Editor: Aubrey.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Tần Tư Mộc hơi cúi đầu, đôi mắt nhắm nghiền, khiến cho Trương Ngải Táp không nhìn được vẻ mặt của cậu.
Tần Tư Mộc đang suy nghĩ, cậu không biết nên trả lời Trương Ngải Táp như thế nào. Từ chối? Hay chấp nhận?
Cậu kìm lòng không đặng xê dịch ánh mắt về phía Lý Sơ Hạ, thấy anh đang chăm chú nhìn Tần Niệm An. Tần Tư Mộc lại cảm thấy trong lòng đau nhói, cậu phải đối mặt với vấn đề mà cậu đã cố tình trốn tránh suốt mấy ngày qua.
Quên đi Lý Sơ Hạ, sống cùng với người khác đến hết đời.
Lý trí của Tần Tư Mộc cho cậu biết cậu phải chung sống với một người đến cuối đời, nhưng người này không phải là Lý Sơ Hạ, vậy thì là ai? Là nam hay nữ, không còn quan trọng nữa rồi.
Mà Trương Ngải Táp, thật ra là đối tượng kết hôn tốt nhất. Bọn họ có hôn ước từ nhỏ, cũng đã quen nhau lâu, ngay cả các bậc trưởng bối cũng hy vọng hai người ở bên nhau.
Trong lòng Tần Tư Mộc đã đưa ra quyết định, cậu sẽ sống với Trương Ngải Táp cả đời, như vậy cũng tốt. Chỉ có điều, Tần Tư Mộc chưa gật đầu đồng ý ngay, bởi vì cậu vẫn còn đang tự hỏi mình có thể mang đến bao nhiêu hạnh phúc cho Trương Ngải Táp.
Nếu như cậu thật sự không thể trao tình cảm cho Trương Ngải Táp, một khi sống cùng nhau, ít nhất phải có thứ gì đó để đền bù cho Trương Ngải Táp.
Ánh mắt của Tần Tư Mộc như bị một tầng sương mù bao phủ, dần dần mất đi ánh sáng, nhưng bởi vì biến hoá này quá mờ nhạt nên không có ai phát hiện ra.
Cậu trầm tư một hồi, đột nhiên hỏi: "Cậu... Muốn có một đứa bé thuộc về hai chúng ta?"
Tần Tư Mộc hỏi đột ngột như vậy, mặt của Trương Ngải Táp nhanh chóng đỏ lên, ấp úng nói: "Tớ chỉ tuỳ tiện tưởng tượng như vậy thôi, Mộc Mộc, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Trong đầu tớ không có nghĩ gì đen tối đâu."
Tần Tư Mộc lắc đầu, lại hỏi: "Cậu là 1?"
Trương Ngải Táp không biết nên mở miệng trả lời như thế nào, anh sống đến nay đã được hai mươi năm, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm 0. Nhưng khi nghe giọng điệu này của Tần Tư Mộc, anh có cảm giác như cậu đang nói: Tớ muốn đè cậu từ lâu rồi.
Suy nghĩ một hồi, Trương Ngải Táp có hơi ủy khuất hỏi: "Tớ, tớ đúng là 1. Mộc Mộc, có phải cậu không vui không?"
Trong lòng Trương Ngải Táp căng thẳng, anh sợ Tần Tư Mộc không chấp nhận, nếu thật sự là như thế. Vậy... Anh không muốn làm 0 đâu!!!
Nhưng Tần Tư Mộc không có giận, cậu chỉ bình tĩnh gật đầu: "Tớ không giận cậu đâu."
Cậu vốn dĩ muốn đền bù cho Trương Ngải Táp, nên trong chuyện này, nhường người ta một chút cũng không có gì ghê gớm.
Trương Ngải Táp thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu kích động, mặt còn đỏ hơn mặt của Tần Niệm An đang nhảy nhót trên kia nhiều.
Dưới cái nhìn của Trương Ngải Táp, Tần Tư Mộc nói không có giận mình tức là đã đáp lại tình cảm của mình rồi. Thậm chí, anh còn có cảm giác nhất định là Tần Tư Mộc muốn nhường mình nên mới chấp nhận hy sinh lớn như vậy, càng nghĩ càng kích động, Trương Ngải Táp khui rượu ra, uống hết nửa chai. Anh bắt đầu cảm thấy chóng mặt, đột nhiên nắm lấy tay Tần Tư Mộc: "Mộc Mộc... Cậu thật tốt!"
Tần Tư Mộc mím môi, cậu không tốt, không tốt một chút nào.
Trương Ngải Táp nói tiếp: "Năm nay tớ đã hai mươi rồi, vừa vặn đã đến tuổi kết hôn hợp pháp, hay là... Chúng ta kết hôn sớm một chút đi?"
Tần Tư Mộc không đáp, cậu cảm thấy Trương Ngải Táp đã say thật rồi. Trương Ngải Táp không để ý Tần Tư Mộc có trả lời hay không, anh dựa cả người lên người Tần Tư Mộc, ảo tưởng về tương lai, nào là nói lễ cưới sẽ được tổ chức ở chỗ nào, sau khi về một nhà, hai người sẽ nuôi thêm vài con chó, hoặc con mèo.
Tần Tư Mộc càng nghe, trong lòng càng không dễ chịu, cậu đưa tay lên sờ đầu người con trai đang dựa vào mình, trong đầu đột nhiên xuất hiện một từ: trẻ con.
Trương Ngải Táp muốn kết hôn sớm, còn muốn có một đứa con. Trương Ngải Táp còn là 1, Tần Tư Mộc yên lặng cắn môi, ở trong lòng hạ xuống một quyết định trọng đại.
"Đang nghĩ gì vậy?" Đột nhiên, trên đầu xuất hiện một giọng nói, Tần Tư Mộc giật mình ngẩng đầu lên, phát hiện Lý Sơ Hạ đang bưng một ly whisky đứng ở sau lưng cậu.
Tần Tư Mộc nói dối: "Đang nghĩ chắc là tối nay Tần Niệm An và Trương Ngải Táp sẽ lại uống say khướt."
Lý Sơ Hạ nhướng mày,