Thái Nguyên năm ba, mưa phùn cuối thu, Đồ Linh Trâm xếp bằng ngồi bên trong An Quốc Hầu phủ, ngây ngẩn nhìn mưa rơi tí tách dưới mái hiên. Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Khói xanh nhàn nhạt, dư hương lượn lờ,Đồ phu nhân ngồi bên lò sưởi may y phục mùa đông. Đột nhiên một tiếng gào đau đớn vang lên, Đồ Phu Nhân đưa ngón trỏ vào miệng hút, lông mày lá liễu hơi nhíu lại.
Đồ Linh Trâm nghiêng người, rướn cổ xem tay của mẫu thân: “Đâm vào tay rồi?”
Đò Phu Nhân cười cười, khuôn mặt thanh tú mang theo vài phần u sầu: “Không sao. Không biết tại sao hôm nay tâm trạng có chút bồn chồn không yên.”
“Nương, là do người mệt quá thôi, hay là đi nghỉ?” Đồ Linh Trâm bước đến, lấy áo bào trong tay Đồ Phu nhân ném sang một bên, lầm bầm: “Người may đồ cho cha nhiều đến mức mang được cả đời rồi! Hơn nữa chúng ta có phải thiếu tiền mua quần áo đâu, nương muốn làm nhà ta xấu hổ với cả thành Trường An này sao?”
“Ngươi a, ngươi không hiểu!” Đồ phu nhân duỗi tay chọt chọt trán nàng, bất đắc dĩ cười nói: “Cha ngươi cả ngày mang binh đánh trận, áo quần hư rất nhanh, sắp vào đông rồi, xiêm y bên ngoài sao so được với xiêm y nhà làm? Cha ngươi đánh trận vất vả, nhẫn nhịu chịu đói chịu rét, nương không thể để ông ấy lạnh chết.”
Muội muội Đồ Anh mới 11 tuổi chạy vào trong lòng Đồ Phu Nhân, cười khanh khách. Đồ Phu nhân một tay ôm Đồ Anh, một tay vuốt ve đỉnh đầu Đồ Lonh Trâm, ánh mắt bình tĩnh mà xa xăm, than thở: “Phương Bắc chắc đã nổi tuyết rồi, cũng không biết phụ thân các con giờ có lạnh hay không, có đói hay không?”
Lòng bàn tay mẫu thân rất nhỏ, mười ngón tinh tế, mềm mại mà ấm áp. Đồ Linh Trâm dúi dúi đầu tóc bù xù của mình vào tay người, đang muốn an ủi nàng mấy câu, đột nhiên nghe cửa ngoài bị gõ mạnh. Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Thanh âm dồn dập, nếu bảo là gõ cửa, chi bằng đúng hơn là đang phá cửa.
Đồ Linh Trâm nhíu mày, nói với mẫu thân đang ưu sầu: “Con đi xem xem.”
Dứt lời nàng nhẹ như yên tước xuyên qua màn mưa, bước đến cửa lớn. Nàng dùng sức kéo cửa, thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi ngây ngần cả người, vẻ mặt giận dữ dần thay bằng sợ hãi tột độ.
Trong phòng, Đồ phu nhân ôm ấu nữ nhỏ tuổi đứng lên, hướng về cửa hỏi nàng: :”A Trâm, là ai đến vậy?”
Đồ Linh Trâm run lên, đột nhiên đóng cửa lại. Nửa ngày nàng mới cật lực ổn định thân thể, cứng nhắc quay đầu, cười cười: “Là tới hỏi đường, đi lạc thôi ạ.”
Tính cách Đồ Linh Trâm rất giống cha, khí quyển trầm ổn, tuy là nữ nhi nhưng so với nam nhi còn đáng tin cậy hơn. Đồ phu nhân chưa từng thấy dáng vẻ kinh hoảng tuyệt vọng đến vậy của con gái, nhất thời trong lòng có cảm giác kỳ lạ, như thể có bàn tay to lớn bóp cổ nàng, trong nháy mắt không thể thở nổi.
Đồ phu nhân sắc mặt trắng bệch thả ấu nữ xuống, để thị tỳ mang Đồ Anh đim lúc này mới từng bước từng bước đi đến, nở nụ cười thê lương hỏi Đồ Linh Trâm: “A Trâm, là cha con về sao?”
Đồ Linh Trâm cố nén nước mắt, liều mạng lắc đầu, nói với mẫu thân: “Không phải! Nương, người vào nhà trước đi.”
“Mở cửa, A Trâm. Ta hình như…hình như nghe được tiếng cha con rồi.” Đồ Phu Nhân đứng trong mưa, vẻ mặt hốt hoảng, run giọng nói: “Mở cửa nhanh a, mưa lớn như thế, cha ngươi đứng bên ngoài lạnh chết mất!”
Đồ Linh Trâm gắt gao đứng chặn cửa, mắt đỏ ngầu, nức nở nói: “Nương, con gái van người, đi vào nhà đi thôi.”
“Mở cửa!”
Đồ Phu Nhân cơ hồ dùng hết khí lực một đời để gào thét, nhưng chỉ có thể phát sinh tiếng nói nghẹn ngào vụn vỡ. Không màng đến hình tượng khuê tú danh môn, nàng lảo đảo chạy đến cửa, đẩy nữ nhi sang một bên, đột ngột tung cửa.
Chỉ thấy Hoắc Thành Công cầm đầu mười võ tướng quỳ gối dưới màn mưa, cả người ướt đẫm, vũ thủy tí tách chảy xuống khuôn mặt kiên cường của bọn họm là ướt áo giáp đã nhuốm máu, cũng làm ướt vải trắng buộc trên trán họ, trắng đến chói mắt. Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Đồ Phu nhân che ngực lùi về sau, vũ thủy tạt vào bờ môi trắng xám của nàng. Cả người nàng run rẩy đến lợi hại, tiếng nói khàn khàn đến không nghe rõ, nhìn binh lính để tang võ tướng, nàng tang thương nở nụ cười: “Hầu gia đâu? Ông ấy tiến cung rồi?”
Hoắc Thành Công giữa màn mưa lau nước mắt, lắc đầu một cái.
Đồ Linh Trâm lảo đảo một bước, Đồ Linh Trâm vội bước lên trước dìu mẫu thân.
Hoắc Thành Công run rẩy giơ tay, một vài võ tướng quỳ phía sau dâng lên một chuôi đại đao, cho dù đã bị nước mưa gột rửa, vết máu trên đao vẫn loang lổ, rõ ràng trước mắt. Đồ Linh Trâm trong lòng khó chịu đến không cách nào hô hấp, nước mắt cuối cùng thấm đẫm khuôn mặt.
Nàng nhận ra, chuôi đao tám thước này chính