Lý Phù Dao nằm trên giường dưỡng thương mấy ngày, cuối cùng cũng có thể xuống giường đi lại.
Trường An hôm nay khí trời trong lành, tuyết cũng dần tan. Ngày gần về đêm, phố Trường An liền truyền tới tiếng tiêu trống cùng pháo đến là náo nhiệt như không có đêm.
Lý Phù Sơ bận tham gia cung yến, không thể đến chỗ ca ca; liền để thái giám mang lễ vật đến. Lý Phù Dao nhìn bàn chất đầy mỹ thực, không khỏi bật cười: Tiểu tử kia, cứ như thể huynh trưởng chưa từng làm hoàng đế không bằng.
Món ăn quá nhiều, ngoại trừ tỷ muội Đồ gia, Lý Phù Dao còn mời cả Ô Nha cùng Văn Hoán Chi đến ăn cùng. Mấy ngày trước Văn Hoán Chi vừa hoàn tục, đang lúc tình nồng ý đậm với Đồ Anh, hai người thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nhau một chút, rồi cả hai đều đỏ mặt tránh ánh mắt nhau.
Lý Phù Dao vì vết thương chưa lành , uống một bát cháo liền buông đũa xuống, nhìn trời Trường An khói hỏa sáng rực, lẩm bẩm nói: “Lại đến tết Thượng Nguyên rồi.”
Đồ Linh Trâm ở bên nghe thấy, lông mày hơi nhíu lên, như đang suy nghĩ điều gì.
Dùng xong bữa tối, Văn Hoán Chi đã kéo Đồ Anh ra ngoài xem hội.
Đồ Phủ lập tức yên tĩnh, Đồ Lnh Trâm suy nghĩ một chút, cuối cùng tiến đến gần Lý Phù Dao hai bước, hỏi: “Vết thương của ngươi, còn đau không?”
Nghe vậy, Lý Phù Dao buông cuốn sách trong tay xuống cười nói: “Không đau nữa rồi.”
Đồ Linh Trâm né mắt không dám nhìn hắn, một lúc lâu mặt mới hơi ửng đỏ lên tiếng: “Vậy…Chúng ta đi xem hoa đăng có được không?”
Lý Phù Dao nhíu mày: “Hoa đăng không đẹp bằng nàng.”
“….”
Đồ Linh Trâm im lặng một lúc sau mới nói: “Còn đi ăn Nguyên tiêu dưới tường thành nữa, là thứ ngươi thích ăn nhất.”
Lý Phù Dao mắt sáng lên, có chút bất ngờ: “Sao nàng biết ta thích ăn nguyên tiêu ở đó nhất, ký ức lại khôi phục?”
“Nhớ được một chút.” ĐồLinh TRâm lắc lắc đầu, do dự một hồi, vẫn chọn nói thẳng: “Ngày ấy ta ở trên giường mình đọc một tập giấy, đại khái là nhân lúc ta tỉnh táo đã ghi lại, trên đó có nhắc ta: Tết Thượng Nguyên ta muốn cùng ngươi đi xem hoa đăng, đi ăn nguyên tiêu dưới trường thành…”
Hóa ra, nàng sợ chính mình sẽ quên hắn nên lặng lẽ làm vậy sao? Lần đó nàng suốt đêm không ngủ, ghi lại ký ức, là tâm tình thế nào đây?
Đau khổ, ngọt ngào, cũng có thể là…cảm giác mất mát?
Lý Phù Dao biểu hiện khẽ động, ánh mắt cũng ôn nhu lên. Hắn nghiêng người nắm chặt tay nàng.
Hắn ôn nhu hỏi: “Còn viết những gì nữa?”
“Viết rất nhiều, có ngày cung đại biến, có chuyện ngươi tặng ta Ngưu Giác Cung, Hào Giác, còn có bức tranh giấu trong mật thất, chính là xuân cung…”
Lý Phù Dao đỏ mặt ngăn lời nàng: “Cái chuyện bức tranh cũng không cần viết vào chứ.”
“Ta nghĩ ta trước đây nhất định rất yêu ngươi.” Nàng đưa tay nhẹ nhàng che ngực trái, nhìn kỹ mắt hắn, chân thành nói: “Mỗi lần tỉnh lại. ta đều đã quên rất nhiều chuyện, duy chỉ có không quên yêu ngươi. Ngươi biết vì sao không?”
Lý Phù Dao nhìn nàng thật sâu: “Vì sao?”
Dưới ánh mắt hắn, nàng hơi xé cổ áo ra, lộ vai trái, trên ngực, trên làn da trắng nõn là những vết tích nông sâu bất nhất, như dùng vật nhọn khắc họa mà thành.
Miệng vết thương đã kết giàm chỉ còn lại màu hồng thịt, nhưng nếu để ý kỹ sẽ phát hiện đây là miễn cưỡng khắc chữ lên da thịt.
Lý Phù Dao lập tức đến cạnh nàng, vòng ra phía sau nhìn trên xuống mới thấy được chữ trên ngực nàng, nhất thời nghẹn ngào nói không nên lời.
Chỉ thấy trên đó khắc: A Trâm yêu thương nhất Lý Phù Dao.
A Trâm yêu thương nhất Lý Phù Dao.
Bây giờ hắn đã hiểu tại sao, dù A Trâm quên hắn bao nhiêu lần, chỉ cần nghe ba chữ Lý Phù Dao lập tức nói: A Trâm yêu thương nhất Lý Phù Dao.
Lý Phù Dao ôm chặt nàng từ phía sau, chôn mặt vào hõm cổ nàng, đến hô hấp cũng trở nên run rẩy.
Đồ Linh Trâm cảm giác được có vệt mềm ướt trên da thịt, ngẩn ngơ, không nhịn được bật cười: “Sao lại khóc rồi?”
Đều nói nữ nhân hay khóc, lẽ nào hắn cũng hay khóc?
…Lại nói, sao nàng lại nói “lại”?
Lý Phù Dao hức hức thanh, nói: “Ta mặc kệ, nàng yêu ta hơn cả tua tưởng tượng, ta vừa vui lại vừa đau lòng, buồn vui đan xen, khó tự kiềm chế.”
Nói xong hắn lại duỗi tay phủ lên vết thương trên ngực nàng: “Có đau không?”
Lòng bàn tay ấm áp lướt qua từng chỗ lồi lõm của vết thương. Đồ Linh Trâm vội lắc đầu, khép cổ áo lại, miễn cho hắn tiếp tục sờ loạn.
Cảm xúc trên tay biến mất, Lý Phù Dao vuốt ngón tay, thở dài tiếc hận. Lúc này mới từ tay áo lấy ra một cây trâm ngọc bích linh xà, cài lên tóc nàng.
Đồ Linh Trâm sờ tay lên đầu, cảm thấy cây trâm rất quen mắt.
Lý Phù Dao quan sát thần sắc của nàng, hỏi: “Nhớ đến cài gì sao?”
Đồ Linh Trâm ngẩn ngơ, bỗng nhiên nói: “Linh Xà Trâm, bên trong có tên của ta.”
Nói xong nàng “a” lên một tiếng.
Lý Phù Dao không kịp chuẩn bị, nghe tiếng nàng hô liền giật