Trong phòng tối đi, Tang Nguyệt rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Ánh trăng hư ảo mềm mại len lỏi qua tấm rèm, mông lung phác họa thân hình cô, mùi hương nhàn nhạt từ trên người cô bay vào cánh mũi anh.
Tần Thịnh nghiêng nghiêng người,nhìn cô gần hơn chút, ánh mắt dừng trên khuôn mặt kiều mỹ của cô, hầu kết cuộn lên, trong người dần nóng lên.
Đây là phản ứng s1nh lý bình thường của đàn ông, tuy rằng đã muộn rồi, nhưng cô là vợ anh, nếu anh không làm cái gì với cô, cô sẽ cảm thấy anh không được.
“Tang Nguyệt.
” Tần Thịnh trầm thấp gọi cô một tiếng, tiến đến trước mặt cô, môi ghé sát vào cần cổ trắng nõn ấy.
Hơi thở ấm áp m ơn trớn trên làn da cô, trong lúc mơ ngủ, Tang Nguyệt theo bản năng trở mình, vừa lúc đối diện với anh.
Thân hình mềm mại dán sát vào lồ ng ngực săn chắc của anh,làm phía dưới anh càng cứng hơn, Tần Thịnh hôn lên cái cổ trắng như tuyết ấy, chuyển qua bên môi cô, ngậm lấy bờ môi hồng nhuận.
Bị cướp mất hô hấp Tang Nguyệt có chút không thở nổi, nhíu nhíu mày, bất mãn khẽ hừ một tiếng.
“Làm sao vậy?”Tần Thịnh cho rằng cô không thoải mái, buông môi cô ra, hỏi cô một câu.
Trong không gian truyền đến tiếng hít thở đều đều, Tần Thịnh nhìn chằm chằm cô vài giây, mới phát hiện,cô đã ngủ rồi.
Mặt Tần Thịnh đen lại, hít một hơi thật sâu, buông cánh tay đang ôm eo cô ra, lui về chỗ cũ.
Bóng đêm bao trùm, bên cạnh là Tang Nguyệt đang say sưa đi vào giấc mộng, Tần Thịnh mệt mỏi nhắm mắt lại,trong lòng đầy phiền muộn.
Anh không rõ người trẻ tuổi bây giờ đều là làm sao vậy,thời gian làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật gì, không hề tiết chế thức đêm tăng ca, ngả đầu liền ngủ, không có bất kì hoạt động giải trí gì trước khi ngủ cả,làm người ta sốt cả ruột.
Sáng sớm hôm sau, khi Tang Nguyệt bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, ánh mặt trời đã chói chang,ông mặt trời đã dâng lên cao, xuyên vào trong phòng qua khe hở tấm rèm, chiếu bóng lên mặt đất.
Tang Nguyệt mở mắt ra, nhìn căn phòng xa lạ, hơi hoảng hốt một chút mới nhớ ra mình hôm qua đã dọn đến bên nhà Tần Thịnh ở.
Tần Thịnh đã không còn ở bên cạnh, Tang Nguyệt duỗi tay qua sờ thì thấy đã không còn hơi ấm nữa, hẳn là đã dậy từ lâu.
Từ nhà đến công ty không xa, Tang Nguyệt mỗi ngày đi làm đều đặt báo thức rời giường không sớm lắm, 9 giờ đi làm,cô 8 giờ hai mươi dậy, rửa mặt trang điểm hai mươi phút, hai mươi phút đi đường nữa là vừa vặn đến giờ đi làm.
Vì đã ngủ đủ giấc, Tang Nguyệt tinh thần sảng khoái từ trên giường bò dậy, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra.
Ánh mặt trời chói chang tràn vào phòng,bầu trời xanh thăm thẳm, Tang Nguyệt đắm chìm trong trong ánh nắng, lười biếng duỗi eo, xoay người đi vào phòng tắm.
Rửa mặt xong,vào phòng để quần áo thay đồ,chỉ trang điểm đơn giản rồi xách theo túi xuống lầu.
Từ trên cầu thang xuống, đi vào phòng khách tầng một, Tang Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tần Thịnh đang ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, có chút ngoài ý muốn.
Anh thức dậy sớm như vậy,cô còn tưởng rằng anh đã sớm đến công ty rồi, không nghĩ tới còn ở nhà.
“Sớm a.
” Tang Nguyệt chủ động chào hỏi anh.
Tần Thịnh trong tay cầm tờ báo, thần sắc uể oải, nâng mí mắt lên liếc mắt nhìn cô một cái, nhàn nhạt ừ một tiếng, “Sớm.
”Không biết có phải ảo giác hay không, Tang Nguyệt thấy hốc mắt anh hôm nay thâm hơn so với ngày hôm qua một chút, trông có vẻ ngủ không ngon.
Đứng vào gần anh hơn liền ngửi thấy mùi cà phê nồng đậm, Tang Nguyệt quét mắt thấy một tách cà phe trong tầm tay anh, chắc chắn là anh thật sự ngủ không ngon, có chút buồn bực.
Không ngủ làm gì để sáng sớm bò dậy uống cà phê nâng cao tinh thần, lại không đi công ty, vì sao không ngủ thêm một lát chứ.
“Dậy rồi sao?” Dì Điền cười từ trong phòng bếp đi ra.
Tang Nguyệt: “Dì Điền, buổi sáng tốt lành.
”“Buổi sáng tốt lành, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi,hai người đã muốn ăn bữa sáng chưa?” Dì Điền hỏi.
Tần Thịnh ừ một tiếng, từ trên sô pha đứng lên, nhấc chân đi về phòng ăn.
Tang Nguyệt giơ tay nhìn giờ, 8 giờ 40, chỉ còn lại có hai mươi phút nữa là vào làm, sắp không kịp rồi.
Cô bình thường không có thói quen ăn bữa sáng ở nhà, đều là ăn trên đường, tiết kiệm thời gian, buổi sáng có thể dậy muộn hơn chút.
Đang muốn mở miệng nói với dì Điền dì là mình không ăn,phải vội đi làm thì Tần Thịnh dừng bước, đứng ở bên cạnh cửa phòng ăn, quay đầu lại nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Phòng ăn bên này.
”“Em biết mà.
” Tang Nguyệt theo bản năng trở lời một câu.
Cô tối hôm qua mới ăn cơm trong phòng ăn xong, tuy rằng diện tích nhà anh rất lớn, nhưng còn chưa rộng đến mức làm cô lạc đường không tìm thấy được phòng ăn.
Tần Thịnh không nói chuyện, bặm môi, lẳng lặng nhìn cô.
Hai người cứ đứng đối diện nhau vài giây, Tang Nguyệt đột nhiên phản ứng lại, anh đã dậy từ sớm, ngồi ở trên sô pha không đi làm, là bởi vì còn chưa có ăn sáng.
Anh đang đợi cô rời giường cùng nhau dùng bữa.
Lúc cô rời giường thì anh cũng đã dậy từ lâu,cô còn rửa mặt thêm hai mươi phút,anh đợi cô lâu như vậy mà cô lại đi luôn như vậy thì hình như không tốt lắm.
Do dự vài giây, Tang Nguyệt nhấc chân đi về phía phòng ăn, cầm di động gửi tin nhắn cho Lâm Tĩnh, nói với cô ấy mình hôm nay đến công ty muộn hơn một chút.
Trên bàn cơm đã dọn xong bữa sáng, Tang Nguyệt ngồi đối diện Tần Thịnh, gắp lấy một cái bánh bao nhân trứng sữa từ trong đ ĩa.
Yên lặng ăn xong một cái bánh bao nhân trứng sữa, Tang Nguyệt bưng cốc sữa bò trong tầm tay lên uống một ngụm.
Trước mặt Tần Thịnh vẫn đặt một tách cà phê, lông mi anh hơi rũ xuống, thong thả ung dung ăn sáng, tinh thần uể oải.
Tang Nguyệt nhịn không được hỏi: “Buổi sáng anh dậy lúc mấy giờ?”Tần Thịnh nhấc mí mắt lên,nhìn cô một chút, nhàn nhạt nói: “6 giờ rưỡi.
”Anh làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật,không bao giờ dậy muộn hơn, đều là 6 giờ rưỡi rời giường.
Dậy sớm hơn cô hai tiếng, tối hôm qua tăng ca đến hơn 12 giờ, khó trách trông anh có vẻ thiếu ngủ.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tang Nguyệt cơ hồ chưa thấy qua trời buổi sáng 6 giờ rưỡi trông như thế nào, trừ phi là thức suốt cả đêm đến buổi sáng 6 giờ rưỡi.
Nhưng cẩn thận tính tính, tối hôm qua sau khi cô về phòng ngủ, chưa tới hai phút anh cũng về phòng, hơn 12 giờ ngủ, 6 giờ rưỡi dậy, ngủ gần sáu tiếng đồng hồ, tuy rằng không phải là dài, nhưng trong tình huống bình thường, cũng tính là ngủ đủ rồi,cùng lắm chỉ là hơi buồn ngủ chút mà sao trông anh lại như cả đêm không ngủ.
Chẳng lẽ là do lúc trước liên tục thức đêm tăng ca quá muộn nên bị thiếu ngủ trầm trọng?Người này không khỏi cũng quá liều mạng rồi.
Cô nếu có xuất thân như anh,cô còn lâu mới chăm chỉ đi làm, tâm tình vui vẻ thì đi làm, không cao hứng thì khỏi đi, dù sao gia sản của Tần gia mấy đời cũng xài không hết.
Bất quá có suy nghĩ như vậy khó trách sao cô lại nghèo, không tiền đồ, không lý tưởng, không khát vọng.
Nhìn người ta xem, ưu tú biết bao.
“Anh dậy sớm thật a.
” Tang Nguyệt cảm thấy cứ im lặng ăn như vậy rất xấu hổ, đành cảm khái một câu.
Câu cảm khái nhàm chán này, đúng như trong dự kiến không được Tần Thịnh đáp lại.
Tang Nguyệt đã dần dần quen với tính cách hờ hững cao lãnh này của anh nên cũng không tức giận.
Nếu cô đứng trên đỉnh núi vàng như anh,cô cũng sẽ hờ hững với tất cả mọi người.
Tang Nguyệt nói: “Em rời giường muộn, về sau buổi sáng anh dậy rồi thì ăn trước đi,