Đồ Linh Trâm một đêm không ngủ, chờ Lý Phù Dao đi ngủ xong liền ngồi bên ngoài đến khi trời sáng.
Trời vừa tờ mờ sáng, Tần Khoan đã phái tiểu thái giám đến phò Lý Phù Dao thiết triều. Đồ Linh Trâm lệnh cho chúng tiểu cung nữ chuẩn bị đồ xong tự mình đỡ Lý Phù Dao rời giường.
Có lẽ là do hôm qua gặp ác mộng, sắc mặt Lý Phù Dao không được tốt, dưới mắt có một viền xanh nhạt không rõ. Trong lúc hầu hạ hắn thay y phục, Đồ Linh Trâm có thể cảm giác được ánh mắt thăm dò của hắn.
Nàng biết, do tối qua chính mình ngu ngốc hỏi “người hận nàng ta sao”, Lý Phù Dao khẳng định sẽ có chút nghi ngờ nàng.
Lý Phù Dao từ nhỏ đã thông tuệ nhạy bén, dù ba năm này tính tình có đại biến thế nào, nhàn hạ ra sao, hắn vẫn là một hôn quân thông minh.
Nói thì có chút lạ nhưng không hiểu sao, một nữ nhân từng đối mặt với hàng vạn quân địch cũng chưa từng khiếp đảm, giờ khắc này lại không dám nhìn thẳng ánh mắt của Lý Phù Dao kia… Nàng sợ một khi đối diện với ánh mắt đó, bản thân sẽ không nén nổi bi thương.
Không thể ngờ bản thân đã đổi sang thân thể khác, tính cách cũng trở nên u buồn ảm đảm đến vậy.
Cũng may không lâu sau Lý Phù Dao đã phải thiết triều, lúc này nàng mới dám thả lỏng hơi thở, giải thoát áp lực vô hình bóp nghẹt nàng từ bên trong.
Hôm nay hiếm khi trời đẹp. Thời tiết mát mẻ, cảnh xuân hòa hợp, tươi đẹp, trước điện đào hoa khoe sắc. Đồ Linh Trâm quét dọn sạch sẽ tẩm điện xong liền quyết định ra trước sân phơi nắng.
Nàng đã qua mấy ngày không luyện công. Nghi Lai điện khắp nơi đều có lính canh gác, nàng không dám ngang nhiên luyện công, sợ lộ ra sơ sẩy, tâm trạng ức chế đến khó chịu.
Hoa Hải Đường nở trước điện thành đừng đám, như từng đám mây hạ xuống trần gian. Đồ Linh Trâm hít sâu một cái, chỉ cảm thấy sảng khoái đến tận ruột gan, thần trí thoải mái, như thể mọi uất ức đều tan biến.
Nàng dạo chơi một vòng, đột nhiên phát hiện trong bụi hoa có vài con ong vàng đang bay múa.
Đồ Linh Trâm đến gần quan sát, chỉ thấy đám ong vàng này cả thân trong suốt, như thể Hổ Phách điêu khắc mà thành. Nhìn chúng bay lượn trong bụi hoa, mật cũng không hút, chỉ cách Đồ Linh Trâm một thước vũ động.
Đồ Linh Trâm lấy ra bình “Truy tung vạn dặm” vẫn luôn mang theo bên mình, những con ong quả nhiên liền vì hương trên bình mà bay đến, đậu trên miệng bình không nhúc nhích. Nàng không nhịn được đưa tay sờ lên mấy con ong, mím môi nở nụ cười, nghĩ thầm:
“Kim linh phong quả nhiên danh bất hư truyền! Ô Nha hẳn đã ở gần đây rồi!”
Đang nghĩ ngợi, từ đầu tường lại bay đến một quả cầu tròn, vừa vặn rơi trước mặt Đồ Linh Trâm.
Đồ Linh Trâm nhìn kỹ một chút, hóa ra là một quả cầu nhiều màu, phía trên còn gắn quả chuông nhỏ. Loại đồ chơi màu sắc lòe loẹt này khiến nàng nhớ đến một thiếu niên từng quen biết.
Lập tức, chủ nhân của quả cầu đã ở đầu tường hô lớn: “Bên trong đó có người sao?”
Đó là tiếng nói khàn khàn đặc thù của thiếu niên, hẳn là một thế tử quý tộc nào đó.
Đồ Linh Trâm nhặt quả cầu lên, đáp một tiếng.
Thiếu niên kia nói: “Làm phiền cô nương, ném cầu lại đây giúp ta.”
Đồ Linh Trâm nhẹ nhàng ném, lại lập tức giơ chân đá lên, khiến quả cầu lao vun vút qua mấy bụi hoa, còn không quên góp ý:
“Vị công tử này, cầu của ngài dùng bàng quang của heo gắn thêm lông mao mà thành, trọng lượng quá nhẹ đá không được. Chi bằng dùng da của nai con làm vỏ, bên trong cho cám vào, đá lên mới gọi là tận hứng.”
Đang nói, tiếng chuông bên tường kia cũng dừng hẳn, một lúc sau cũng không có động tĩnh.
Đồ Linh Trâm ngỡ vị thiếu niên kia đã đi xa, liền xoay người đi về phía cửa. Phỏng chừng Lý Phù Dao cũng sắp tan triều rồi, nàng phải quay về chuẩn bị bữa sáng.
Ai ngờ vừa đến trước cửa, suýt chút nữa đã va vào thiếu niên trước mặt.
Chỉ thấy thiếu niên kia tầm 14-15 tuổi, quần áo gấm vóc, mặt mày sáng sủa, trong lòng đang ôm một quả cầu sặc sỡ. Mặt mày cũng anh khí tựa Lý Phù Dao, lại toát ra vài phần thông minh mà đáng yêu.
Đồ Linh Trâm sững sờ, không ngờ chủ nhân của quả cầu kia cư nhiên lại là hắn.
Chính là em ruột của Lý Phù Dao, Sở Vương Lý Phù Sơ.
Không cao ngạo lạnh lùng như Lý Phù Dao, đệ đệ Lý Phù Sơ của hắn từ nhỏ đã hoạt bát sáng sủa, mặt mày rạng rỡ, thường quấn lấy nàng chơi đá cầu, khiến Lý Phù Dao thường xuyên ăn giấm.
Thiếu niên trong ký ức bây giờ đã cao gần bằng nàng, ánh mắt vẫn trước sau như một trong suốt, không chứa nửa điểm tạp chất. Đồ Linh Trâm chỉ cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, nàng uốn gối hành lễ, nhu thanh nói: “Sở Vương Điện hạ.”
“Ngươi nhận ra ta?” Trong mắt Lý Phù Sơ thoáng qua một tia nghi ngờ, hỏi: “Vừa nãy nhặt cầu giúp ta, nói chuyện với ta là ngươi?”
Đồ Linh Trâm gật đầu: “Là ta”
“Sao ngươi biết phải bỏ thêm cám vào?” Không chờ Đồ Linh Trâm đáp lại, hắn đã nói: “Từng có người làm cầu cho ta, cũng giống ngươi nói rằng phải dùng da nai con làm, nhìn rất đẹp. Thế nhưng ta không cẩn thận, làm mất nó rồi…”
Thanh âm hắn thấp dần, ngữ điệu che giấu mấy phần khổ sở: “Ta cũng từng thử bọc da nai, muốn làm một quả cầu đẹp như cái của người đó, nhưng dù ta có làm thế nào cũng không được. Bất kể là dùng mấy thứ đồ tốt trong triều, cây bông, vải rách, đều không