Mặc quần áo xong đi xuống lầu thấy dì Điền vẫn ngồi ở trên sô pha chờ bọn họ xuống ăn cơm, gương mặt Tang Nguyệt bỗng chốc đỏ lên.
Dì Điền mỗi tối đều chờ bọn họ ăn cơm tối xong, lau chùi phòng bếp sau đó sẽ về nhà,người lớn tuổi buổi tối hay ngủ sớm, không có tình huống đặc thù gì thì cứ đúng 8 giờ là về nhà, bởi vì hai người bọn họ ở trên lầu lăn lộn, làm dì Điền chờ đến tối muộn như này cũng chưa tan làm.
Hơn nữa dì Điền không lên lầu giục bọn họ xuống ăn cơm,có nghĩa là bà biết bọn họ ở trên đấy làm chuyện gì.
Trong lòng Tang Nguyệt vừa xấu hổ lại có chút băn khoăn.
“Dì Điền, đã trễ thế này, hôm nay dì không cần đi về nhà đâu, về phòng nghỉ ngơi đi.
”Dì Điền mắt nhắm mắt mở, ngồi ở đó sắp ngủ gục luôn rồi, nghe thấy tiếng Tang Nguyệt, mê mê hoặc hoặc đứng lên, nói: “Hai người xuống rồi để tôi đi bày cơm.
”Tang Nguyệt ngăn bà lại, “Không cần, dì về phòng nghỉ ngơi đi,bọn con tự làm được rồi.
”Dì Điền kiên trì nói: “Sao thế được,sao có thể để con tự làm được chứ,để dì,hai cô cậu vào phòng ăn đi.
”Tang Nguyệt không lay chuyển được bà, đành phải nghe theo ý bà, “Vậy dì dọn xong cơm thì đi nghỉ ngơi luôn đi, không cần chờ bọn con ăn xong.
”Dì Điền ngáp một cái, “Được, ăn xong thì cứ trực tiếp lên lầu, sáng mai dì dậy dọn.
”Dọn xong cơm, dì Điền trở về phòng,phòng ăn chỉ còn lại có Tần Thịnh và Tang Nguyệt.
Tần Thịnh nhìn gương mặt hồng nhuận của Tang Nguyệt, nhịn không được dí sát mặt cô hôn một cái.
Dì Điền còn chưa đi xa, mắt Tang Nguyệt nhìn theo bóng dáng bà, nhỏ giọng cảnh cáo Tần Thịnh, “Dì Điền còn ở đây đấy,anh chú ý chút đi.
”Để tránh Tần Thịnh tay chân không thành thật, Tang Nguyệt đứng dậy, ngồi sang phía đối diện anh.
Hai người ngồi đối mặt,mắt Tần Thịnh cứ nhìn chằm chằm vào cô, đũa cũng chưa động, Tang Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, gắp một miếng thịt để vào trong bát anh, “Anh ăn cơm đi, nhìn em làm gì?”Tần Thịnh: “Em đẹp.
”Tang Nguyệt nhịn không được cười, “Vậy cũng phải ăn cơm nha,nhìn em cũng không thể no được.
”Mặt Tần Thịnh hiện lên ý cười, ý vị thâm trường, “Anh đã ăn no rồi,em đã đút cho anh rồi nha.
”Gương mặt Tang Nguyệt nóng lên, không đáp lại lời nói không đàng hoàng này của anh.
“Hôm trước anh có tham gia một buổi đấu giá, nhìn thấy một cái vòng cổ liền nghĩ tới em, cổ em thon dài mềm mại, đeo lên sẽ rất đẹp.
” Tần Thịnh đột nhiên lấy ra một cái vòng cổ kim cương hồng bảo thạch đưa cho cô.
Tang Nguyệt giật mình, nhìn chiếc vòng cổ tinh xảo hoa mỹ đắt đỏ trước mặt này, nhìn ra giá cả của nó không sai biệt lắm có thể ngốn hết số tiền tiết kiệm trong tài khoản của cô.
Ánh mắt cô đảo qua đảo lại nhìn Tần Thịnh rồi lại nhìn cái vòng cổ kia, không nhúc nhích.
Tần Thịnh thấy cô bất động, hỏi: “Làm sao vậy, không thích sao?”Tang Nguyệt cúi đầu, trầm tư một lát, đem vòng cổ đẩy lại trong tầm tay anh, châm chước dùng từ, “Tần Thịnh, về sau không cần mua những món đồ xa xỉ như này cho em,em không trả lại nổi,em nói rồi,em không muốn thiếu quà người khác.
”Sắc mặt Tần Thịnh cứng đờ, nói: “Anh không phải người khác,anh là chồng em.
”Tang Nguyệt dùng cái thìa múc một muỗng cháo, dùng ngữ khí bình đạm nói: “Anh em ruột thịt còn phải tính sổ rõ ràng với nhau,vợ chồng cũng thế, chúng ta là vợ chồng, nhưng vẫn là hai cá thể riêng biệt,anh là anh,em là em,anh chính là anh,em chính là em.
”Tần Thịnh nhìn cô, hầu kết lăn lên lăn xuống, “Vợ chồng là một, Tang Nguyệt, chúng ta đã kết hôn, em không thể tính toán rõ ràng với anh như thế.
”Tang Nguyệt ăn một ít cháo, vẫn kiên trì với quan điểm của mình, “Phải phân rõ, tài sản riêng của hai chúng ta có chênh lệch quá lớn, nếu không phân biệt rõ ràng, tương lai khả năng sẽ đề cập đến! ! ”“Sẽ không.
” Tần Thịnh ngắt lời cô, “Chúng ta sẽ không có chuyện phân chia tài sản.
”“Đây là nói không chừng, ai cũng không thể đoán trước được về sau sẽ phát sinh ra chuyện gì, vợ chồng với nhau, cũng không phải đôi nào cũng có thể đi đến cuối.
”Tần Thịnh nhìn cô, “Em vì cái gì mà lúc nào cũng muốn li hôn với anh?”Tang Nguyệt giải thích: “Em không phải lúc nào cũng tính đến chuyện rời khỏi anh,em chỉ là cảm thấy,chúng ta cần phải bảo vệ tài sản cá nhân,lỡ đâu có một ngày nào đó cuộc hôn nhân của chúng ta gặp trục trặc, có thể tránh được những tranh chấp không cần thiết.
”Tần Thịnh khựng lại vài giây, ngữ khí bình thản, “Em không nghĩ tới chuyện cùng anh sống đến đầu bạc răng long sao?”Tang Nguyệt: “Nghĩ tới a, nếu chúng ta có thể cứ giống như bây giờ sống đến đầu bạc răng long thì thật tốt.
”Ánh mắt Tần Thịnh khẽ nhúc nhích, nghe thấy cô nói muốn sống cùng mình đến cuối đời, cho rằng cô rạch ròi với mình như vậy là không tin tình cảm của anh dành cho cô, lập tức kéo tay cô, ánh mắt kiên định nhìn cô,bày tỏ, “Tang Nguyệt,anh muốn cùng em bách niên giai lão,anh thích em,anh muốn ở bên em cả đời,anh! ! Anh yêu em, Tang Nguyệt,anh yêu em.
”Tang Nguyệt sửng sốt một lúc, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
“Em thì sao, Tang Nguyệt?” Tần Thịnh chờ mong, nhìn cô“Em có yêu anh không?”Tang Nguyệt mím môi, trầm mặc một lát,rút bàn tay từ trong tay anh ra, bình tĩnh nói: “Chúng ta còn quen nhau chưa đến hai tháng.
”Thần sắc Tần Thịnh nháy mắt cứng lại, “Có ý gì,em không! ! Em không yêu anh?”Tang Nguyệt không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên thổ lộ với mình, càng không nghĩ tới anh sẽ thẳng thắn nói yêu mình.
Cô thừa nhận, sau khi kết hôn Tần Thịnh đối xử với cô rất tốt, nhưng mà mới được hai tháng, yêu một người dễ dàng thế sao.
Đây là cách đàn ông yêu sao?Có thể dễ dàng hứa bằng lời như thế, có phải cũng có thể dễ dàng thất hứa không.
Tang Nguyệt cụp mắt, nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, bình tĩnh nói: “Anh chắc chắn là anh yêu em sao?”Tần Thịnh nói: “Anh chắc chắn.
”Tang Nguyệt lắc lắc đầu, phủ định lại lời anh nói “Anh không thể chắc chắn luôn được đâu, chúng ta quen nhau chưa đến hai tháng,chưa có thời gian để cảm nhận tình cảm,sao có thể tùy ý xác định như thế chứ?”Tần Thịnh: “Em nghi anh không thật lòng yêu em sao?”“Sao có thể chứ?” Tang Nguyệt lại gắp một miếng thức ăn để vào trong bát anh, cười hòa hoãn không khí, “Anh xuất thân hiển hách,ba mẹ anh giao cho anh khối tài sản trên trời, có nhan sắc, đầu óc,anh nỗ lực, dụng tâm, không cao ngạo không nóng nảy, tuổi còn trẻ đã tiếp quản công ty gia tộc, là người mà rất nhiều người trên đời này cũng không thể mơ tới, bao gồm cả em, mà em, trừ bỏ gương mặt này miễn cưỡng lọt vào mắt anh thì không còn chỗ nào xứng với anh,anh nói anh yêu em,em không hoài nghi anh không thật lòng,em chỉ là cảm thấy có lẽ anh có chút hiểu lầm với chữ ‘yêu’ này.
”“Khi còn nhỏ,em rất thích búp bê Tây Dương, mỗi đêm đều phải ôm búp bê Tây Dương mới ngủ được,em cảm thấy cả đời này không thể thiếu búp bê Tây Dương, nhưng mà anh xem,em hiện tại không cần ôm nó cũng có thể ngủ ngon giấc, lớn hơn,em với Anh Anh cùng nhau theo đuổi idol, khi đó, em cực thích