Editor: Aubrey.
Tần Tư Mộc không có được mặt dày như Tần Niệm An, cậu cốc đầu Tần Niệm An một cái: "Chỉ giỏi bắt nạt Ngải Táp."
Tần Niệm An cười hì hì, sau đó gọi Trương Ngải Táp: "Mau ngồi xuống đi, chơi game thôi mà, tài khoản nam hay nữ có gì khác nhau đâu."
Mặt Trương Ngải Táp tối sầm lại, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống. Anh cảm thấy hiệu ứng trong game thật tốt, vì thế trong nháy mắt quên đi những chuyện không vui, tập trung đánh phó bản với Tần Niệm An.
Tần Tư Mộc quan sát, chỉ cho hai người cách giải nhiệm vụ, Tần Niệm An vui mừng nói cảm ơn, dẫn Trương Ngải Táp đi qua từng nhiệm vụ.
Thời gian nhanh chóng điểm đến mười một giờ, Tần Tư Mộc buồn ngủ, cậu vừa ngáp vừa về phòng nghỉ ngơi.
Tần Tư Mộc vừa ra khỏi phòng của Tần Niệm An, Lý Sơ Hạ đã vội theo sau, anh gọi: "Tư Mộc!"
Tần Tư Mộc mệt mỏi hỏi: "Hả? Sao vậy?"
Lý Sơ Hạ định hỏi Tần Tư Mộc xem hai người có thể trở lại quan hệ như trước không? Nhưng khi nhìn thấy thái độ của cậu, anh không biết nên mở miệng như thế nào.
"Chúng ta... Quay lại như trước nhé?" Lý Sơ Hạ nín thinh một hồi mới nặn ra một câu.
Tần Tư Mộc trầm mặc, sau đó nói: "Xin lỗi, em vẫn coi anh là bạn, nhưng không thể giống như trước đây."
Hiện tại, Lý Sơ Hạ mới chân chính cảm nhận được tan nát cõi lòng là gì, anh đang định giải thích, lại nghe Tần Tư Mộc nói tiếp: "Em buồn ngủ lắm rồi, nếu anh không có gì làm thì đi chơi game với Niệm An đi."
Cậu nói xong, xoay người rời đi, ngáp một cái rồi bước vào phòng. Lý Sơ Hạ không nói gì, cũng không đi theo, anh chán nản đứng tại chỗ, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu.
Một khi con người mất đi ánh trăng thì sẽ lập tức chìm vào bóng tối, lúc đầu thì hoảng sợ, lâu dần thì hoang mang, không biết đâu là con đường phía trước, đâu là phía sau, vì thế giới của mình chỉ toàn một màu ảm đạm.
Sáng hôm sau, lần đầu tiên Tần Tư Mộc ngủ say đến tám giờ, cậu xoa chân mày đứng dậy, có cảm giác gần đây mình ngủ hơi nhiều, không biết có liên quan gì đến hạt đậu trong bụng không.
Tần Tư Mộc chậm rãi rửa mặt rồi xuống lầu, chỉ thấy một mình Mộc An ở phòng khách.
Mộc An đang khom người chơi với một cục lông màu trắng rất vui vẻ, chính là mèo con mà Lý Sơ Hạ đã tặng cho Tần Tư Mộc.
"Ba." Tần Tư Mộc đi tới ngồi xuống ghế sofa: "Con cũng muốn ôm."
Mộc An ngẩng đầu nhìn Tần Tư Mộc, ông ôm mèo con lên, nói nhỏ: "Con lớn như vậy rồi, sao lại đi tranh sủng với một con mèo?"
Tần Tư Mộc: "...Con chỉ muốn ôm nó thôi mà."
Nụ cười trên mặt Mộc An cứng lại, có lẽ là vì bị con trai làm cho tưởng bở. Ông bực bội đặt mèo con vào trong lòng Tần Tư Mộc, không vui nói: "Aiz! Đúng là uổng công ta nuôi con, vậy mà không bằng một con mèo."
Bàn tay đang vuốt ve mèo con của Tần Tư Mộc khựng lại, cười nói với Mộc An: "Ba mới là người quan trọng nhất."
Mộc An hài lòng cười, ông nhìn mèo con, hỏi: "Sơ Hạ tặng phải không? Thật không ngờ nó vẫn còn nhớ con thích mèo."
Tần Tư Mộc chỉ gật đầu mà không nói gì, Mộc An lại hỏi: "Con đặt tên cho nó chưa?"
"Vẫn chưa." Tần Tư Mộc cau mày: "Con không biết nên gọi nó là gì."
"Chọn đại một cái tên mà con thích đi."
Tần Tư Mộc suy nghĩ một hồi, nói: "Vậy gọi là Gạo Nếp đi, con thấy bé con này mềm mại như vậy, sờ vào giống như bánh dày vậy."
Mộc An bật cười, ông nói được, sau đó đi về phía nhà bếp phụ dì giúp việc làm bánh trôi cho Tần Tư Mộc, coi như là an ủi cơn thèm ăn gạo nếp của con trai.
Tần Tư Mộc dành cả một buổi sáng nhìn Gạo Nếp chơi đùa, làm nũng với mình. Cho đến giữa trưa mới thấy Tần Niệm An và Trương Ngải Táp xuống