Nhắc đến người nhà, đôi mắt ảm đạm bỗng hiện ra một vệt sáng. Nàng lau mặt, Lý Phù Dao nói đúng, chính mình đã lập lời thề, nếu bây giờ chiến bại quy hàng, chỉ sợ chờ nàng sẽ là thi thể của mẫu thân và A Anh. Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Phía sau là vách núi, phía trước là vực thẳm, nhưng nàng không có lý do để dừng lại. Nàng đã mất đi phụ thân, không thể mất cả mẫu thân lẫn muội muội nữa…
Nàng đột nhiên đứng dậy, quát lên: “Thứ sử U Chân ở đâu?”
Thái Nguyên năm thứ ba, mùng 9 tháng 11, U Châu tuyết lớn.
Hoắc Thành Công dẫn một vạn nhân mã chiến cùng Mộ Dung Khác, giả vở đại bại, lui về bên trong thành U Châu, Mộ Dung Khác thừa thắng xông lên, tiến vào lòng núi truy bắt Hoắc Thành Công.
U Châu kể từ sau loạn chiến, núi đá đã trở nên hoang phế từ lâu, chỉ có quặng mỏ đan chéo nhau dưới mặt đất. Đồ Linh Trâm thấy Mộ Dung Khác đã mang quân đuổi đến Khoáng Sơn, liền nhấc cờ hạ lệnh: “Giết!”
Ô Nha và Lý Phù Dao mai phục trong động nhận được mệnh lênh tức khắc dẫn 1000 kỵ binh dứt khoát chém đứt cột chống trong động sau đó dẫn kỵ binh rút khỏi động. Mộ Dung Khác cùng quân mã đuổi đến nửa đường, chỉ thấy mặt đất rung động, đất sét dưới chân nứt ra, không kịp bưng tai cứ thế sập xuống.
Mộ Dung Khác được hộ tống vội vã lùi lại, may mắn thoát nạn. Đáng tiếc năm vạn bộ binh kia chạy không kịp, sụp xuống vách sâu. Khi cột chống cuối cùng sụp đổ, bên dưới núi lõm lành vùng sâu như thể phần mộ không đáy, nhấn chìm năm vạn nhân mã của Mộ Dung Khác.
Mười vạn quân ép thẳng tới Trường An nay chỉ còn chưa tới 3 vạn, Mộ Dung Khác sợ hãi chạy trốn.
Máu tươi dưới tuyết không ngừng bị võ ngựa dẫm nát. Đồ Linh Trâm cùng trường đao một đường chém giết, Lý Phù Dao hậu thuẫn, thanh lý kẻ địch phía sau nàng.
Hai người dựa lưng chiến một ngày một đêm, cuối cùng thành công bao vậy Mộ Dung Khác dưới Hàn Sơn.
Thấy kẻ thù sát cha, cừu hận ngút trời như tiếp thêm dũng khí cho nàng. Nàng không biết mệt mỏi, chém giết liên tục, sau đó phi mã áp đảo Mộ Dung Khác đang trốn chạy dưới tuyết.
“Ta đầu hàng, ta đầu hàng!” Thấy đại thế đã qua, Mộ Dung Khác giơ hai tay, nuốt nước bọt : « Người Hán không trảm tù binh, tiểu vương đầu hàng là được mà ! »
Gió lạnh thổi tới, quấn tuyết lướt qua đôi mắt lành lạnh của nàng.
Nàng đè lên người Mộ Dung Khác, cao cao tại thượng nhìn xuống, trường đao trong tay đặt nơi yết hầu hắn. Đồ Linh Trâm mắt chằng chịt tơ máu, hung hăng chất vấn : « Nói ! Tuyến hành quân của phụ thân ta là do ai tiết lộ ! »
« Tiểu vương không biết… »
Lưỡi đao sắc bén cứa qua da, Mộ Dung Khác sợ mất hồn, vội vã cầu xin : « Nữ hiệp tha mạng, tha mạng ! Tiểu Vương thật sự không biết hắn là ai ! Hắn không cho ta biết họ tên ! »
Đồ Linh Trâm trầm mặc như thể đang suy nghĩ độ tin cậy trong lời hắn nói.
Mộ Dung Khác nở nụ cười khó coi : « Người Hán các ngươi thật kỳ quái, nội bộ đánh nhau cho đã rồi cũng chẳng chịu chia cho người ngoài chút lợi lộc gì. »
« Vậy. » Đồ Linh Trâm cười cười, cổ họng gằn từng chữ : « Dưới Hoàng tuyền, ngươi phải hảo hảo tạ tội với phụ thân ta đấy ! »
Nói xong, nàng đưa trường đao xoẹt qua, máu tươi tứ tung. Thủ cấp của Mộ Dung Khác trợn to mắt, máu trên không trung chảy thành hình cung, tung tóe dưới tuyết.
….
Không biết qua bao lâu, Đồ Linh Trâm cuối cùng cũng đào được thi thể Hầu gia dưới Hàn Sơn đầy tuyết.
Bởi vì bị nhấn chìm dưới tuyết dày, thân thể không mục nát, gần như là hoàn chỉnh, khuôn mặt rõ nét đến tàn nhẫn. Hai bàn tay Hầu gia hơi cuộn lại, hai mắt nhắm chặt, miệng lại mở ra, từ hồ muốn leo ra khỏi đống tuyết dày nhưng không thành công…
Đồ Linh Trâm kinh ngạc ngồi dưới tuyết lạnh, nhìn thi thể phụ thân đến ngẩn người. Bởi vì đã vài ngày chưa chợp mắt, trong mắt nàng giăng đầy tơ máy, mười ngón tay lạnh ngả màu tía, vết thương cũng bị đông thành màu đỏ tươi, nàng khước từ mọi tri giác, chỉ như người mất hồn ngồi đấy.
Đại chiến suốt đêm, lúc nhận lấy thi thế, khí lực nàng đã sớm hao tổn, thân thể đã sắp không chống đỡ nổi. Lý Phù Dao cầu xin nàng, đầu mùi ửng đỏ, nức nở : « Sư tỷ, van cầu tỷ an cái gì đi, nghỉ ngơi đi ! Tỷ đã mấy đêm liền không chợp mắt ! »
Đồ Linh Trâm như thể không nghe thấy.
Qua rất lâu, thanh âm thăm thẳm vang lên : « Từ năm 14 đến giờ ta đánh bại rất nhiều người, chỉ có cha ta là đánh không lại, cha nói, chỉ cần có cha ta, cả Trường An này ta vĩnh viễn chỉ xếp thứ hai…Nhưng bây giờ, cha ta đi rồi… »
Đồ Linh Trâm nhẹ nhàng quay lại, đối mặt với Lý Phù Dao đang sợ hãi, nàng nở nụ cười, cười đến khắp mặt là lệ. Nàng thút thít : « Bây giờ ta là đệ nhất….nhưng ta sao thế này…sao lại đau lòng thế này ! »
Vừa dứt lời, nàng bước đi. Mấy chục ngày chém giết không biết mệt, giờ cả người đều chằng chịt vết thương, bi thống cực điểm…Thân thể nàng rốt cục chịu không nổi, nàng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, xoang mũi tràn đầy máu, nhuộm ngực nàng thành một mảng đỏ chói mắt.
« Sư tỷ ! » Lý Phù Dao hốt hoảng đỡ lấy nàng, thanh âm vì sợ hãi cực độ mà run rẩy kịch liệt : « Người đâu ! Quân y ! Quân y đâu ! »
Đồ Linh Trâm không ngừng ho ra máu, trong nháy mắt, ngực Lý Phù Dao cũng bị nhuộm đỏ,
Thái Nguyên năm thứ ba ngày 1 tháng 12, Đồ Linh Trâm