Editor: Aubrey.
Bộp!
Tần Tư Mộc đột nhiên đưa tay lên che mặt, lòng bàn tay cảm thấy hai má nóng bừng lên, Tần Tư Mộc cảm thấy tim đập mạnh một cách không có liêm sỉ.
Tạm thời quên đi những chuyện nhỏ nhặt này, giờ khắc này, Tần Tư Mộc chỉ còn lại căng thẳng và hơi vui trong lòng.
Tâm trạng vui vẻ này kéo dài không được bao lâu, Tần Tư Mộc nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc. Sau khi bình tĩnh lại, Tần Tư Mộc mở ra khung chat của Lý Sơ Hạ.
Đầu tiên là cậu viết: [Anh không nên thừa nhận như vậy].
Nhưng sau đó nghĩ lại, bây giờ nói điều này đã muộn rồi, bình luận trên diễn đàn không phải là tin nhắn, tin nhắn thì có thể rút lại được. Nhưng dù là tin nhắn, bây giờ có rút lại cũng đã muộn.
Vì vậy, Tần Tư Mộc xoá câu vừa rồi, đổi lại thành: [Cảm ơn].
Suy nghĩ một chút, Tần Tư Mộc nhắn thêm: [Cảm ơn.jpg].
Lý Sơ Hạ trả lời lại rất nhanh: [Khà khà khà.jpg].
Sơ Hạ: [Nếu em thực sự muốn cảm ơn anh, vậy bây giờ có cơ hội nè~].
Tư Mộc: [? Anh nói đi].
Sơ Hạ: [Niệm An tập quân sự xong sẽ được nghỉ hai ngày phải không? Anh định dẫn em ấy ra ngoài chơi, nhưng chưa biết đi đâu].
Sơ Hạ: [Em hiểu mà.jpg].
Tần Tư Mộc nắm chặt điện thoại di động, khoé miệng đang nhếch xụp xuống, cậu hiểu? Cậu hiểu cái gì?! Cậu cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ không muốn lên kế hoạch hẹn hò cho Lý Sơ Hạ nữa!
Nhưng dù sao mình cũng là người đầu tiên nói cảm ơn, Tần Tư Mộc cắn môi, gõ chữ trả lời lại.
Tư Mộc: [Em nhớ đến lúc đó sẽ có một cuộc thi đua xe ở thành phố C, chắc chắn Niệm An sẽ rất thích].
Sơ Hạ: [Kích động.jpg].
Sơ Hạ: [Anh sẽ lập tức nói với em ấy].
Sau đó, Lý Sơ Hạ không nhắn gì nữa, chắc là đi tìm Niệm An rồi. Tần Tư Mộc mất hứng bỏ điện thoại xuống, cậu mở laptop ra, nhập một số dữ liệu nghiên cứu vào phần mềm rồi dừng lại.
Làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần, mà phần mềm vẫn bị kẹt trên giao diện, không di chuyển được. Tần Tư Mộc tức giận thở dài, mệt mỏi nằm xuống ghế.
Lâm Vô Kỵ thấy tâm trạng của Tần Tư Mộc cứ lên xuống như tàu lượn, anh vô tội nháy mắt mấy cái, cuối cùng nhẹ giọng, ngập ngừng hỏi: "Cậu... Đang không vui à?"
Tần Tư Mộc nghe vậy, chậm rì rì ngồi dậy từ trên ghế, gật đầu: "Một chút."
Đoán ý của Tần Tư Mộc, Lâm Vô Kỵ nói tiếp: "Tôi mới lên diễn đàn, thấy mọi chuyện đã được giải quyết ổn thoả rồi. Nếu như tôi là cậu, bây giờ tôi sẽ rất vui, cười hớn hở chờ Tiểu Miêu xin lỗi tôi mới đúng, vậy tại sao cậu không vui?"
Tần Tư Mộc mím môi, từ trước đến nay, ngoại trừ bản thân cậu, không còn ai biết đến tình cảm mà cậu dành cho Lý Sơ Hạ. Cho dù là Tần Ngạo, hay là Mộc An, không một ai biết đến nỗi tâm tư thầm kín này trong lòng Tần Tư Mộc.
Giấu kín một chuyện trong lòng suốt mười năm, là người bình thường sẽ cảm thấy nghẹt thở. Tần Tư Mộc từng muốn nói với hai người cha của mình rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, cậu không muốn khiến cho Tần Ngạo và Mộc An lo lắng vì mình.
Bởi vì, một khi hai người họ biết cậu yêu Lý Sơ Hạ, sẽ chỉ có hai kết quả. Một là cậu từ bỏ, hai là Tần Niệm An rút lui, cả hai đều là kết quả mà cậu không muốn thấy.
Cho nên, cậu chỉ có thể cố gắng kìm nén lại tâm tình của mình, kìm đến tận bây giờ. Cậu thật sự rất muốn có một cơ hội để nói chuyện này ra, rồi bây giờ, Lâm Vô Kỵ tình cờ mang đến cơ hội này cho cậu. Cậu chỉ do dự một chút, cuối cùng cũng quyết định nói ra: "Không Say... Không phải là hôn phu của tôi."
Lâm Vô Kỵ bình tĩnh đáp: "Ồ..."
Anh đã nghe Tần Tư Mộc nói về điều này hơn một lần, mà đối với anh, cho dù Không Say không phải là hôn phu của bạn cùng phòng của anh cũng chẳng có vấn đề gì.
Tần Tư Mộc không để ý đến biểu tình biến hoá của Lâm Vô Kỵ, cậu đã quyết tâm sẽ nói ra những chuyện trong lòng, cậu bắt đầu tuôn ra một tràng.
Tần Tư Mộc: "Hôn phu của tôi, hay nói cách khác là đối tượng thông gia từ bé, thật ra là một người khác. Mà tôi, đúng là có tình cảm hơn mức bạn bè với Không Say."
Lâm Vô Kỵ nghe đến đó, bất ngờ trợn to mắt, bạn cùng phòng của mình là