Vì cố kỵ sức khỏe của cô,anh không dám làm càn, đi sang một phòng tắm khác, tự mình giải quyết.
Tang Nguyệt tắm rửa xong, nằm ở trên giường một lúc lâu, Tần Thịnh mới từ bên ngoài đi vào, xốc chăn lên giường, ôm cô vào trong lòng ngực.
Thời gian đã không còn sớm,anh buồn ngủ, Tang Nguyệt ban ngày ngủ nhiều,giờ không ngủ được, trong tay cầm di động, sợ làm ồn đến anh,muốn chui từ trong lòng ngực anh ra để đi lấy tai nghe.
Mới vừa cử động, vòng eo đã bị cánh tay anh siết chặt, “Đừng lộn xộn.
”Giọng anh mang theo một chút khàn khàn, chỉ trong nháy mắt, Tang Nguyệt liền cảm giác được có thứ gì đó cưng cứng chọc vào bụng,cô sửng sốt một chút,anh không phải mới từ phòng tắm ra sao? Như thế nào lại! ! “Tần Thịnh,anh! ! ”Tần Thịnh ngắt lời cô, “Đừng nói chuyện, ngủ đi.
”Cứ như vậy ngủ sao?Tang Nguyệt cúi đầu quét mắt, hai tai đỏ lên.
Anh xác định muốn cứ như vậy đi ngủ, không giải quyết một chút sao?Kỳ thật cô cảm thấy mình không yếu ớt như vậy, chỉ là bị sốt mà thôi, tối hôm qua cũng đã hạ sốt rồi, nhưng anh kiềm chế không chạm vào cô,cô cũng ngại chủ động đề xuất, nếu như bị cự tuyệt sẽ rất xấu hổ.
Nếu anh không đề cập tới,cô cũng coi như không biết, đã trễ thế này, ngày mai anh còn phải đi công tác, cũng không thích hợp vận động kịch liệt lắm.
Anh ôm cô, không cho cô cử động, cũng không cho cô nói chuyện, Tang Nguyệt chỉ có thể ghé vào trong lòng ngực anh như vậy.
Ban đầu cô còn cho rằng đêm nay khẳng định phải rất lâu sau mới có thể ngủ, không nghĩ tới vừa nhắm mắt lại, không bao lâu đã không có ý thức.
Hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên, Tang Nguyệt rời giường đúng giờ, đưa Tần Thịnhra sân bay.
Dương Duy đã đến sân bay chờ Tần Thịnh trước, nhìn thấy Tang Nguyệt và Tần Thịnh cùng nhau xuống xe, chào hỏi Tang Nguyệt rồi nhận lấy hành lý của Tần Thịnh từ trong tay tài xế.
Còn chưa tới thời gian check in, Dương Duy tự giác lui sang một bên, để ông bà chủ có không gian riêng tư.
Kỳ thật không có gì để nói, với quan hệ hiện tại của hai người, còn chưa tới mức có thể nói mấy lời âu yếm ngọt ngấy đấy.
Sân bay người đến người đi, nơi nơi đều là người.
Lời nên nói, trên đường đến cũng đã nói hết, Tang Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tần Thịnh, “Trên đường chú ý an toàn.
”Tần Thịnh ừ một tiếng.
Hai người cứ đứng đối diện trầm mặc một lát, thật sự không có gì để nói, nên nói thì trên đường tới cũng đã nói xong.
Cũng đã đến giờ check in, Dương Duy đi qua nhắc nhở, “Tần tổng, chúng ta phải vào check in.
”Tần Thịnh nhìn Tang Nguyệt, “Anh đi đây.
”Tang Nguyệt gật đầu, lại lần nữa nói: “Chú ý an toàn.
”Cô đứng tại chỗ, nhìn theo Tần Thịnh và Dương Duy đi vào bên trong.
Dương Duy thấy bộ dáng lưu luyến không muốn rời của ông chủ,ghé lại gần anh, thấp giọng vuốt mông ngựa, “Tần tổng, bạn gái tôi mỗi ngày đều nói rất yêu tôi, nhưng còn chưa bao giờ tiễn tôi ở sân bay.
”Ý ngoài lời, Tang Nguyệt đưa anh ra sân bay, trong lòng khẳng định xem anh là người rất quan trọng.
Đuôi mắt Tần Thịnh cong lên, dư quang thoáng nhìn qua một đôi tình nhân đang hôn môi cách đó không xa, bước chân khựng lại,anh xoay người,quay về bên người Tang Nguyệt.
Tang Nguyệt cho rằng anh còn có lời gì muốn nói với mình, ánh mắt dò hỏi nhìn anh, “Làm sao vậy?”Vừa dứt lời, Tần Thịnh đã kéo eo cô ôm vào trong lòng ngực, cúi người hôn lấy môi cô.
Tang Nguyệt hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ hôn mình ở chỗ như thế này, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị anh hôn lấy, hai tròng mắt bỗng dưng trợn to vài phần, người đi đường đi ngang qua bọn họ đều nhìn nhìn mấy lần rồi nói thầm với người đi bên cạnh.
Cảm giác được lưỡi anh đang xâm nhập qua khớp hàm, ánh mắt Tang Nguyệt kinh sợ, hai tay để ở trên vai anh, nhẹ nhàng đẩy ra, lông mi run rẩy vị thẹn, “Tần Thịnh, không cần! ! ”Tần Thịnh gắt gao ôm lấy cô, cô còn có thể nghe thấy tiếng tim anh đập, anh ngậm lấy cánh môi cô, ôn nhu m*t vào, dừng lại, rũ mắt nhìn cô.
Gương mặt Tang Nguyệt phiếm hồng, tu quẫn liếc mắt nhìn anh một cái, “Người khác đều đang nhìn chúng ta kìa.
”Tần Thịnh thấy cô thẹn thùng, đáy mắt tràn ngập ý cười, ngón tay vuốt v e cần cổ cô, ngữ khí bình tĩnh, “Sợ cái gì, chúng ta là vợ chồng mà.
”Vợ chồng cũng không thể ở chỗ như này không coi ai ra gì hôn môi a.
Tang Nguyệt đang muốn nói cái gì, đột nhiên nghe thấy tiếng loa thông báo, “Tần Thịnh tiên sinh, mời ngài nhanh chóng đến trước quầy check in, chuyến bay sắp cất cánh.
”Mắt thấy sắp trễ chuyến bay, Dương Duy đứng ở bên cạnh không thể không đi qua nhắc nhở, “Tần tổng, chuyến bay của chúng ta đã sắp cất cánh rồi.
”Mặt Tang Nguyệt càng hồng hơn, dùng sức đẩy anh ra, giục anh nhanh chóng đi check in.
“Đi đây.
”Tần Thịnh xoay người, chạy tới quầy check in.
Tang Nguyệt đứng tại chỗ,đeo khẩu trang lên, cố chịu đựng cảm giác thẹn thùng vì bị mọi người chú ý tới, chờ bóng dáng Tần Thịnh biến mất sau cửa hải quan, mới xoay người đi ra ngoài.
Thuận lợi check in xong, Dương Duy lấy ra một chồng tài liệu, để trước mặt Tần Thịnh,trước khi bắt đầu triển khai, trêu chọc nói: “Tần tổng, ngài hôm nay thật sự làm tôi không thể tin được.
”Tâm tình Tần Thịnh tốt đến phá lệ, không ngại bị anh trêu ghẹo, “Không thể tin được cái gì?”Dương Duy dựng một ngón tay cái về phía anh, lại nói mấy câu anh thích nghe, “Vừa nãy phu nhân vẫn luôn nhìn ngài, ngài đã check in xong rồi còn chưa rời đi.
”Ý cười nơi đáy mắt Tần Thịnh càng đậm, trong đầu nghĩ đến Tang Nguyệt,máy bay vừa mới cất cánh, đã nóng lòng muốn về nhà.
Ngón tay anh gõ gõ lên mặt bàn, nghiêm mặt nói: “Đừng quấy rầy tôi.
”Thường xuyên ngồi máy bay,anh có thói quen xử lí công việc trên máy bay.
Mặt Tang Nguyệt vẫn luôn ửng hồng đến khi từ sân bay đi ra mới đỡ, ngồi trên xe, trực tiếp bảo tài xế đưa mình đến công ty.
Mấy ngày nay xin nghỉ phép nên còn một đống việc dồn lại chứ làm, Tang Nguyệt đến công ty liền bắt đầu làm việc, đến giữa trưa lúc ăn cơm, di động nhận được một cuộc gọi từ một dãy số lạ.
Máy cô thường xuyên có khách hàng liên hệ nên có nhiều số lạ gọi đến, Tang Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, ấn nghe máy.
“Chào cô, xin hỏi cô là Tang Nguyệt sao?”Phía đầu kia truyền đến giọng của một người đàn ông trẻ tuổi.
Tang Nguyệt: “Chào anh,tôi là Tang Nguyệt, xin hỏi anh là?”“Đây là đồn công an Thành Nam,em trai cô Ninh Sách là trẻ vị thành niên đi làm công ở một nhà hàng, bị chúng tôi bắt đi,cô hãy đến bên chúng tôi đưa cậu bé về.
”Ninh Sách?Tang Nguyệt ngẩn ra, dừng lại vài giây mới nói “Ngại quá,công việc của tôi rất bận, không rảnh qua đấy,anh hãy liên hệ mẹ nó qua đưa nó về.
”“Mẹ cậu bé đã qua đời, cô Tang Nguyệt, hiện tại cô là người thân duy nhất của Ninh Sách mà chúng tôi có thể liên hệ.
”Tang Nguyệt cứng đờ người lại, “Cái! ! Cái gì?Bà ấy! ! Qua đời sao?”Đầu kia không trả lời câu hỏi của cô, “Cô Tang Nguyệt, Ninh Sách là trẻ vị thành niên, còn chưa đầy mười sáu tuổi, thuộc về lao động trẻ em,cậu bé ở chỗ chúng tôi, không ăn không uống, kiên trì bảo chúng tôi thả cậu ấy đi.
”Đầu Tang Nguyệt ong ong, Ninh Sách là em trai cùng mẹ khác cha của cô, năm đó khi cô còn ở cùng mẹ, Ninh Sách đã được sinh ra,khi cô bị mẹ đưa về Tang gia, Ninh Sách mới hơn một tuổi, sau khi cậu sinh