Editor: Aubrey.
Tần Niệm An yên lặng nhét một mẩu bánh gato vào miệng, chỉ mong cho buồn bực chảy xuôi theo nước bọt vào trong bụng.
"Sao lại chuồn ra đây?" Trương Ngải Táp bưng một ly nước chanh, cọ vào người Tần Niệm An.
Tần Niệm An tỏ vẻ khinh thường với thanh niên 20 tuổi đầu rồi mà còn uống nước chanh, sau đó rất không hợp tác nói: "Tớ đang ở nhà của tớ, sao có thể dùng từ chuồn?"
Trương Ngải Táp cười ha ha, quay đầu nhìn về phía Tần Tư Mộc: "Anh trai cậu còn đang bàn chuyện công việc với người khác, còn cậu thì lười biếng trốn ở đây."
Tần Niệm An không để ý lắm: "Trong gia đình tớ đã có anh tớ rồi, vậy tớ còn cần nỗ lực làm gì?"
Trương Ngải Táp: "Cậu thật là may mắn."
Tần Niệm An nhíu mày: "Tớ nhớ chú Trương là bác sĩ, còn chú Giang là luật sư. Cậu không cần phải thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, sự nghiệp của cậu phụ thuộc vào sở thích cá nhân của cậu, cậu cũng rất may mắn mà? Ghen tị với tớ làm gì?"
Trương Ngải Táp nhìn cậu bằng cặp mắt đồng tình: "Ý của tớ là, Mộc Mộc chưa bao giờ thấy phiền vì có một đứa em trai không ôm chí lớn như cậu. Vì vậy, cậu thật là may mắn."
Tần Niệm An cắn răng, cậu thề, cậu sẽ đối nghịch với Trương Ngải Táp cả đời! Một ngày nào đó, Trương Ngải Táp sẽ phải khóc lóc, cầu xin cậu tha thứ!
Trương Ngải Táp không nghe thấy tiếng nghiến răng của Tần Niệm An, anh đang dựng lỗ tai lên để nghe khúc dương cầm của Tần Tư Mộc.
Với tư cách là con trai cả, biểu hiện của Tần Tư Mộc dĩ nhiên xuất sắc hơn, thỉnh thoảng phô trương kỹ năng cá nhân cũng có thể lấy lòng những vị trưởng bối ở đây.
Ca khúc mà Tần Tư Mộc chọn lần này là Canon, một ca khúc đơn giản và vui vẻ, có thể tạo thêm không khí cho khung cảnh xung quanh một cách tốt nhất.
Ngón tay linh hoạt lướt trên phím đàn đen trắng, nốt nhạc tuồn ra từ kẽ hở giữa các ngón tay, vẻ đẹp mềm mại của cậu thu hút sự chú ý của mọi người. Thời khắc này, cứ như có ánh sao đang chiếu lên người Tần Tư Mộc vậy.
Ít nhất trong mắt Lý Sơ Hạ là như vậy, dường như anh đã nhìn thấy một tinh linh tao nhã xuyên qua biển sao và hạ xuống với ánh sáng lấp lánh.
Tiếng đàn kết thúc, Lý Sơ Hạ nâng ly rượu lên lắc lắc trước mặt Tần Tư Mộc, làm cho lỗ tai của Tần Tư Mộc đỏ bừng. Cậu lo lắng đến mức tay chân run lập cập, may mà hầu hết mọi người đã dời mắt đi chỗ khác, nên lúc này mới không có ai nhận ra sự bối rối của cậu.
"Lo lắng đến như vậy?" Lý Sơ Hạ đi tới bên cạnh cậu, cố ý hỏi.
Kẻ chủ mưu đi tạo áp lực cho người khác, giờ phút này cũng tự gây căng thẳng cho bản thân. Bây giờ Tần Tư Mộc không muốn để ý tới Lý Sơ Hạ nữa, dù một giây cũng không.
Sau đó, hai giây sau, Tần Tư Mộc trả lời: "Không có, chỉ hơi căng thẳng thôi."
Lý Sơ Hạ: "Ồ? Vậy phải làm sao bây giờ? Bây giờ