vẫy tay với cô nhóc. 

Sau khi ôm cô nhóc lên giường, Dịch Dương nhìn cô nhóc, nghi hoặc hỏi: “Lúc nãy cậu con có gọi điện thoại tới hỏi con có nhìn thấy một viên sô cô la đậu không.”

“Có nhìn thấy, Tiểu Bối cho mẹ ăn rồi.” 

Dịch Dương nhíu mày hỏi: “Đó là thứ gì?” 

“Cậu nói cái đó không phải sô cô la, là đồ mà ăn vào sẽ khiến người khác vui sướng, cậu còn nói chỉ có thể để người lớn ăn, con nít không được ăn, cho nên Tiểu Bối cho mẹ ăn rồi, hy vọng mẹ ăn xong có thể vui sướng.” 

Nghe Tiểu Bối nói xong, Dịch Dương ánh mắt trầm xuống, trong lòng khiếp sợ, không phải là thứ đồ kia chứ? 

“Tiểu Bối đi ngủ trước đi, chú đi xem mẹ con.” Dịch Dương dịu dàng nói, giúp cô nhóc đắp chăn đàng hoàng. 

Tiểu Bối ngoan ngoãn nhéo chăn, mềm mại nói: “Vậy chú nhớ trở về sớm nhé, Tiểu Bối muốn nghe chuyện xưa.” 

“Được rồi, ngủ đi.” Dịch Dương sờ đầu cô nhóc, lúc này mới đi về phía phòng của Mạc Tâm Nhan, nhưng mỗi bước đi đều khiến tâm trạng của anh trầm xuống. 

Anh đi đến trước cửa phòng của Mạc Tâm Nhan, vừa mới nắm chốt cửa chuẩn bị vặn ra, bên trong đã truyền đến tiếng rên rỉ, sợ đến mức tay anh run lên, trái tim cũng run lên theo. 

Vội vàng đẩy ra cửa phòng, nhờ vào ánh trăng chiếu vào, chỉ thấy một bóng hình đang ở trên giường không ngừng vặn vẹo, giống như rất khổ sở, còn không ngừng rên rỉ.

“Nhan Nhan…” Anh thấp giọng hô một tiếng. 

Nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng rên mị hoặc đến tận xương tủy. 

Ánh mắt anh trầm xuống, bước nhanh đi đến bật đèn lên, lúc anh nhìn rõ tình cảnh trên giường, tức khắc không nói nên lời, chỉ cảm thấy trong người như có một mạch nước ngầm nóng bỏng không ngừng chuyển động. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện