Editor: Tâm Thường Lạc
"A Phong!" Kiều Niệm Chiêu nghẹn ngào mà hô lên tiếng, đâu nào nguyện ý để cho Tô Hành Phong cứ như vậy mà bỏ đi.
Cận Chiêu Đông lần này lại không để cô hành động tùy tiện, lập tức ngăn cản cô đuổi theo, rồi trở tay đẩy cô lên lầu.
Gương mặt của Kiều Niệm Chiêu đầy nước mắt, kiên quyết không chịu đi lên, vừa khóc vừa nói: "Ba, tại sao muốn con đi lên? Con không đi!"
"Con còn ngại không đủ mất mặt sau?" Sắc mặt Cận Chiêu Đông xanh mét và cũng là lần đầu tiên quát tháo Kiều Niệm Chiêu.
Trong đôi mắt đẫm lệ của Kiều Niệm Chiêu thoáng hiện lên vẻ không cam lòng, tức giận chất vấn: "Có cái gì có bẽ mặt hay không ? Con yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu con, các người vì cái gì lại muốn chia rẽ chúng tôi?"
"Yêu?" Tô Ngưng Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng, "Chờ cậu ta cùng tiểu thư Bạch gia đính hôn, cô sau đó hãy nói cũng không muộn."
"Bà gạt người!" Kiều Niệm Chiêu mang một đôi mắt đỏ hồng phẫn nộ trừng mắt nhìn vẻ mặt vẫn bình tĩnh của Tô Ngưng Tuyết.
Cận Chiêu Đông cũng bị làm cho tức giận đến run người, kéo canh tay cú Kiều Niệm Chiêu, thấp giọng giáo huấn: "Con chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao? Bụng của tiểu thư Bạch gia cũng đã lớn, con bây giờ lấy cái gì cùng người ta tranh giành?"
Khuôn mặt của Kiều Niệm Chiêu không dám ngước thẳng, không ngừng lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào, A Phong tuyệt đối sẽ không đối với con như vậy, anh ấy đã từng nói chỉ thích một mình con . . . . . ."
"Lời của đàn ông cô cũng tin? Dù đã từng thề non hẹn biển nhiều hơn nữa đến cuối cùng cũng bất quá là biển xanh thành nương dâu, nếu như cô còn có chút tôn nghiêm, thì đi lên lầu trở về phòng cho tôi, tự mình suy nghĩ cho thật kỹ."
Tô Ngưng Tuyết nói một trận khiến cho sắc mặt của Cận Chiêu Đông càng khó coi, mặc dù lực chú ý đặt ở trên người Kiều Niệm Chiêu đang giẫy dụa muốn chạy ra ngoài đuổi theo, nhưng đôi mắt đã không tự chủ mà liếc nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết.
Ánh mắt kia quá mức phức tạp, ba phần áy náy, ba phần thống khổ, ba phần phiền muộn, còn có một phần mệt mỏi.
Tô Ngưng Tuyết lại quay đầu, không nhìn tới, vẻ mặt trước sau như một lạnh nhạt cao nhã.
Cận Tử Kỳ đột nhiên buông bàn tay của Tống Kỳ Diễn ra, nhìn qua Cận Chiêu Đông mặt đã trắng như tờ giấy nói: "Ba đừng nóng giận, Niệm Chiêu còn nhỏ, không hiểu chuyện thôi."
Và so với Cận Tử Kỳ khôn khéo hợp lòng người, Kiều Niệm Chiêu đang bị bắt giữ tay lại càng lúc càng tỏ ra có vẻ càn quấy gây sức ép, Cận Chiêu Đông nặng nề mà lôi kéo Kiều Niệm Chiêu lại, nghiêm túc ra lệnh: "Trở về phòng cho ta ngay!"
"Ba ba..." Kiều Niệm Chiêu hiển nhiên vẫn không chịu từ bỏ ý đồ.
"Niệm Chiêu, còn không nghe ba nói mà nhanh đi lên lầu chút đi." Tống Kỳ Diễn không quên có lòng tốt khuyên nhủ một câu.
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn nói chen vào, nhìn như khuyên nhủ, nhưng nghe vào trong tai Kiều Niệm Chiêu, tất nhiên thành lửa đổ thêm dầu đầy châm chọc. Chỉ vì cô cùng Cận Tử Kỳ là chị em cùng cha khác mẹ.
Kiều Niệm Chiêu oán hận mà nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, bật thốt lên một câu: "Không cần cô lo!"
"Chiêu nhi, ta xem con là càng ngày càng không hiểu chuyện !" Cận Chiêu Đông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát to một tiếng, "Tiểu Kỳ là chị gái của con, làm sao lại không thể quản con?"
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ giương lên, đối với lời của Cận Chiêu Đông mà nói thì từ chối cho ý kiến, bên kia Kiều Niệm Chiêu cũng khóc đến mức như người bệnh tâm thần: "Tôi không có chị gái, cũng không có mẹ, tôi bất quá là cô nhi mà thôi!"
Nếu như chỉ nhìn một cách đơn thuần tình hình bây giờ, Kiều Niệm Chiêu đúng là có đủ đáng thương rồi, cha ruột ở bên cạnh lại không thể chịu đựng, còn phải nhìn xem sắc mặt của mẹ ghẻ mà sống qua ngày, là thân tiểu thư nhưng lại là mệnh nô tài.
Chẳng qua là, Kiều Hân Hủy đã nhúng tay vào hôn nhân của người khác, thời điểm len lén sinh hạ con ngoài giá thú thì cũng nên nghĩ đến hậu quả.
Bởi vì yêu sao? Cận Tử Kỳ nghĩ đến lời nói vừa rồi của Kiều Niệm Chiêu, ánh mắt sắc lạnh, nếu như nhân danh tình yêu rồi có thể tùy ý tổn thương người khác, như vậy đạo đức cùng trách nhiệm lại nên đặt chỗ nào?
Nói đến đạo đức và trách nhiệm, Cận Tử Kỳ liền liên tưởng đến Tô Hành Phong, người đàn ông đó không quả quyết, vô luận lúc nào thì cũng sẽ không thể không vâng lời mà nghe theo ý của mẹ mình.
Đây là sự hiếu thuận của anh ta, nhưng cũng là nỗi thương tâm cả đời này của Kiều Niệm Chiêu.
Kiều Niệm Chiêu không biết tính sao đẩy Cận Chiêu Đông ra, xoay người chạy ra đuổi theo, thực sự cũng là bản chất dám yêu dám hận!
Tống Kỳ Diễn lại chợt đứng dậy, nhanh như chớp tiến lên kéo Kiều Niệm Chiêu lại, nhíu mày nói: "Khóc sướt mướt mà chạy ra đuổi theo còn giống hình dáng gì!" Lại so với Cận Chiêu Đông là cha còn có phần uy nghiêm hơn.
"Buông tay! Buông tay!" Kiều Niệm Chiêu tức giận mà nhìn hắn, cắn răng nghiến lợi: "Anh cho rằng tôi không biết các người đang suy nghĩ gì sao?" Nói xong, cô càng thêm tức giận mà nhìn Cận Tử Kỳ liếc mắt một cái.
Bọn họ nhân tiện muốn nhìn cô để chê cười, cô ban đầu đoạt người đàn ông của Cận Tử Kỳ, bọn họ bây giờ muốn nhìn xem người đàn ông kia vứt bỏ cô như thế nào, để cho cô tự mình nếm thử một chút loại kết cục thảm hại!
Trong lòng Kiều Niệm Chiêu không cam tâm trong phút chốc phát tiết ra uất ức, nước mắt chảy càng hung hơn.
Nhưng Cận Tử Kỳ lại làm như chưa phát hiện Kiều Niệm Chiêu tâm tình kịch liệt chấn động, có chút vô tội hỏi một câu: "Niệm Chiêu, vậy ngược lại cô nói thử một chút xem chúng tôi đến tột cùng đang suy nghĩ gì?"
Giọng nói của Cận Tử Kỳ không ngọt ngào, hơi hơi khàn khàn mang theo chút anh khí, mặc dù nghe ra có phần không oai nghiêm nhưng có vẻ đã nổi giận.
Kiều Niệm Chiêu nhìn sang dáng vẻ lạnh nhạt bình tĩnh của Cận Tử Kỳ, càng lúc càng đau thương căm giận không thôi.
Cuối cùng chỉ vừa nhìn trộm ánh mắt sáng bừng của Cận Tử Kỳ như có thể dò xét lòng người mà sợ hãi, không nói câu nào thêm nữa, chẳng qua mặc cho Tống Kỳ Diễn ngăn cản, lặng lẽ khóc thầm. Tô Ngưng Tuyết vén lại áo choàng trên người, như không có chuyện gì xảy ra mà lên tiếng: "Thân là con gái phải tự mình biết rõ, nếu mẹ của người ta đã một lượt tới cửa nói không muốn cô rồi, cô còn muốn tiếp tục mong đợi kì vọng mà hạ mình dính vào, giống bộ dáng gì nữa? Trên cái thế giới này, trừ cậu ta ra chẳng lẽ cũng sẽ không có người đàn ông nào nữa sao?"
Kiều Niệm Chiêu không để ý tới Tô Ngưng Tuyết, chẳng qua là quệt nhẹ đôi mắt đẫm lệ mà nhìn về phía Cận Chiêu Đông ở bên cạnh đang mệt mỏi ôm lấy trán, "Ba, chẳng lẽ ba thật sự nhẫn tâm nhìn thấy con cùng A Phong ly hôn sao?"
Cận Chiêu Đông sợ run lên, nhưng vẫn lên tiếng: "Dì Tuyết của con nói không sai."
Kiều Niệm Chiêu như bị một đạo sấm sét bổ trúng, miệng mở rộng nhưng rốt cuộc không phát ra được thanh âm nào.
Cô không nghĩ tới Cận Chiêu Đông lại đột nhiên phản bội, người cha luôn luôn thương yêu cô thế nhưng sẽ đứng ở bên người phụ nữ kia.
Kiều Niệm Chiêu cũng không biết hiểu Cận Chiêu Đông ý định, cô luôn quan trọng, nhưng ở trong lòng ông lại không bì kịp quan trọng bằng danh dự của Cận gia.
Ngay cả chuyện ly hôn bị truyền đi thật khó nghe, nhưng mà con gái của mình sau khi bị người ta vứt bỏ như vậy còn phải mặt dày mày dạn mà dính lấy theo, lúc này nếu là truyền ra ở trong giới thượng lưu, khiến cho ông sau này làm sao ngẩng đầu làm người?
Còn
tưởng rằng Cận Tử Kỳ mới người làm cho ông hao tâm tổn trí, hiện tại xem ra ngược lại Kiều Niệm Chiêu càng thêm không thể không bớt lo.
Sau khi lưu tâm nhìn lại những chuyện đã phát sinh, Cận Chiêu Đông nhìn sang Kiều Niệm Chiêu đang khóc rống, ánh mắt của ông càng trở nên nghiêm khắc.
Giọng điệu trước đó sớm cũng không còn mang tính thương lượng, lúc này đây, ông quyết tâm muốn gây sức ép để mang Kiều Niệm Chiêu đi.
Trong phòng khách từ từ khôi phục sự yên lặng, Tô Ngưng Tuyết nhìn thoáng qua phía trên cầu thang, mím môi không nói lời nào.
Cận Tử Kỳ cũng thu hồi tầm mắt của mình, tiến lên cầm cổ tay của Tô Ngưng Tuyết: "Mẹ, mẹ cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Tô Ngưng Tuyết mật thiết nhìn sang Cận Tử Kỳ, đột nhiên giơ tay lên, dịu dàng sờ sờ thái dương của cô, nhàn nhạt cười một tiếng: "Mẹ nghe nói Tống lão chuẩn bị xong nhà, các con xem khi nào có thời gian rảnh thì dời đi đó qua đi."
Cận Tử Kỳ ngẩn ra, không ngờ tới Tô Ngưng Tuyết lại đột nhiên chuyển tới để tài dọn nhà.
Chẳng qua là trong lúc mấu chốt này, Tô Ngưng Tuyết chủ động mở miệng đuổi họ đi, lại là đang lo lắng cái gì?
Chẳng lẽ là sợ Kiều Niệm Chiêu bởi vì Tô Hành Phong mà khiến mọi chuyện trong nhà huyên náo gà chó không yên sao?
"Mẹ, chuyện này ngày mai hãy nói, hôm nay không còn sớm, vẫn là đi lên nghỉ ngơi đi."
Tống Kỳ Diễn đột nhiên tiến lên, ôn tồn đề nghị, Tô Ngưng Tuyết nhìn bọn họ một cái, liền xoay người đi lên lầu.
Chẳng qua lúc đang đi tới cửa thang lầu, bà quay đầu lại, nhìn Tống Kỳ Diễn đột nhiên lên tiếng: "Trước kia ta chỉ đặt ích lợi của gia tộc ở vị hàng đầu, cho nên tổn thương tình cảm của con bé, sau này con hãy chăm sóc chiếu cố tốt hai mẹ con của con bé đi."
Vành mắt của Cận Tử Kỳ ửng hồng, muốn đi lên phía trước, nhưng bà tay lại bị Tống Kỳ Diễn bắt lấy, quay đầu, nhìn qua Tống Kỳ Diễn một bên mặt nghiêng vô cùng nghiêm túc, hắn mím chặt bờ môi, nhìn qua Tô Ngưng Tuyết gật đầu.
"Mẹ, mẹ yên tâm, con không phải là Tô Hành Phong, cũng không phải là cái loại người nói đi là đi."
Nói đi là đi, người đàn ông ngay cả một câu tại sao cũng chưa từng lưu lại, Tống Kỳ Diễn hắn sẽ không làm.
Tô Ngưng Tuyết vui mừng mà cười cười, là thứ cảm xúc tràn đầy chân thật nhất vào tối hôm nay, sau đó lập tức đi lên.
Đưa mắt nhìn Tô Ngưng Tuyết đóng cửa phòng, trong lòng Cận Tử Kỳ đúng như có dòng nước ấm trượt vào, tình thương yêu của Tô Ngưng Tuyết đối với cô quá mức đè nén, nhưng không cách nào thay đổi là, cuối cùng là tình thương của người mẹ là bẩm sinh của tình mẹ con.
Tống Kỳ Diễn cũng nắm tay của cô lên lầu.
Mới vừa đi lên trên lầu hai, thì nghe được cách đó không xa, Kiều Niệm Chiêu trong phòng, có lời nói truyền tới.
Vách tường căn phòng kế bên hiệu quả cách âm thật tốt, vì vậy không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng đoán chừng là họ đang cãi nhau.
Đây là người con gái mà cha cô vẫn thương yêu, dường như cũng không làm sao lý giải được nỗi khổ trong thâm tâm của cha.
Bị Kiều Niệm Chiêu làm một trận ầm ĩ như vậy, ai cũng sẽ không có được tâm tình tốt.
Tống Kỳ Diễn lôi kéo Cận Tử Kỳ trở về phòng, đóng cửa phòng, ngăn cách tiếng ồn ào ở bên ngoài.
Người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ đang tham gia hoạt động ngoại khoá do vườn trẻ tổ chức, phải ba ngày sau mới có thể về nhà.
"Bạch Tang Tang mang thai?" Cận Tử Kỳ tò mò nhìn sang Tống Kỳ Diễn, dù sao vẫn cảm thấy hắn cũng biết chuyện này.
Tống Kỳ Diễn không đồng ý mà nhíu chân mày, thả rèm voan lụa xuống, nới lỏng cà vạt, ngồi vào trên ghế sofa, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng chứa ý cười từ từ mở rộng.
"Nhìn Kiều Niệm Chiêu kinh ngạc như vậy, anh cho là em sẽ rất cao hứng đó." Khi hắn ngồi xuống bên cạnh, Cận Tử Kỳ lặng lẽ lắc đầu, "Đã từng nghĩ tới muốn nhìn thấy cô ta bị mất mặt, nhưng bây giờ rất nhiều chuyện sau khi buông bỏ mới phát hiện thật sâu trong lòng không có oán hận cô ta như vậy, nếu như không có cô ta, hiện tại người chịu khổ chính là em."
"Nói như vậy, anh còn phải cảm kích cô ấy đã đoạt thằng cháu trai của anh, cho anh cơ hội nhặt phải mỹ nhân thuộc về mình?"
Tống Kỳ Diễn nhìn thẳng về phía cô, vừa cười vừa nói, lại nói Cận Tử Kỳ phải sửng sốt một chút.
"Bất kể Bạch Tang Tang có phải mang thai hay không, Tống Nhiễm Cầm cũng sẽ không để cho Kiều Niệm Chiêu vào cửa, không nói hiện tại cô ta thân phận tiểu thư Cận gia khó giữ được, chỉ riêng đến xem phương diện tài lực giữa Cận gia và Bạch gia, trở thành con rể Bạch gia mới là kế sách tốt nhất."
Cận Tử Kỳ vẫn còn đang suy tư về lời nói của hắn, ở bụng bỗng dưng có một trận ngứa ngáy, cả người run lên, vừa mới ngẩng đầu, liền phát hiện gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn gần trong gang tấc, hơi thở của hắn phun trên môi của cô.
"So với Bạch Tang Tang, anh càng hiếu kỳ nơi này có em gái của Mỗ Mỗ hay không?"
Cận Tử Kỳ nhất thời phản ứng không kịp, nghẹn họng nhìn trân trối mắt nhìn hắn chằm chằm, đợi được một lúc, mới nhớ lại mình vừa bị người đàn ông có cái miệng đầy xe lửa chạy này đùa giỡn, muốn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng lại nhịn không được mà đỏ mặt.
"Cận Tử Kỳ, tiểu quỷ nhát gan!" Tống Kỳ Diễn lại buông lỏng cô ra, không cam lòng búng xuống trán của cô một cái.
Nhìn sang hắn đứng dậy đi tới phòng tắm, Cận Tử Kỳ tựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại chợp mắt, một bàn tay lại không tự chủ được mà sờ vào bụng mình, nơi này có phải thật sự có cục cưng rồi hay không?
Không biết có phải bởi vì chính mình từ nhỏ bị tước đoạt một nửa tình thương của cha hay không, Cận Tử Kỳ cũng không muốn đứa con thứ hai, cô sợ hãi Mỗ Mỗ sẽ biến thành Cận Tử Kỳ thứ hai...
Mặc dù biết mình và Tống Kỳ Diễn cùng Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông khác biệt, lại vẫn không thể không lo lắng.
Đây có lẽ do hôn nhân của cha mẹ không mỹ mãn nên đối với bản thân mình tạo nên ảnh hưởng tiêu cực