Bầu trời không mây, gió mát hiu hiu.
Vương Thế Lan chống cằm cười tủm tỉm nhìn nàng: “Cái người mà khiến nàng cả ngày đứng ngồi không yên đó là ai thế, là ta à?”
Đồ Linh TRâm liếc mắt nhìn hắn, nói thẳng: “Ta không có nửa phần tình cảm với ngươi, cái đó ta biết.”
“Ngươi nói chuyện vô tình thế!” Vương Thế Lan so vai, chưa từ bỏ ý định lại rướn mặt đến: “Chi bằng cứ thử xem biết đâu lại thích ta? Tình cảm là kiểu bồi dưỡng từ từ mà, có khi chỉ cần hôn mấy bận là yêu ta liền hà.”
Nói xong, hắn dẩu môi, tiến lại gần nàng.
Đồ Linh Trâm khiếp đảm, vội vã quay mặt đi. Nàng chưa kịp hoàn hồn phản ứng lại đã đánh ra một chưởng, khiến Vương Thế Lan phong lưu tuấn tú rớt trên sàn. Vương Thế Lan không kịp chuẩn bị, chỉ có thể kêu một tiếng, ngã sóng soài trên đất.
Đồ Linh Trâm ngạc nhiên nhìn tay mình, lại nhìn cái tên đang ngã chổng vó trên đát, lòng âm thâm không hiểu: Tại sao Phù Dao hôn mình mình không thấy phản cảm, tại sao là Vương Thế Lan lại thấy kinh dị thế này?
Theo lý mà nói hắn là chồng chưa cưới của nàng, mà Lý Phù Dao chỉ là sư đệ thôi, đáng ra phải có cảm giác với hắn hơn sư đệ mới đúng, tại sao lại phản ứng thế chứ. Lẽ nào đối với nàng, Lý Phù Dao thực sự đặc biệt?
Dường như nàng có chút bừng tỉnh, như thể đã hiểu rồi, lại như vẫn mơ hồ.
Mà bên kia, Vương Thế Lan ngồi dậy, áo bào dính đầy bụi đất, dáng vẻ chật vật không thể tả. Hắn sững sờ lau vệt nóng ướt trên sống mũi, chỉ thấy con mắt hiện rõ vẻ kinh hoàng:
“AAAAAAA!” Vương Thế Lan ngửa mặt lên trời, bi thống: “A Trâm, ta chảy máu! Ngươi mưu sát phu quân aa!”
Vương Thế Lan máu mũi chảy không ngừng, một bộ dạng kết tội Đồ Linh TRâm “cha không đánh ta, nương chưa từng đánh ta, ngươi cư nhiên dám đánh ta, Đồ Linh Trâm cảm thấy tội lỗi vạn phần, vội đã hắn tiến vào đại sảnh.
Vương Thế Lan ngồi ngửa đầu trong phòng, cứng ngắc trên giường, hai lỗ mũi nhét hai cây bông, hắn ném đi, lông mày nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi chứ chẳng chơi, ai oán nói: “Hic…thật khó chịu, máu mũi chạy vào trong cổ họng!
“
Đồ Anh tay cầm gối đặt phía sau hắn, cười cười: “Ngươi đáng lắm, ai không chọc lại chọc a tỷ! A tỷ có thể tay không đập nát bàn, không biết dọa chạy bao người thích tỷ ấy đó!”
“Ngươi không hiểu.” Vương Thế Lan ngẩng đầu nhìn Đồ Linh Trâm, nửa thật nửa giả nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn cũng làm quỷ phong lưu, a tỷ nàng như thế, nếu được hôn một lần ta bị hai chưởng nữa cũng thấy đáng!”
Vương Thế Lan thay hai cây bông khác vào mũi, nháy mắt đầy bỉ ổi. Đồ Linh Trâm thấy liền lười để ý hắn.
….
Vương Thế Lan có cớ ở phủ không rời, sau bữa tối, Hoắc Thành Công đến rồi.
Đồ Linh Trâm cứ ngỡ Hoắc Thành Công phụng mệnh Hoàng thượng đón nàng về, không ngờ hắn chỉ lấy ra một chuỗi xúc xắc khắc xương đưa cho nàng, nói là bệ hạ tặng nàng.
Đồ Linh Trâm nhận lấy, có chút không hiểu ý hắn, liền hỏi Hoắc Thành Công: “Phù Dao có nói gì không?”
Hoắc Thành Công đáp: “Bệ hạ nói nếu người chơi mệt rồi thì sớm hồi cung. Bất cứ lúc nào ngài ấy cũng đợi người.”
Đồ Linh Trâm nghe xong nhất thời tâm trạng không rõ là gì. Nàng đình trệ ngữ điệu, ôn thanh nói: “Đêm nay không về, thỉnh hoàng thượng nghỉ ngơi sớm đi.”
Hoắc Thành Công muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng quay về phục mệnh.
Vương Thế Lan nhìn chuỗi hạt trong tay nàng, cười như không: “Xúc xắc khắc xương, ý là tương tư nhập cốt biết không. Hóa ra người khiến ngươi xuất thần vậy lại chính là hoàng thượng của chúng ta a!”
Nghe đoạn, chúng nhân trong phòng đều mang vẻ mặt quái dị.
Xúc xắc khắc xương, tương tư nhập cốt tri bất tri. Đồ Linh Trâm xuất thần vuốt ve nó, hóa ra đó là ý tứ của nó sao….
Bầu trời đầy sao, trăng sáng vằng vặc, côn trùng râm ran. Đêm nay, lần đầu tiên trong đời Đồ Linh Trâm tương tư như mộng.
Nàng đã rất lâu rồi chưa từng nằm mơ, hôm nay lại nằm mơ thấy Lý Phù Dao.
Trong mơ, Lý Phù Dao tới gần nàng, nhẹ nhàng ôm chặt nàng. Mà cả người nàng lại mềm nhũn, vô lực khảng kháng, chỉ có thể trợn to mắt mông lung nhìn bản mặt hắn phóng to, thầm thì bên tai nàng: “Ta thích nàng, sư tỷ, không ai yêu nàng hơn ta.”
Hắn nắm cằm nàng, hôn lên môi nàng, trằn trọc trêu ngươi: “Nàng thì sao, sư tỷ, nàng có thích ta?”
“Có lẽ có một chút…” Trong mơ nàng như cá mắc lưới vô lực phản kháng, không thể làm gì hơn là thành thực nói: “Ta không biết.”
Lý Phù Dao liếm tai nàng: “Ghét ta hôn nàng không?”
“Không.” Đồ Linh Trâm thở dốc một tiếng, âm thanh xa lạ mà ướt át như thể không phảu nàng phát ra.
“Không ghét ta vuốt ve nàng?” Lý Phù Dao đưa tay tiến vào cổ áo nàng, trượt khắp.
Cảm giác xa lạ quá mãnh liệt, nàng có chút kinh hoảng, bản năng vùng vẫy. Đáng tiếc đang nằm mơ, thân thủ yếu ớt, không sao thoát khỏi Lý Phù Dao.
« Vậy còn thế này ? » Lý Phù Sao cởi thắt lưng nàng, tầng tầng lớp váy vô thanh rơi xuống đất. Lý Phù Dao cười nhẹ, nói bên tai nàng : « Hai người can tâm tình nguyện cùng ngủ chung giường…giữa phu thê có rất nhiều chuyện xấu phải làm đó ! »
Đồ Linh Trâm hoảng hốt tỉnh lại.
Nàng ôm lấy ngực, cảm thấy bản thân ngã bệnh rồi, tâm bệnh.
Có lẽ do ban ngày nghe Vương Thế Lan nói nhảm, ban đêm suy nghĩ nhiều thành mộng, làm này mơ thấy mấy chuyện không đâu. Đồ Linh Trâm vô lực ngã lên giường, nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
Ở trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng vẫn là khuôn mặt của Lý Phù Dao cùng tiếng nói làm say lòng người ấy, nàng cảm thấy mình sắp xong rồi.
Lần đầu tiên trong đời nàng mong được thấy Phù Dao như vậy. Nhớ hắn, nhớ đến không ngủ được.
Tâm tình trong lòng không ngừng la hét, nàng khoác áo rời giường, đẩy cửa bước ra ngoài.
Gà gáy ba thanh, trời sắp sáng. Đồ Linh Trâm nhẹ nhàng bước ra ngoài, định bụng quay về cung gặp Lý Phù Dao.
Ai ngờ