Editor: Aubrey.
Tần Tư Mộc cứng người lại, cậu chưa kịp phản ứng, Lý Sơ Hạ đã trút xuống một cơn mưa hôn lên mặt cậu, đồng thời quở trách.
"Lý Sơ Hạ!" Tần Tư Mộc sợ hãi, cố gắng đẩy người đàn ông cao to trên người mình ra, cố gắng đánh thức sự tỉnh táo của Lý Sơ Hạ.
Nhưng cậu đã thất bại, toàn bộ lý trí của anh đã bị hơi men chiếm lấy, hiện tại chỉ còn lại sự bốc đồng. Khó chịu nhất là Lý Sơ Hạ không say đến mức nhũn hết cả người như lần trước, bây giờ anh mạnh đến mức khiến cho Tần Tư Mộc phải chật vật chống cự, không còn dễ bị ném lên giường nữa.
Kẽo kẹt.
Lúc Tần Tư Mộc bị ném lên giường, ván giường phát ra một tiếng động nhẹ, cứ như đang chế nhạo hành vi của hai người lúc này vậy.
Tần Tư Mộc thật sự sợ hãi, sợ đến mức run rẩy, vội huơ loạn tay chân bò dậy. Nhưng lại bị Lý Sơ Hạ chụp cổ chân của cậu, lôi cậu lại.
Lý Sơ Hạ kéo cổ áo của mình, nhanh chóng cởi nút áo sơ mi, sau đó đè lên người Tần Tư Mộc. Tần Tư Mộc sợ cực độ, bất chấp tất cả đẩy người đàn ông trên người mình ra.
"Chậc!" Hình như Lý Sơ Hạ rất không vui, rất không hài lòng với hành động của Tần Tư Mộc, anh thô bạo mạnh tay hơn. Hai người gần như là đánh nhau trên giường, kết quả rất hiển nhiên, Tần Tư Mộc không đánh thắng.
Lý Sơ Hạ thành công chiếm thế thượng phong trong chuyện hoang đường này, hoàn toàn đánh bại Tần Tư Mộc với một thái độ cứng rắn.
Dưới tình thế bị cưỡng bức, Tần Tư Mộc đau đến mức rơi nước mắt, nhưng điều khiến cho cậu khó chịu nhất không phải là cơn đau trên cơ thể. Mà là chấp niệm của cậu, Lý Sơ Hạ liên tục ở bên tai mình gọi tên của người khác: "Niệm An."
Anh nói: "Niệm An, anh không muốn hủy bỏ hôn ước với em."
Anh còn nói: "Niệm An, kể từ giây phút này, em là người của anh. Chúng ta khôi phục lại hôn ước đi..."
Ngay lúc này, Tần Tư Mộc thật sự khóc ra tiếng, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao tối nay Lý Sơ Hạ lại mất khống chế như vậy, là do Tần Niệm An đã hủy bỏ hôn ước với anh!
Đối với Lý Sơ Hạ, việc hủy bỏ hôn ước là một việc không thể chấp nhận được. Cho nên, anh say rượu dẫn tới kích động, muốn dùng hành động này để thay đổi sự thật đang diễn ra trước mắt.
Chỉ tiếc, Lý Sơ Hạ nhận lầm người, cậu là Tần Tư Mộc, không phải Tần Niệm An.
Trước khi mất đi ý thức, Tần Tư Mộc cho rằng có lẽ lúc còn ở trong bụng Mộc An, cậu đã bắt nạt em trai. Nên sau khi được sinh ra, cậu phải gánh tội thay cho em trai của mình.
Khi Tần Tư Mộc tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã sáng, trong phòng thì tan hoang, bầu không khí khó tả tối hôm qua vẫn còn tràn ngập. Lý Sơ Hạ vẫn đang ngủ say ở bên cạnh, trông rất thoải mái và mãn nguyện.
Còn bản thân mình, không cần nhìn cũng biết mình thảm như thế nào. Tần Tư Mộc muốn khóc nhưng không khóc được, cậu nghiến răng nghiến lợi, chống đỡ cơ thể đang đau nhức, nhẹ nhàng bước xuống giường, nhặt quần áo lên, mặc vào, rời khỏi nhà Lý Sơ Hạ giống như đang chạy trốn vậy.
Sau khi Tần Tư Mộc rời đi, khoảng một tiếng sau, Lý Sơ Hạ mới mơ màng tỉnh lại. Lúc anh mở mắt ra vẫn còn hơi mơ hồ, phản ứng đầu tiên của anh khi nhìn thấy phòng ngủ bừa bộn là cho rằng trong nhà đã có trộm.
Nhưng ngay sau đó, một hơi thở quen thuộc trong không khí đã đánh thức tất cả những ký ức đêm qua của anh. Sắc mặt Lý Sơ Hạ tái nhợt nhớ lại mọi chuyện, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Anh vội vàng tung chăn, nhảy xuống giường, không thấy trên giường còn người nào khác. Anh thậm chí không quan tâm đến việc mặc quần áo, cứ thế trần truồng chạy ra phòng khách tìm xung quanh, nhưng vẫn không tìm được người nào.
Đi rồi... Lý Sơ Hạ nuốt một ngụm nước bọt, nhặt cái quần rơi trên mặt đất lên, lấy điện thoại ở trong túi ra. Tay của anh run rẩy, lục danh bạ tìm hai chữ Niệm An, do dự không dám ấn xuống.
Cuối cùng, anh cũng lấy hết can đảm thực hiện cuộc gọi này. Điều khiến cho anh bất ngờ là,