Tần Thịnh tối hôm qua đè nặng lên người khi dễ cô cả đêm, buổi sáng nghe thấy tiếng chuông di động cô vang lên, lại thực đê tiện cố ý bắt máy,tuyên bố thân phận của mình với đầu kia, tự biết mình làm có chút quá chớn, bị Tang Nguyệt cấm không được lấy điện thoại cô nghe máy cũng không tức giận, ánh mắt thẳng lăng lăng dừng ở trên mặt cô.Tang Nguyệt trong lòng vốn đang có hơi tức giận, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, nghĩ đến chuyện phát sinh tối hôm qua thì có chút không được tự nhiên, khuôn mặt nóng lên.Chăn trên người hơi trượt xuống, Tang Nguyệt cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy dấu vết bị anh gặm c ắn ra trước ngực mình, trong lòng thầm mắng anh là chó một câu, duỗi tay kéo chăn lên.Tần Thịnh đột nhiên ghé sát vào, môi dán lên vành tai cô, thì thầm thấp giọng hỏi cô một câu.Tang Nguyệt cảm thấy thẹn mà quay mặt đi, Tần Thịnh nắm lấy bàn tay đang lôi kéo chăn của cô để sang một bên, làm bộ muốn xốc chăn lên kiểm tra, “Để anh nhìn xem.”Tang Nguyệt co rúm lại, đè tay anh lại,hai tai đỏ rực lên, nhỏ giọng nói: “Không cần.”Tần Thịnh như là không yên tâm, “Thật sự không cần?”Anh đang đùa giỡn cô, Tang Nguyệt cảm thấy, người đàn ông này lên giường rồi thì cứ như biến thành người khác vậy, Tang Nguyệt tự nhận da mặt mình cũng không phải mỏng, nhưng ở trên giường thật sự không chống đỡ nổi được ánh mắt thẳng lăng lăng đánh giá cơ thể cô của anh.Tang Nguyệt gắt gao đè mu bàn tay anh lại, mặt đỏ hồng, “Không cần, không đau.”Cô chỉ đè một tay anh lại, không ngại một bàn tay khác của anh thò vào trong chăn, ngón tay vuốt v e dọc theo vòng eo cô xuống dưới,giọng nói khàn khàn, “Tối hôm qua em vừa lòng không?”Tang Nguyệt không nhịn được, run rẩy ngẩng đầu lên, một bàn tay bắt lấy cổ tay anh, yếu thế nói: “Đừng hỏi, Tần Thịnh,anh tha cho em đi!”Tối hôm qua mặt mũi của cô đã bị ném sạch toàn bộ, bị anh ép nghẹn ngào nói ra những câu đáng xấu hổ, thật sự không muốn đến buổi sáng cũng nói với anh chuyện này.Tần Thịnh cảm thấy mỹ mãn thu tay, hỏi cô, “Có đói bụng không?Anh bảo dì Điền chuẩn bị cơm trưa.”Tang Nguyệt gật đầu.Giờ đã hơn 10 giờ, cơm sáng không ăn, tối hôm qua lại lăn lộn lâu như vậy, thể lực bị tiêu hao quá mức, cô đương nhiên đói.Tần Thịnh nói: “Rời giường ăn cơm?”Tang Nguyệt ừ một tiếng.Tần Thịnh nói xong liền dứt khoát nhanh nhẹn xốc chăn lên, xoay người xuống giường, Tang Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại, ánh mắt liền đụng phải một cơ thể trần trụi, mặt bỗng chốc đỏ bừng.Tần Thịnh xoay người, quay mặt về phía cô, ánh mắt dò hỏi nhìn Tang Nguyệt, “Em không dậy nổi sao?”Tang Nguyệt lấy chăn che mặt lại, nói: “Anh dậy trước đi.”Nghe thấy tiếng bước chân vào phòng để quần áo, Tang Nguyệt thò đầu từ trong chăn ra, chưa đến vài giây,anh lại đột nhiên tr@n truồng xách theo quần áo từ phòng để quần áo đi ra, Tang Nguyệt nháy mắt nâng tay lên che hai mắt lại.Tần Thịnh liếc mắt nhìn cô một cái,không nói câu gì, đi đến đầu giường, động tác thong thả ung dung mặc quần áo.Tang Nguyệt chửi thầm trong lòng,người gì mà cổ quái thế không biết, không ở trong phòng thay đồ mặc, một hai phải chạy đến trước mặt cô.Tang Nguyệt tuy rằng dùng tay che mắt, nhưng cũng chỉ là *bịt tai trộm chuông, bởi vì cứ vài giây cô lại không kìm được mà ngó anh.(*bịt tai trộm chuông: dùng để chỉ những hành vi che đậy tự lừa dối chính mình)Chờ anh mặc xong quần áo đi vào phòng tắm, Tang Nguyệt mới chùm cái chăn mỏng xuống giường.Chân mới vừa dẫm đến trên mặt đất, hai cái đùi liền nhức mỏi dị thường, chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã, cũng may kịp thời đỡ lấy mép giường, không kiềm được mà thốt ra hai chữ “cầm thú”.“Nói cái gì thế?” Cửa phòng tắm không đóng, Tần Thịnh nghe thấy tiếng cô mắng, từ trong phòng tắm đi ra, giả vờ không nghe rõ là cô đang mắng gì.Tang Nguyệt túm chăn, tức nghẹn người, “Không có gì.”Tần Thịnh không vạch trần cô, thấp giọng khụ một tiếng, hỏi: “Em có thể tự đi sao,cần anh đỡ không?”Tang Nguyệt quay đầu đi, không nhìn về phía anh, “Không cần,em có thể đi được.”Tần Thịnh nhìn cô vài giây, quay lại phòng tắm tiếp tục rửa mặt.Tang Nguyệt đứng ở đầu giường, chờ anh vào trong phòng tắm, mới kéo dép lê, chậm rì rì cất bước đi vào phòng để quần áo, đứng ở trước gương, bỏ chăn ra nhìn mình trong gương, hít hà một hơi.Dấu vết trên da cũng không ít hơn lần trong khách sạn đó là bao, trên cổ có mấy dấu hôn đỏ tươi.Tang Nguyệt cau mày, tối hôm qua cô đã nói với anh hôm nay cô phải đi làm,anh còn không thèm quan tâm mà cứ cắn lên, để lại nhiều dấu vết như vậy, anh lúc ấy cứ như người điên, càng nói anh, anh lại càng cắn lên.Tần Thịnh ở trên giường, quả thực không phải là người.Mặc quần áo xong, từ phòng để quần áo đi ra, Tần Thịnh cũng đã rửa mặt xong, vừa lúc đứng đối diện cô, khẽ gật đầu, không nói chuyện, sắc mặt như thường dịch sang bên cạnh một bước, nhường đường cho cô.Người này xuống giường, nhưng thật ra lại là người rất đứng đắn.Tang Nguyệt rửa mặt xong, từ phòng tắm ra tới, Tần Thịnh đã xuống nhà.Tang Nguyệt cả người nhức mỏi, trong lòng chợt nghĩ đến việc xin nghỉ.Cô bây giờ chỉ muốn nằm ở trên giường nghỉ ngơi,không muốn quan tâm gì đến công việc cả,cô cầm di động gọi điện cho Lâm Tĩnh.“Alo, Lâm Tĩnh.” Tang Nguyệt chào hỏi.“Alo, giám đốc.”Ngữ khí Lâm Tĩnh kích động, tựa hồ vẫn luôn đang đợi điện thoại của cô, “Ngài tỉnh rồi sao?”Tang Nguyệt giả vờ trấn định, nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua anh nhà tôi uống say,tôi phải chăm sóc anh ấy một đêm, không được ngủ, hôm nay không tới công ty, có việc gì gấp thì gọi điện qua cho tôi.”Nói thật là không có khả năng, là Tần Thịnh tạo nghiệt, Tang Nguyệt đúng lý hợp tình đem nồi úp lên người Tần Thịnh, cũng không biết đối phương tin hay không.Lâm Tĩnh cười nói: “Giám đốc,ngài kết hôn khi nào thế,sao tôi chưa nghe ngài nói qua?Tôi buổi sáng có gọi qua, là ông xã ngài nghe máy.”Tang Nguyệt ừ một tiếng, nói: “Mới vừa lãnh chứng không lâu.”“Tân hôn a, khó trách.” Lâm Tĩnh nói thầm một câu.Khó trách cái gì?Tang Nguyệt đại khái có thể đoán ra ý cô muốn nói là gì, gương mặt dần nóng lên, nói sang chuyện khác.
“Buổi sáng gọi cho tôi có chuyện gì?”Lâm Tĩnh lúc này mới nhớ tới chuyện chính, “Thư kí chủ tịch sáng nay lại đây bảo chủ tịch mời cô qua đấy một chuyến, tôi nói ngài chưa đến,cô ấy nhờ tôi chờ ngài tới thì nói với ngài chủ tịch tìm ngài một tiếng.”“Tôi biết rồi.” Tang Nguyệt không để bụng, “Hôm nay tôi không đến công ty, không cần phải để tâm.”Tang Xương Lê gần đây thường xuyên gọi điện thoại cho cô, đơn giản là muốn bảo cô dẫn Tần Thịnh về Tang gia ăn bữa cơm,muốn gặp mặt người Tần gia, còn muốn làm chủ giúp cô chuẩn bị hôn lễ,cô cũng lười để ý ông.Lâm Tĩnh: “Vâng, tôi biết rồi, không còn chuyện gì quan trọng khác, giám đốc nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”Kết thúc cuộc trò chuyện, Tang Nguyệt xuống dưới nhà.Tần Thịnh ngồi ở trên sô pha, một bên uống trà một bên đọc báo, thấy cô đi xuống, đặt báo sang một bên, phân phó dì Điền bưng món lên.Lúc ăn cơm, Tang Nguyệt cảm giác được ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, Tang Nguyệt bị anh nhìn đến ngượng ngùng,xoã tóc lên phía trước,che đi gương mặt phiếm hồng.Như vậy ăn cơm không được tiện, một tay cô phải luôn giữ tóc để ăn cơm.“Buổi chiều em mấy giờ đi làm?” Tần Thịnh đột nhiên hỏi.Buổi chiều Tang Nguyệt không đi làm, nhưng cô sợ nói thật lỡ đâu anh lại muốn cô, cũng không đi làm mà ở lại nhà cùng cô, khả năng sẽ tiếp tục lau súng cướp cò,giờ cô không có tinh lực ứng phó với anh.“Em cũng chưa biết.” Tang Nguyệt nói.“Anh đưa em đi làm.”Đàn ông được thoả mãn thật đúng là tích cực chủ động hơn hẳn.“Không