Đồ Linh Trâm cảm thấy cơ thể mình hẳn có vấn đề, thực ra cũng không mấy nghiêm trọng, chỉ là trí nhớ quá kém.
Tỷ như sau khi nàng đến một căn phòng sẽ quên mình định làm gì. Tỷ như nàng vừa buông đũa đã quên ngay mình vừa ăn gì. Sau này, thời gian nàng mê man còn nhiều hơn lúc tỉnh táo, cả đêm bị bao vây bởi mộng mị, vất vả tỉnh lại, liền quên mất tên của chính mình.
Công tử Lý Hoài kia cho nàng biết nàng tên là A Trâm, là hôn thê của hắn. Ngoài ra, nàng đối với tất cả đều mờ mịt không hay biết gì nữa.
Đêm nay nàng lại nằm mơ.
Nàng mơ thấy một màu đen, có nữ tử anh hùng khoác áo bào đỏ, có tuyết lớn cùng trường đao, còn có một đám vây quanh nàng. Tiếp đó, kèn hiệu, đao kiếm, âm thanh,khung cảnh trộn lẫn với nhau đủ loại như muốn chôn nàng xuống. Trong mơ nàng liều mạng bịt hai tai nhưng vẫn không ngăn được tiếng khóc tiếng cười như nước lũ đổ vào tay, nàng thống khổ, muốn điên lên.
“Sư tỷ.”
Trong mộng, một nam tử trầm giọng gọi nàng, tiếng khóc tiếng cười kia im nặt di, khuôn mặt mơ hồ của đám người kia cũng như đèn nhỏ lụi tàn dần, trở về với màn đêm hắc ám.
Trong mơ, nàng thả hai tay bịt tai xuống, cẩn thận nhìn tới, chỉ thấy xa xa có ánh sáng ấm áp chiếu trên nam nhân mang kim bào. Nam nhân này không rõ mặt, nhưng trong lòng nàng đột nhiên hiện ra một tia thân thiết không lời, nàng sững sờ bước đến, nội tâm khao khát muốn đến gần hắn…
Nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ mặt mũi hắn, chỉ có đôi môi mỏng cười nhạt là rõ ràng.
Chỉ một chớp mắt, lệ chua xót không ngừng rơi trên mắt nàng.
“Ngươi là ai?” Nàng không nhịn được hỏi.
Nam nhân không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng mà quyến luyến vạn phần: “Sư tỷ, ta rất nhớ nàng.”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Đồ Linh Trâm chạy nhanh về phía hắn, nỗ lực muốn nhìn rõ hắn, nhưng bóng người kia lại mơ hồ càng lúc càng xa, càng lúc càng xa, cuối cùng biến thành điểm nhỏ, rồi biến mất.
“Chờ đã! Cho ta biết tên ngươi, đừng đi!”
“Đừng đi…” Đồ Linh Trâm đột nhiên sợ hãi bừng tỉnh, thở gấp.
Rõ là khí trời rét đậm, người nàng lại không ngừng chảy mồ hôi. Nàng nhìn ánh rạng đông mỏng manh ngoài cửa sổ, chỉ mờ mịt muốn biết nam nhân trong mơ là ai?
Vì sao khi nhìn thấy hắn, nàng lại bi thương đến thế?
Một giọt nước mắt lạnh lẽo chạy xuống, nàng kinh ngạc lấy tay lau mặt, một mặt tràn đầy lệ.
Nàng nhất định đã quên điều gì đó, điều gì đó còn quan trọng hơn cả tên nàng.
Chờ lúc nàng bình phục tâm tình, trời đã sáng choang. Nàng nặng nề tâm sự rửa mặt xong, định ra cửa hít chút khí trời, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy một nam nhân ngồi ở hành lang, nhìn nàng nở nụ cười ôn nhu như ngọc.
Đồ Linh Trâm chần chờ một lúc, cuối cùng cũng bước về phía hắn.
Nam nhân anh tuấn cầm trong tay một cái túi thơm, thấy nàng bước đến, hắn cất túi thơm vào trong lòng, lúc này mới đứng lên, cởi áo khoác phủ lên người nàng, lo lắng nói: “Sao không mang nhiều chút đã ra cửa.”
Đồ Linh Trâm ngơ ngác nhìn nam nhân quen thuộc mà xa lạ trước mặt này, bạch tuyết trên hành lang càng tô điểm nốt ruồi chu sa bên thái dương, đẹp đến động lòng người.
Nam nhân buộc áo lại cho nàng, mới hạ giọng hỏi: “Vẫn nhớ kỹ bản vương là ai chứ?”
Đồ Linh Trâm gật đầu: “Lý Hoài.” Nhưng trừ tên hắn ra, hầu như nàng không biết gì nữa.
“Vậy còn tên nàng?”
“A Trâm.”
Lý Hoài hài lòng cười cười: “Ừ, nhớ kỹ tên nàng và tên ta là đủ, những thứ khác không cần nghĩ nhiều. Trên đời này chỉ có hai chúng ta luôn luôn gắn bó với nhau là đủ.”
Trên đời này, chỉ có hai chúng ta luôn gắn bó với nhau…
Không, không phải.
Nội tâm nàng vang lên âm thanh phản bác kịch liệt, nàng định nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Sao vậy?” Lý Hoài như thế rất lo lắng, đưa tay đến muốn vuốt ve mặt nàng.
Không hiểu sao, Đồ Linh Trâm lại rất muốn chống cự sự gần gũi của hắn, liền vô thức tách ra.
Không khí nhất thời ngượng ngùng.
Đồ Linh Trâm ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề: “Cái túi thơm rất quan trọng sao? Ta cứ thấy ngươi ngắm nó suốt.”
Lý Hoài vô thức sờ sờ vật trong lòng, nở nụ cười: “Cũng không phải rất quan trọng, dùng lâu không nỡ vứt, bất quá chỉ là lưu lại kỷ niệm thôi.”
Suy nghĩ chút, hắn nửa thật nửa giả bổ sung: “Không phải cô nương khác tặng đâu, không cần ghen.”
Đồ Linh Trâm mở mắt, hờ hững nghĩ: Vốn không hề ghen.
Thấy nàng một bộ lạnh lùng, Lý Hoài cũng không phiền, nhẹ nhàng hỏi: “Nàng muốn mở ra xem không?”
Đồ Linh Trâm mờ mịt: “Cái gì?”
“Túi thơm của ta.” Lý Hoài mắt phượng nhíu lại, ôn nhu nhìn nàng, thâm tình: “Nàng không muốn mở ra xem xem, thứ ta trân trọng nhiều năm vậy là gì?”
Đồ Linh Trâm suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu.
Nàng không hứng thú, tất thảy những gì của hắn nàng đều không hứng thú.
Nàng né ánh mắt hắn, nhìn ra ngoài hành lang. Tuyết tích nhiều ngày chưa tan, trắng xóa phủ lấy mảnh sân, như ký ức trống không của nàng vậy.
Nàng trầm mặc thật lâu, xuất thần nói: “Tuyết lại rơi rồi.”
Lại? Vì sao lại nói ‘lại’?
Rõ ràng đây là lần đầu nàng rời khỏi phòng a…
Lý Hoài không cảm nhận được nội tâm lạ lùng của nàng, chỉ ưu nhã gật đầu: “Đúng vậy, lại có tuyết rồi.”
Đồ Linh Trâm nhìn góc phòng xa xa ẩn hiện, nhìn bầu trời mây đen u ám, mơ hồ nói một câu: “Không biết hắn…có mang đủ ấm không.”
Lời vừa dứt, nàng