Editor: Tâm Thường Lạc
Tô Ngưng Tuyết sau khi nhận được câu trả lời, lập tức quay sang phía phu nhân Windsor, hữu lễ mà gật đầu xem như chào hỏi. . .
Phu nhân Windsor cũng đáp lại bằng một nụ cười, hai bên xem như đã thăm hỏi lẫn nhau.
Kiều Nam chẳng qua là cười cười rất nhạt, lẳng lặng nhìn Tô Ngưng Tuyết đã xoay người rời đi.
Dường như đối với tình cảnh như vậy cũng không cảm thấy chút nào lúng túng không được tự nhiên.
Cận Tử Kỳ hơi nhíu mày, chẳng lẽ, ông ấy cùng mẹ thật sự không quen biết?
Nhưng trong khoảnh khắc kia Tô Ngưng Tuyết hoảng hốt đã lộ chân tướng, họ nhất định biết nhau hơn nữa rất quen thuộc!
Nhưng mà Tô Ngưng Tuyết đích thực cố ý lẩn tránh làm cho cô chỉ có thể đè xuống đủ loại nghi ngờ trong lòng.
Quay đầu dặn dò với Tống Kỳ Diễn: "Anh đưa nhóm người của phu nhân đến phòng đi, chốc lát nữa trở lại yến thính tìm em."
Tống Kỳ Diễn cũng phát giác được không khí này vô cùng yên tĩnh, nhưng cũng không truy cứu quá nhiều, "Được."
Cận Tử Kỳ quay sang phu nhân Windsor lễ phép hành lễ, "Phu nhân, con có việc nên rời đi trước."
"Đi mau lên đi, nếu có việc gì ta có thể ra sức thì gọi điện thoại cho ta." Phu nhân Windsor mỉm cười gật đầu.
Trước khi đi, Cận Tử Kỳ nhịn không được tầm mắt lại nhìn Kiều Nam vẫn còn đứng bên cạnh Tô Ngưng Thu.
Nhìn thấy trong mắt ông đang dao động, như rỉ ra từng giọt buồn bã như đã đánh mất thứ gì....
Mang theo nghi hoặc nặng nề đi vào phòng tiệc, vừa khép cửa xoay người lại, thì nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết đứng bên bàn ăn.
"Mẹ..." Cận Tử Kỳ thấp giọng gọi một câu.
Dáng vẻ Tô Ngưng Tuyết có chút không yên lòng, nhưng mà khi nhìn lên thấy Cận Tử Kỳ bà lập tức thu lại cảm xúc đang để lộ ra ngoài, quay sang quản lý bộ phận ăn uống ở cách đó không xa đang phân phó nhân viên làm việc: "Vương quản lý, phiền anh đến đây một chút."
Sau đó quay đầu lại nhìn Cận Tử Kỳ, "Làm sao vậy? Có chuyện muốn nói với ta?"
Nhìn qua trong con ngươi mắt của bà bất động bỗng gợn sóng, Cận Tử Kỳ nhẹ lắc đầu, không biết nên mở miệng như thế nào.
Chẳng lẽ đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi bà: Mẹ, mẹ cùng chú Kiều Nam kia có phải có một đoạn tình hay không!
Tô Ngưng Tuyết lại thấy sự ngập ngừng giữa đôi lông mày của cô, đặt bút trong tay xuống, lên tiếng: "Mẹ cũng từng trải qua như vậy, trong hôn nhân luôn luôn mâu thuẫn như thế, chỉ có hai bên cùng sống chân thành mới có thể cùng đi tiếp."
Thế nhưng Tô Ngưng Tuyết cho là cô vì đang lo lắng cho cuộc sống hôn nhân sau này cùng Tống Kỳ Diễn.
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu lại, lời của mẹ là nói như vậy, nhưng, chính bà và cha sao lại như thế này?
Mẹ yêu cha sao? Nếu như yêu mà nói mới có thể bao dung hết thảy mọi sai lầm của chồng.
Nhưng, cha cũng yêu mẹ sao, nếu như nói yêu tại sao còn phải tìm kiếm giai nhân khác?
Trong cuộc hôn nhân của cha mẹ cô, có phải cũng từng có hai chữ thật lòng, chẳng qua là sau đó do năm tháng dần trôi mà phai nhạt dần?
Chỉ là những lời này, Cận Tử Kỳ cuối cùng không hỏi, cũng biết không nên hỏi.
Nhìn qua người phụ nữ cao ngạo trước mặt này, ánh mắt Cận Tử Kỳ dần dần phức tạp, những năm này thật ra cô vẫn muốn hỏi mẹ của mình một chút, cùng cha của cô kết hôn, bà có từng hối hận qua?
Tô Ngưng Tuyết kiểm kê hết số lượng rượu, phát hiện Cận Tử Kỳ không nhúc nhích lại đang nhìn mình.
"Con đứa nhỏ này, hôm nay làm sao thế?"
Cận Tử Kỳ giấu đi sự chua xót đang dâng trào ở tận đáy lòng mình, lắc lắc đầu, rồi bỗng nhiên đi lên trước ôm lấy Tô Ngưng Tuyết.
"Chỉ là đột nhiên có chút không bỏ được, bao năm qua con làm sao cũng chưa hiếu kính với mẹ."
Tô Ngưng Tuyết đại khái không nghĩ tới Cận Tử Kỳ lại cũng sẽ làm nũng, hoàn toàn giật mình đứng tại chỗ.
"Mẹ, cám ơn mẹ." Cám ơn mẹ những năm gần đây một mực lặng lẽ chiếu cố con cùng Mỗ Mỗ.
"Nha đầu ngốc." Tô Ngưng Tuyết khẽ thở dài mà nói một câu.
Bất quá ba chữ đơn giản đó, Cận Tử Kỳ lại rõ ràng cảm nhận được thần sắc của bà bình thản xuống, vui mừng cùng vui vẻ.
Dường như bà đã nỗ lực mà khắc chế.
Ở trước mặt cô, Tô Ngưng Tuyết vẫn luôn rất tỉnh táo trưởng giả.
Giống như người thầy dạy bảo cô trên thương trường phân tranh ứng đối như thế nào, vĩnh viễn trầm tĩnh bình thản như vậy.
Mà giờ khắc này, cô rõ ràng cảm nhận được Tô Ngưng Tuyết là một người mẹ rất tình cảm.
............
Trở lại ở trên xe, Cận Tử Kỳ nhịn không được hiếu kỳ mà quay sang Tống Kỳ Diễn hỏi thăm sự tình về Kiều Nam.
Tống Kỳ Diễn cau mày nghiêng mắt nhìn cô, tức giận hỏi một câu, "Em muốn làm gì?"
Cận Tử Kỳ lập tức hiểu, người đàn ông này tướng mạo rất tốt, tuổi cũng đã lớn mà tìm không được đối tượng là có lý do.
Hẹp hòi, không hề che đậy sự hẹp hòi, bất quá... Hẹp hòi cũng rất đáng yêu.
"Chỉ là kỳ quái chú ấy và mẹ rõ ràng biết nhau tại sao phải làm bộ như người xa lạ."
Tống Kỳ Diễn thuộc người thông minh, một suy ra ba người, lập tức sẽ hiểu ý của cô, lại tiếp một câu: "Anh cảm thấy việc này em đi hỏi cha vợ đi, có thể càng thêm tín nhiệm."
Cận Tử Kỳ có chút sững sờ, đi hỏi cha cô, đây không phải là trực tiếp va vào họng súng sao?
Đến lúc đó sợ là nước trong cũng sẽ bị cô khuấy đục, huống chi, nước này vốn nhìn qua cũng không trong suốt.
Tống Kỳ Diễn liếc nhìn Cận Tử Kỳ rơi vào trầm tư, giống như đang quan sát sắc mặt của cô.
"Anh không nói cho em cũng không sao, ngày mai em đi tìm chú Kiều." Cận Tử Kỳ chợt ngẩng đầu cười cười.
"Em không có việc gì đi tìm chú ấy làm gì?" Sắc mặt Tống Kỳ Diễn đột nhiên trầm xuống.
Cận Tử Kỳ không cho là đúng: "Đương nhiên là hỏi thăm về chuyện của chú ấy, không phải là anh không nói cho em biết sao?"
Cho nên em chỉ có thể tự mình tới cửa thăm hỏi chú Kiều Nam, huống chi tài liệu một tay có độ tin cậy cao hơn hai tay .
Nửa câu nói sau hiện trong đôi mắt đẹp của cô, Tống Kỳ Diễn lập tức đã không có tiếng vang.
Cận Tử Kỳ cảm thấy không sai biệt lắm, vừa định mở miệng tiếp để lấy tin tức từ trong miệng hắn, hắn lại thình lình lên tiếng: "Em đi tìm chú Kiều cũng không sao, ngày mai anh hẹn cha vợ đi ra ngoài ăn cơm trưa."
"Hẹn ba ba đi ra ngoài ăn cơm? Anh muốn làm cái gì?" Cận Tử Kỳ bắt đầu nâng cao cảnh giác lên.
Tống Kỳ Diễn đem thái độ xem thường trước đó của cô biểu diễn một lần nữa, "Có thể làm cái gì, con rể cùng cha vợ ăn cơm, đương nhiên là hàn huyên một chút làm sao duy trì tốt hôn nhân, đem ý đồ nạy góc tường của tiểu tam đá ra ngoài vòng!"
Khoé miệng Cận Tử Kỳ giật giật, cũng không biết nên quay lại nói với hắn điều gì mới phải.
Một lát sau, dường như tâm tình đã tốt lên, câu chữ cũng đã sắp xếp chuẩn bị xong, Cận Tử Kỳ khó khăn lắm mới mở miệng: "Em chẳng qua là cảm thấy chú Kiều có chút quen mắt, muốn biết một chút có thể đối với việc khôi phục trí nhớ mới có lợi."
Còn tưởng rằng Tống Kỳ Diễn còn có thể càn quấy mà phản đối, ai ngờ hắn lại đột nhiên thỏa hiệp, nhìn cô liếc mắt một cái, lên tiếng: "Tổng giám công ty thiết kế xe ô tô cao cấp toàn cầu, năm mươi ba tuổi, độc thân, định cư tại Ai-len."
Cận Tử Kỳ dĩ nhiên biết rõ người hắn nói chính là Kiều nam, nghe được thông tin Kiều Nam độc thân, không khỏi có chút giật mình.
"Tại sao chú ấy không kết hôn?"
"Nghe mẹ nuôi của anh nói, hình như lúc còn trẻ chú đã từng kết hôn một lần, nhưng vợ chú ấy bị bệnh qua đời, sau đó chú phải đi sang Nước Anh đào tạo chuyên sâu, về sau vào công ty của gia tộc mẹ nuôi anh cho tới bây giờ."
"Công ty thiết kế xe ô tô cao cấp toàn cầu sao?" Cận Tử Kỳ nhịn không được lại nhìn người đàn ông bên cạnh thêm lần nữa.
Thương hiệu nằm trong top hai mươi công ty xe hơi hàng đầu sao?
Tống Kỳ Diễn nhìn con đường phía trước, đột nhiên hỏi cô: "Đẹp trai sao?"
"Cái gì?" Cận Tử Kỳ bị lối suy nghĩ toát ra quá nhanh của hắn mà kinh ngạc.
"Nhìn chằm chằm ngắm nghía anh lâu như vậy, chẳng lẽ không phải cảm thấy dáng dấp anh đẹp trai sao?" Khóe miệng hơi nhếch lên.
Ngược lại đối với tướng mạo của mình vô cùng tự tin, hay là nói da mặt quá dầy ...
Cận Tử Kỳ mấp máy khóe môi, qua loa "A" một tiếng. . .
Hắn lại nhất quyết không tha, hắng giọng một cái hỏi tới: "Có đẹp trai nhiều không?"
Lặng lẽ dời mắt đi chỗ khác, nhìn sang phía ngoài cửa sổ ánh sáng đèn xe khác chạy lướt nhanh qua xe có rèm che, "Tạm được."
"Cái gì gọi là có thể tiến hành đi? ! Cận Tử Kỳ, giống như ngươi vậy qua loa cho xong là một loại nghiêm trọng vũ nhục cùng chà đạp nam nhân nhân cách tôn nghiêm biểu hiện!"
"Cái gì gọi là tạm được chứ? ! Cận Tử Kỳ, em biểu hiện qua loa cho xong như vậy là một loại vũ nhục, như chà đạp lên nhân cách tôn nghiêm của một người đàn ông!"
Cận Tử Kỳ vèo một cái quay đầu lại hơi trừng hắn: "Tống Kỳ Diễn, em cũng cảm thấy em nên lần nữa xét lại việc kết hôn với anh là có phải đã quyết định quá vội vàng rồi hay không."
"Cận Tử Kỳ, anh giảng đạo lý với em đàng hoàng, em cư nhiên giở trò lưu manh với anh? !"
Cận Tử Kỳ không nói lời nào, chẳng qua là căm giận mà dùng mắt nhìn chằm chằm hắn: anh dám nói nhảm nữa thử xem?
Tống Kỳ Diễn từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt phẫn uất của Cận Tử Kỳ, quả nhiên càng thêm mất hứng.
"Cận Tử Kỳ, làm người không thể không phúc hậu như vậy, chỉ nói yêu không kết hôn đó chính là giở trò lưu manh."
Cận Tử Kỳ vẫn như cũ không để ý tới hắn, phát hiện người đàn ông này lại thêm một điểm mạnh khác: miệng xấu!
"Em cho rằng sau khi làm nhiều chuyện khiến cho người ta tức lộn ruột đối với anh như vậy, còn có thể làm như lúc em mới đến như không có chuyện gì xảy ra rồi rời đi sao? Cận Tử Kỳ, anh cho em biết, anh cho phép em đi vào thế giới của anh, nhưng tuyệt đối không cho phép em đi tới đi lui trong thế giới của anh!"
Cận Tử Kỳ trợn mắt há hốc mồm, nghe hắn nói ra lời chính nghĩa, trước tiên mặc kệ hắn nói có đạo lý hay không, hận đời như vậy, câu chữ đa sầu đa cảm như vậy thì cái người mù chữ Trung văn như hắn là đã học được từ nơi nào?
"Tống Kỳ Diễn, không phải anh đã lướt qua diễn đàn Thiên Nhai trên mạng chứ?"
"Cái gì diễn đàn Thiên Nhai?" Tống Kỳ Diễn nhìn ánh mắt long lanh của Cận Tử Kỳ liếc một cái, ánh mắt có chút chột dạ.
"Thật không có lướt qua sao?" Cận Tử Kỳ không tin híp híp hai mắt.
Khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên áp sát qua, đôi hàng mi dài như có như không quét qua gò má của hắn.
Tống Kỳ Diễn theo bản năng nghiêng đầi về phía sau, cố làm ra vẻ bình tĩnh mà trả lời: "Không có lướt qua."
"A ~" Cận Tử Kỳ trở lại chỗ ngồi, nghiêng mắt nhìn hắn, "Thì ra là không có lướt qua nha."
Gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn vốn màu lúa mạch cứng rắn nhưng với cử chỉ nghiêng mắt nhìn đầy phong tình của cô phải nghẹn đỏ.
"Đúng vậy, anh không hiểu những thứ phong hoa tuyết nguyệt kia của các người, anh chính là tên nông dân không có văn hóa!"
Nhưng đã là mù chữ, nhất là tên mù chữ cường thế, bị vạch mặt nên nhất định thẹn quá hoá giận.
Xe có rèm che cứ như vậy dừng lại ở giữa đường.
"... Cố tình gây sự, lái xe cho đàng hoàng." Cận Tử Kỳ nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Sau khi im lặng trong chốc lát, trước sau cũng không nghe thấy tiếng động cơ, lần nữa mở mắt nhìn hắn, "Anh sao còn không lái xe? Nơi này không phải chỗ đậu xe." Bị cảnh sát giao thông bắt được không tránh khỏi phải mở giấy phạt.
Tống Kỳ Diễn lại xoay người nhìn cô, "Anh quên nói cho em biết, mới vừa rồi sờ eo của em, phát hiện rất nhiều thịt dư, mặt của em so với lúc anh mới quen em cũng tròn lên một vòng lớn."
"Tiếp tục mập như vậy, trừ anh ra em còn có thể gả cho người nào?" Lời nói vô cùng trịnh trọng.
Cận Tử Kỳ nhịn không được đưa tay sờ mặt của mình, sắc mặt trước sau như một khôi phục lại bình tĩnh: "Yên tâm đi, trên cái thế giới này vẫn có đàn ông thích phụ nữ đầy đặn."
"Em nói cái gì?" Hắn phản bác lại sang sảng hùng hồn, "Có bản lĩnh em lặp lại lần nữa cho anh thử xem!"
Cận Tử Kỳ nhàn nhạt nhìn sang: "Anh thử lặp lại lần nữa."
Tống Kỳ Diễn cúi đầu suy nghĩ một chút, đáp: "Lão bà, sắc trời không còn sớm, chúng ta đi về nhà đi."
Cận Tử Kỳ buồn buồn nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, thật sự mập sao?
Không nhịn được khẽ hí mắt ra, liếc về phía hắn có thể nói là vóc người rắn chắc có tỷ lệ được xưng là hoàng kim.
Muốn giả vờ không quan tâm, nhưng mà, vậy cũng chỉ là làm bộ thôi.
Tống Kỳ Diễn nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng khởi động xe, một lần nữa chạy nhanh về nhà.
Trở về Cận gia, lại thấy được khách quý ít gặp ngồi ở trong phòng khách.
Doãn Lịch thản nhiên mà đứng lên, thu hồi lại đôi chân dài, nhìn về phía đôi bích nhân đang đứng sóng vai.
"Cuối cùng đã trở lại." Anh cười cười, không nói thêm gì nữa.
Rất rõ ràng, ý tứ là muốn ở riêng cùng Cận Tử Kỳ một chút.
Cửa thư phòng lầu hai bị mở, Cận Chiêu Đông đi ra, "Kỳ Diễn, ta có việc nói với cậu."
Chân mày của Tống Kỳ Diễn khẽ nhíu lại, nhưng dưới sự bức bách đầy uy nghiêm của cha vợ, không thể không để lại Cận Tử Kỳ một mình đối mặt với Doãn Lịch.
Doãn Lịch nhìn Tống Kỳ Diễn đi vào thư phòng mới thu hồi tầm mắt mà nhìn về phía Cận Tử Kỳ, trong đôi mắt hẹp dài ẩn chứa ý cười: "Vẫn còn có chút không tin em sẽ gả cho cái người da dầy như vậy."
"Anh ấy là chồng của em, không cho phép anh đả kích lên người anh ấy." Cận Tử Kỳ vừa nói vừa bưng ly nước cho Doãn Lịch.
Doãn Lịch không khách sáo mà đón lấy, cười đến mức càng phơi phới nhộn nhạo: "Xem ra lần này là đã muốn mang tim đưa ra ngoài rồi!"
Cận Tử Kỳ không biết nên trả lời câu này như thế nào, chỉ là trong mắt chợt loé sáng rồi lại rũ mắt xuống.
Trong lòng Doãn Lịch cũng đã hiểu rõ, "Quan hệ thông gia trong gia tộc giống như chúng ta mà nói vẫn luôn được chú ý hàng đầu."
Cận Tử Kỳ ngước mắt nhìn anh, nụ cười của Doãn Lịch đã nhạt xuống, trở nên nghiêm túc.
"Có đôi khi có một số việc, ngay từ đầu có lẽ là thân bất do kỷ, nhưng sau khi bao lần đã giãy chết mà ngồi dậy được, anh vẫn luôn hi vọng em có thể hạnh phúc, có cuộc sống vui vẻ."
"Em biết," Cận Tử Kỳ nhàn nhạt cười, "A Lịch, cám ơn anh, em sẽ hạnh phúc."
"Em thích hắn?"
Doãn Lịch hiểu câu trả lời của cô, sự ngọt ngào chắc chắc trong giọng nói của cô, vẫn là chạy không khỏi lỗ tai của anh.
Cận Tử Kỳ không muốn tranh luận, mấy ngày nay, cô cũng nghĩ rất nhiều rồi.
Ỷ lại, lệ thuộc vào một người, lại thường thường ở trước mặt hắn thất thố, cũng không phải là thói quen của cô.
Nhưng giờ đây đã hoàn toàn vượt qua sự tự chủ được cho là kiêu ngạo của cô trước kia.
Thế cho nên, có đôi khi cô thậm chí sẽ thấy sợ, nếu như có một ngày Tống Kỳ Diễn chán ghét cô, ngại cô không hiểu phong tình, họ còn có thể tiếp tục duy trì đoạn hôn nhân không dễ có được này hay sao?
Hai tay Cận Tử Kỳ miết miết trên ly nước, cũng tiết lộ tâm tư cô đang rối loạn.
Cuối cùng, vẫn là cần tình yêu .
Cho rằng hết thảy mọi thứ đều kết thúc, vẫn là cần phải có tình yêu mang cho cuộc sống của họ thêm gấm thêm hoa!
Cô thở dài một cái, có chút phiền não mà nhìn về phía Doãn Lịch: "A Lịch, nếu như em yêu anh ấy, người thừa kế của gia tộc giống như chúng ta vậy, cái giá phải trả sẽ là cái gì?"
Doãn Lịch đối diện ánh mắt cô hơi có vẻ u sầu, sau khi sững sờ xong, ngay sau đó liền dùng nụ cười trong trẻo bao trùm cô, giơ tay lên làm rối mái tóc dài mềm mại của cô, "Thế nào, Cận công chúa sợ hãi?"
Trước khi cô mở miệng, anh lại giành nói: "Nếu yêu thì dũng cảm đi yêu, cùng lắm thì lần nữa trở lại điểm xuất phát, cũng sẽ không phải là hai bàn tay trắng, nhiều nhất là bị đánh quay lại nguyên hình thôi."
—— đánh quay lại nguyên hình. . . . . .
Một lần nữa một mình, thật sự không hề tin tưởng tình yêu sao?
Nhưng anh vẫn cười, uống ly nước trong tay, xoay mặt nhìn cô: "Rượu anh đã điều chế xong rồi, sau đó anh sẽ nhượng lại cho người pha chế ở Thịnh Thế Hào Đình."
"Anh không đi sao?" Cận Tử Kỳ lúc này mới ý thức được có cái gì không đúng, "Hôn lễ của em, anh không tham gia?"
Doãn Lịch lại đưa mắt gửi vào phía nơi rèm cửa xa xa, "After World có trận thi đấu dành cho người pha rượu tự do, em cũng biết, ông già bên nhà luôn luôn không tin anh, anh cuối cùng phải chứng minh một lần cho ông ấy xem."
Cận Tử Kỳ im lặng, Doãn Lịch nhìn sang cô khẽ nhếch miệng nhưng thật lâu cũng không nói nên lời.
Cuối cùng anh đứng lên nói lời chào, "Thời gian không còn sớm, anh còn phải về thu dọn hành lý."
Bao năm qua, đây là lần đầu tiên Cận Tử Kỳ đi lên ôm lấy người đàn ông này, dưới ánh đèn bộ dáng anh có vẻ có chút tiêu điều.
"A Lịch, cố gắng lên!"
Doãn Lịch sững người ra, sau đó quay lại ôm cô, dịu dàng cười một tiếng, "Tân hôn vui vẻ."
Cận Tử Kỳ gật gật đầu, bên khóe mắt có chút ướt át, cảm động mà cười lên.
. . . . . .
Đưa tiễn Doãn Lịch đi, Tống Kỳ Diễn vẫn cùng Cận Chiêu Đông ở trong thư phòng nói chuyện chưa ra ngoài.
Nhưng tại cửa lớn nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết vừa trở về, bà hạ cửa sổ xe xuống, "Tử Kỳ, đến phòng ta một chuyến."
Đến lúc Cận Tử Kỳ đi vào phòng ngủ của Tô Ngưng Tuyết, thì đã nhìn thấy mẹ ngồi ở bên giường.
Trên tấm khăn trải giường màu tím Violet, đang bày ra một số giấy tờ, có lớn có nhỏ.
Căn phòng của Tô Ngưng Tuyết bố trí rất khiêm tốn, rồi lại vô hình trung mà toát ra sự ưu nhã cao quý.
Cận Tử Kỳ lúc này đây mới thật sự hiểu tường tận rõ ràng, cha mẹ của cô dường như thật sự đã ở riêng lâu rồi.
Cửa một lần nữa đóng lại, Cận Tử Kỳ cố ý kêu một tiếng: "Mẹ."
Tô Ngưng Tuyết chẳng qua là ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, nói "Đến đây", sau đó lại chuyên tâm sửa sang lại những thứ giấy tờ lớn nhỏ không đồng đều trong tay.
Đến gần mới nhìn rõ những thứ trên giường đâu nào là giấy trắng, đều là giấy tờ nhà đất hoặc là văn bản chuyển nhượng các trung tâm mua sắm.
Cận Tử Kỳ nếu như nhìn còn không hiểu, vậy thì khẳng định làm người thừa kế của Cận gia là điều
xằng bậy.
"Những thứ này đều là khi mẹ kết hôn ông ngoại của con và bà nội của mẹ cho mẹ, lần này con gả qua đó cũng nên mang đi đi."
Tô Ngưng Tuyết sửa sang lại đại khái, rồi đem một xấp giấy tờ quan trọng đưa tới trước mặt Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ lại không giơ tay lên đón nhận, "Mẹ, của hồi môn ba đã nói xong, những thứ này tự mẹ cất giữ đi."
Nếu như hôn nhân của Tô Ngưng Tuyết cùng Cận Chiêu Đông hạnh phúc hòa thuận, có lẽ cô còn có thể cân nhắc mà nhận lấy, vốn dĩ trước mắt loại tình thế này, cô làm sao không biết xấu hổ mà mang đi hết của hồi môn của mẹ?
"Con là lo lắng ta sau này không có tiền, mọi chuyện phải dựa vào cha của con sao?" Tô Ngưng Tuyết nói một câu vạch trần nỗi lo lắng của cô.
Cận Tử Kỳ không phủ nhận, Tô Ngưng Tuyết lại mỉm cười: "Con cảm thấy mẹ của con làm thương nhân nhiều năm như vậy, ngay cả đường lui cũng sẽ không lưu cho mình một đường sao?"
"Tài khoản tiền tiết kiệm của ta trong ngân hàng còn có hai trăm vạn, hơn nữa ta mỗi tháng còn lấy tiền lương, khoản chi tiêu trong nhà cũng không cần ta xuất ra, mặc dù sau này có một ngày phải rời khỏi Cận gia ta cũng không chết đói."
"Mẹ!" Nghe được Tô Ngưng Tuyết không quá để ý mà nhắc tới bốn chữ "Rời khỏi Cận gia", lòng Cận Tử Kỳ không khỏi căng thẳng, đưa tay cầm lấy tay của bà, "Mẹ còn có con."
Tô Ngưng Tuyết cười gật đầu: "Ta biết, mới vừa rồi chẳng qua là thuận miệng giả dụ mà thôi."
Bà cầm lấy tay Cận Tử Kỳ rồi đặt xấp giấy kia lên, "Kỳ Diễn đem mảnh đất kia cho Cận thị, chúng ta cũng không thể lấy không, những thứ đồ này đổi thành tiền mặt cũng không ít so với mảnh đất kia, cũng coi như có thể để cho con ở Tống gia ngẩng được đầu."
Dưới lòng cha mẹ, Tô Ngưng Tuyết nghĩ cũng bất quá là để cho cô ở trong Tống gia có thể không bị ủy khuất.
Cận Tử Kỳ nhìn sang Tô Ngưng Tuyết, mẹ của cô lúc còn trẻ cũng cực kỳ đẹp, có lẽ những lời Tống Kỳ Diễn hình dung về cô lúc trước kia đặt trên người của mẹ cô mới càng thêm thích đáng, toàn thân tản ra khí chất thư hương môn đệ của truyền thống Trung Quốc.
Bỏ qua một bên vẻ lãnh diễm khí độ này, Tô Ngưng Tuyết sẽ là một đóa hoa hồng kiều diễm.
Loài hoa kia vốn nổi tiếng là hoàng hậu giữa các loài hoa, đại khí, chất phác, mảnh khảnh.
Trong đầu của cô không nhịn được lại hiện ra hình ảnh kia trong Thịnh Thế Hào Đình, Kiều Nam, tên của ông cứ quanh quẩn ở trên bờ môi.
"Lúc này nên đi ngủ sớm một chút, giữ gìn sức khoẻ, hôn lễ nhìn vậy cũng có thể sẽ rất mệt mỏi."
Nhìn ý cười nhàn nhạt trong mắt Tô Ngưng Tuyết, Cận Tử Kỳ cuối cùng là không đành lòng đi đề cập đến người đàn ông Kiều Nam này.
Cô không muốn bởi vì bản thân tò mò mà gợi lại những chuyện đã trải qua mà Tô Ngưng Tuyết không muốn nhớ lại.
.................
Khi Cận Tử Kỳ từ trong phòng Tô Ngưng Tuyết đi ra, cũng nhìn thấy cửa thư phòng bị mở, Tống Kỳ Diễn đứng ở cửa.
Hai người lại ăn ý trong tay đều cầm một túi văn kiện.
Hai bên đáy mắt thoáng hiện lên bừng tỉnh đại ngộ, xem ra Tô Ngưng Tuyết cùng Cận Chiêu Đông cũng muốn đền bù tổn thất cho Tống Kỳ Diễn.
Không ngờ hai vợ chồng trước đó chưa nói xong, kết quả cho hai phần.
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau, lại rất bình tĩnh, mặt không biến sắc mà cùng nhau trở về phòng ngủ.
Hai người gộp chung hai túi văn kiện đựng giấy tờ nhà đất và văn bản chuyển nhượng các trung tâm mua sắm lại, cất vào một cái túi.
Nếu đều đã trao đến tay, đương nhiên cũng không có lý do trả lại.
Đừng quên Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn đây là đôi vợ chồng cũng là từ thương nhân bước ra, nói gian thương gặp gian thương chính là bọn họ.
Một người cha không thương, một người mẹ không thương, khó trách cao tăng Phạm Âm tự nói thẳng bọn họ là xứng đôi!
Cận Tử Kỳ đem túi giấy căng phồng đưa cho Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn lại híp mắt nằm ở trên ghế Thái phi, cô dùng túi giấy vỗ vỗ vai hắn, "Này, đưa cho anh cầm lấy!"
Khi nói chuyện, môi của cô không khỏi cong lên, mắt còn bất chợt nghiêng nghiêng liếc nhìn mặt của hắn.
Thần thái vào lúc ấy mang theo một chút xíu yếu ớt mỏng manh của thiên kim thế gia vọng tộc, nhìn qua tựa như một đóa bách hợp còn ngậm nụ đợi hé nở.
Trong lòng Tống Kỳ Diễn khẽ động, thừa dịp cô không chú ý, bắt được cổ tay của cô kéo xuống, túm cả người cô lên trên đùi của mình, sau đó cúi người xuống, thuận thế xoay người rồi mổ nhẹ lên đôi môi cô.
Vừa cảm nhận gò má cô từ từ chuyển nóng, vừa hài lòng thỏa mãn cười khẽ, "Những vật này em trước hết cất giữ, đến lúc chúng ta khốn đốn thì em lấy đi cầm cố để cho chúng ta tiêu xài."
Cận Tử Kỳ lại biết đây bất quá là lấy cớ, hắn là muốn đem những thứ này để lại cho cô phòng thân sao?
Trong lòng không phải không cảm động, nhưng mà nhìn thấy trong mắt hắn ánh sáng sói lang nổi lên bốn phía thì lập tức cảnh giác lên.
"Mới vừa rồi Doãn Lịch tới tìm em làm gì a?" Tay của hắn ở bên eo của cô vuốt ve qua lại mập mờ.
Cận Tử Kỳ không chịu nổi hắn đưa mắt nhìn giống như đang câu hồn, lấy tay che đi ánh mắt của hắn, cố làm như bình tĩnh nói: "Quan tâm A Lịch như thế, đến tột cùng em là bà xã của anh hay Doãn Lịch là bà xã của anh?"
Nói đến đây, cô mới phát giác Tống Kỳ Diễn dường như cùng Doãn Lịch không hợp, không có việc gì cũng bới móc lẫn nhau không phải là một hai lần.
Tống Kỳ Diễn gạt tay của cô ra, đặt ở bên khóe miệng hôn nhẹ, khẽ cười mà giống như con sói xám lớn: "Chúng ta có thể vì vấn đề này mà tiến hành một phen thăm dò cụ thể để chứng thực!"
Người này, ở loại chuyện này mới có thể trở nên giống như một người đàn ông thành thục từ đầu đến đuôi!
Sau mấy câu trêu chọc Cận Tử Kỳ liền bại trận, sửng sốt tìm không được lời nào phản bác hắn, chỉ có thể thẹn quá hoá giận đỏ mặt trừng hắn, khi thấy hắn lại muốn cúi đầu, vội vàng đẩy hắn ra rồi đem lời của Tô Ngưng Tuyết truyền lại.
"Mẹ nói, phải giữ gìn sức khoẻ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào!"
Những lời này không chỉ không có để cho hắn dừng tay, ngược lại ánh mắt càng lúc càng u ám nóng bỏng, hắn dứt khoát nằm ngang người, sau đó đặt đầu của cô nằm gọn lên trên bụng mình, một bàn tay xuyên qua mái tóc dài của cô, vuốt từng cái từng cái một.
Chúng rất dài, vừa đen lại mượt, tựa như một bức rèm màu đen bồng bềnh khi hắn vuốt xuống.
"Vậy em nằm anh động là được rồi, như vậy em có thể bảo tồn thể lực!"
Cận Tử Kỳ thẹn quá hoá giận, giữa mái tóc đen mất trật tự nhắm ngay bụng của hắn cắn xuống, nhưng đổi lại hắn ha ha cười cười trầm khàn, càng ức chế càng cắn vài cái liên tiếp mạnh bạo.
Sau đó, phát hiện, cơ bụng hắn càng ngày càng cứng ngắc, hô hấp cũng càng thêm nặng nề nóng bỏng.
Đợi ý thức được mình làm một chuyện rất ngu xuẩn, Cận Tử Kỳ đứng dậy muốn đi, lại bị hắn nhốt chặt vòng eo, lơ đãng thì đã va chạm vào nơi nào đó có sức sống mạnh mẽ của hắn.
"Anh ——" lời chưa nói ra khỏi miệng, đôi môi đã bị ngăn chặn.
Tống Kỳ Diễn thừa dịp thời khắc cô sững sờ mà lật người lên, cẩn thận mà đẩy cô lên trên ghế, vừa dỗ dành vừa lừa cô để cả đôi bên cùng nhau nhập vào trận vận động này.
Thục nữ Cận Tử Kỳ, lại một lần nữa không địch lại nam sắc hấp dẫn, tước vũ khí đầu hàng...
Đến khi hô hấp bình phục lại, cô tựa vào trong ngực hắn mà mệt mỏi muốn ngủ, thể lực đã bị tiêu hao nghiêm trọng.
"Tống Kỳ Diễn, tối mai anh sang phòng bên cạnh ngủ. . . . . ." Nữ vương dùng hết một hơi cuối cùng mà lên án.
Tống Kỳ Diễn sau khi ăn uống no đủ, vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy mềm nhỏ bé, đem giai nhân ôm vào trong ngực mà dịu dàng dụ dỗ: "Ngủ sớm một chút đi, thấy em quá mệt mỏi, cũng bắt đầu nói năng lộn xộn rồi. . . . . ."
Cận công chúa xem thường nhìn hắn bằng nửa con mắt, mặc kệ hắn, xoay mặt đi ngủ.
Giữa lúc cô sắp hoàn toàn ngủ mất, Tống Kỳ Diễn tựa hồ cũng buồn ngủ, ôm cô vào trong ngực, ở trong cổ cô cọ xát, thấp giọng nỉ non nói câu gì đó.
Cận Tử Kỳ nhất thời không nghe rõ, lại cảm thấy hình như là câu nói thật quan trọng, không khỏi mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ mà nhìn hắn một cái, nhưng ngay sau đó lại khép lại mí mắt nặng trĩu.
Tống Kỳ Diễn mở mắt ra, nhìn qua cô ngủ mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong lúc con ngươi đen của hắn chớp động, hào quang rung động lòng người, hắn khẽ thở dài, "Anh nói, có phải Doãn Lịch ngấp nghé em nhiều năm rồi hay không?"
Người con gái trong ngực lại không còn có phản ứng, Tống Kỳ Diễn đem cô ôm vào trong lòng, thấp giọng nỉ non: "Người biết phân biệt hàng tốt xấu như thế nào như vậy, có chủ tâm ghen ghét đối phó thì chết anh!"
. . . . . .
Việc chuẩn bị hôn lễ có trưởng bối hai nhà Tống Cận phụ trách, cũng không cần Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn quá hao tâm chèo chống.
Cận Tử Kỳ gửi bản báo cáo cho công ty về việc kết hôn, ngày nghỉ cả trước khi đám cưới lẫn đi hưởng tuần trăng mật là nửa tháng.
Trước khi kết hôn một ngày, Tống Kỳ Diễn đến vườn trẻ đón người bạn nhỏ Mỗ Mỗ đi du ngoạn trở về, Cận Tử Kỳ thì cùng Ngu Thanh Kiều đi lấy nữ trang châu báu Tiffany để đeo trong lễ cưới.
Lấy xong đồ trang sức châu báu, Ngu Thanh Kiều la hét khát nước lôi kéo Cận Tử Kỳ vào một quán cà phê gần đó.
Hai người đều gọi một ly cà phê, Ngu Thanh Kiều lại bắt đầu hào hứng dạt dào mà kể cho cô tại Paris đã từng gặp các loại hôn lễ có sáng ý kỳ lạ, nói đến chỗ đặc sắc thì hoa tay múa chân.
Cận Tử Kỳ nghe cô kể lại, thỉnh thoảng đáp lại là một nụ cười, sau đó khóe mắt vô tình nhìn đến cửa quán cà phê xuất hiện hai bóng dáng, lại là Tô Ngưng Tuyết và Kiều Nam.
"Chị họ, em đã nói với chị a, chị nên để cho anh rể họ ngô ngô. . . . . ."
Ngu Thanh Kiều đang nói đến chỗ đặc sắc, Cận Tử Kỳ lại chồm người ra một phen bụm miệng cô lại, làm động tác "Suỵt" với cô, theo tầm mắt Cận Tử Kỳ nhìn lại, bỗng dưng mở to mắt ra.
So với Cận Tử Kỳ tò mò việc mẹ và chú Kiều đi lại với nhau, Ngu Thanh Kiều thì khác hẳn, đơn giản là xuất phát từ nhiều chuyện.
Bắt chước Cận Tử Kỳ hơi đè thấp đầu, như tên trộm mà nói: "Chị họ, kỳ thật đêm đó em đã cảm thấy họ không được bình thường, không nghĩ tới lại là sự thật, chị họ, em hiện tại rất do dự."
Cận Tử Kỳ phân ra một chút sự chú ý dành cho Ngu Thanh Kiều, "Em do dự cái gì?"
"Là hiện tại lao ra gậy đánh uyên ương hay là cúi đầu xuống cấu kết với nhau làm việc xấu."
Cận Tử Kỳ nghiêng mắt nhìn cô một cái, có chút im lặng.
Ngu Thanh Kiều cũng không tiếp tục nhiều chuyện, hai con mắt sít sao nhìn chằm chằm hai người kia ngồi vào chỗ cách các cô không xa.
Cận Tử Kỳ cũng không nghĩ tới Tô Ngưng Tuyết sẽ chọn cái bàn cách các cô không xa, bởi vậy, chỉ cần họ vừa nói cô chỉ cần chăm chú nghe là có thể nghe thấy, ngay cả hiện tại muốn đi cũng đi không được.
Cuối cùng, xem như cũng biến thành không muốn nghe cũng chỉ có thể nhắm mắt nghe, tình thế thật khó xử.
. . . . . .
"Em có được khỏe không?" Giọng nói của Kiều Nam có cảm giác dường như đã mấy đời.
Cận Tử Kỳ xuyên qua bình phong thấp bé nhìn sang, thì nhìn thấy Kiều Nam ngồi đối diện cô.
Khoảnh khắc ấy ông ngồi rất nghiêm chỉnh, mặc dù điệu bộ tay chân ông rất tự nhiên, nhưng cô lại cảm thấy lưng ở phía sau cũng rất thẳng.
Kiều Nam cho cô ấn tượng, chính là kiểu người dáng đi thẳng lưng là bậc tinh anh kỳ tài.
Vào thời điểm ông nghiêng người châm trà cho Tô Ngưng Tuyết, Cận Tử Kỳ lại không khỏi cảm thấy động tác của ông rất thành thạo tự nhiên.
Dường như, động tác khom người ngâm trà vào nước cho bà đã làm rất nhiều năm.
Tô Ngưng Tuyết lại thoáng quay đầu, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, Cận Tử Kỳ mơ hồ nhìn thấy khoé miệng bà chứa nụ cười nhàn nhạt, giọng nói rất dịu dàng rồi lại xa lánh, "Rất tốt."
Tô Ngưng Tuyết nâng tách trà bằng sứ màu trắng tinh tế nhẹ nhàng uống một hớp, mới ngẩng đầu nhìn sang Kiều nam: "Còn anh?"
Kiều Nam nhàn nhạt cười cười: "Tại Ai-len có một phòng làm việc, nhưng phần lớn thời gian sẽ ở lại Luân Đôn, công việc cũng không phải bề bộn nhiều việc, thường cũng sẽ có rất nhiều thời gian xem tạp chí và lịch sử thế giới xe hơi, cũng có thời điểm ở quán cà phê bên bờ sông Thames rề rà từ sáng đến hoàng hôn. Nước sông mặc dù không trong suốt, nhưng gió rất ấm áp."
Tô Ngưng Tuyết chỉ là lẳng lặng nói, Kiều Nam cũng lẳng lặng nói.
Đều không phải là người nói nhiều, lại ngồi cùng một chỗ uống trà, không liên tiếp, thỉnh thoảng đột nhiên nhớ tới cái gì thì toát ra một câu, sau đó người còn lại đón nhận vài câu, liên quan, hoặc là không liên quan.
Có đôi khi thật sự không có chuyện để nói, thì ngồi yên, mỗi người một góc.
Cận Tử Kỳ nhìn sang bọn họ, phát hiện giữa bọn họ dường như tồn tại một loại từ trường hài hoà.
Cho dù là thỉnh thoảng im lặng cũng không khiến cho không khí trở nên cứng đờ lạnh nhạt.
Dáng vẻ này có thể nói so với lúc mẹ cô sống chung với cha cô là hoàn toàn khác nhau.
Làm một người phụ nữ, cô rõ ràng cảm nhận được trong mắt Kiều Nam có tình yêu dành cho mẹ, vậy mà lại cực kỳ ẩn nhẫn khắc chế, giống như sợ ánh mắt quá mức nóng bỏng sẽ đường đột với mẹ.
Nhưng mà tâm ý Tô Ngưng Tuyết dành cho Kiều Nam, Cận Tử Kỳ lại nhìn không thấu, rốt cuộc là vô tâm, hay là mẹ cô che giấu quá sâu, sâu đến mức có lẽ ngay cả chính bà cũng không hiểu rõ suy nghĩ của mình.
Giữa hai người này trước kia đến tột cùng đã từng xảy ra chuyện gì?
Giữa lúc Cận Tử Kỳ rối rắm như trăm mối như tơ vò, điện thoại di động trên bàn lại đột nhiên rung động, kèm theo tiếng nhạc chuông rộn ràng, nhất thời vang dội cả quán cà phê, cũng thu hút sự chú ý của phía bên kia.
Có lẽ là có tật giật mình, động tác nhấn tắt điện thoại của Cận Tử Kỳ có chút luống cuống.
Đến lúc cô cất điện thoại đi, Ngu Thanh Kiều lại kéo kéo ống tay áo của cô, sau đó đối với bình phong bên kia cười hì hì gọi: "Dì cả, thật là đúng dịp, dì cũng tới nơi này uống trà a!"
Nếu đã bị phát hiện rồi, cũng không cần thiết che che giấu giấu nữa, dứt khoát thẳng thắn.
Cận Tử Kỳ đứng lên xoay người lại, thì nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết và Kiều Nam đều kinh ngạc mà nhìn hai người họ sau tấm bình phong.
Chậm rãi mà đi tới, trước tiên cười chào hỏi Kiều Nam: "Chú Kiều, không nghĩ tới chú và mẹ quen biết nhau!"