Editor: Aubrey.
Mộc An giơ điện thoại ra xa, cứu lấy đôi tai của mình khỏi âm thanh đề-xi-ben cực cao của Tần Niệm An trong điện thoại.
Ở bên kia, Tần Niệm An tiếp tục xả như súng liên thanh: "Anh con thế nào rồi? Có nghiêm trọng không? Mọi người đang ở bệnh viện của nhà mình phải không? Con sẽ lập tức tới đó!"
Mộc An vội vàng nói: "Anh của con không sao, con đừng vội tới đây. Lát nữa ba về sẽ kể lại chi tiết cho con nghe, được không?"
Tần Niệm An: "Con không tin! Ba gạt con, người nói sẽ về nhà kể lại chi tiết cho con nghe, vậy là anh của con không về có đúng không? Rốt cuộc anh của con bị gì mà phải nằm viện?"
Mộc An đau đầu, đôi khi ông thấy thằng bé Tần Niệm An này nhạy cảm quá mức. Ông nhìn qua Tần Tư Mộc, nên nói là bệnh gì đây? Mà cũng không phải là bệnh, cái này còn nghiêm trọng hơn cả bệnh, nhưng một việc quan trọng như thế này sao có thể nói tỉ mỉ qua điện thoại được? Ông chỉ có thể về nhà trước, rồi giải thích với con út sau.
Tần Niệm An đợi một hồi, không nghe thấy ba ba trả lời, cậu đành nói tiếp: "Ba không nói cho con biết, vậy con sẽ đích thân đến bệnh viện thăm anh con!"
Nghe giọng điệu của cậu, cứ như sẽ lập tức cúp máy rồi chạy đến bệnh viện ngay vậy. Tần Tư Mộc vội vàng đưa tay ra, nhận lấy điện thoại của Mộc An, nói: "Niệm An! Đừng bướng nữa."
Nghe thấy giọng của Tần Tư Mộc, Tần Niệm An từ từ bình tĩnh lại, giọng điệu nóng nảy cũng dần dần hạ nhiệt, cậu lo lắng hỏi: "Anh, anh không sao chứ?"
"Anh không sao."
"Anh phải nhập viện mà ba không cho em đi thăm anh." Tần Niệm An tức giận, bất bình nói.
Tần Tư Mộc cười, dỗ dành em trai: "Anh không có nhập viện, anh và ba sẽ về nhà sớm thôi, em đến bệnh viện làm gì? Không bằng ở nhà chuẩn bị mấy món ngon chờ anh và ba về, được không?"
Tần Niệm An dạ một tiếng, khí thế yếu dần: "Nấu ăn à... Không phải, không phải trong nhà chúng ta có dì giúp việc sao? Em pha chế cocktail cho anh nha? Quyết định như vậy đi, mọi người nhớ về sớm nha."
Đồng chí Tần Niệm An nói thêm vài câu, sau đó cúp điện thoại, vui vẻ đi vào nhà bếp chuẩn bị đồ uống.
Trong lúc đó, Tần Tư Mộc vừa cúp điện thoại xong, nháy mắt với Mộc An, vui vẻ nói: "Ba, Niệm An đang ở nhà chờ chúng ta."
Nghĩa bóng là, chúng ta mau về nhà, con không muốn nằm viện.
Mộc An không biết nên tức hay nên cười, ông thở dài, đi ra ngoài tìm bác sỹ hỏi thử xem không nằm viện mà về nhà để cho bác sỹ gia đình chăm sóc được không. Sau khi được bác sỹ cho phép, Mộc An mới làm thủ tục xuất viện cho Tần Tư Mộc, ông quay lại phòng bệnh, dọn đồ dẫn Tần Tư Mộc về nhà.
Lúc hai người về nhà là khoảng mười giờ sáng, vẫn chưa tới giờ cơm nên trên bàn chưa có đồ ăn, chỉ có một ly cocktail do Tần Niệm An chuẩn bị.
Tần Niệm An vừa thấy hai người về, lập tức sốt ruột chạy tới, cậu quan sát Tần Tư Mộc từ đầu đến chân, thấy không thiếu cái tay hay cái chân nào mới yên tâm: "Anh! Anh làm em lo lắng muốn chết, không bị bệnh gì nặng là được rồi. Nào! Anh mau lại đây thưởng thức ly cocktail do em tự tay pha chế cho anh đi."
Tần Niệm An nói, cầm ly cocktail trên bàn đưa cho Tần Tư Mộc, nhưng Tần Tư Mộc không cầm, Mộc An ở bên cạnh vội ngăn cản: "Tạm thời anh của con không thể uống đồ uống có cồn."
"Hả? Tại sao không uống được?" Tần Niệm An quay đầu nhìn Tần Tư Mộc: "Anh! Anh bị đau dạ dày hả?"
Tần Tư Mộc lúng túng nở nụ cười, cậu không tiện nói về tình trạng của mình. Mộc An nhìn ra Tần Tư Mộc không dễ chịu, ông trầm tư, cảm thấy có lẽ không thể gạt Tần Niệm An về thể trạng của Tần Tư Mộc được, ông đành nói: "Niệm An, tình trạng anh của con..."
Mộc An nhìn Tần Tư Mộc, trưng cầu ý kiến của cậu, Tần Tư Mộc cũng hiểu tình trạng của mình không thể giấu được. Có điều, cậu vẫn cảm thấy rất xấu hổ khi nghe ba nói cho em trai về việc đột nhiên cậu mang thai ngoài ý muốn.
Vì vậy, Tần Tư Mộc lúng túng liếm môi, nói: "Con xin phép đi lên lầu ngủ một chút, tình trạng của con... Ba cứ nói cho Niệm An đi."
Mộc An gật đầu, chờ Tần Tư