Editor: Tâm Thường Lạc
"Bạch gia, lấy địa vị của Bạch gia ở trong ngành nghề khách sạn, nếu như Tống thị cùng hợp tác nhất định là làm chơi ăn thật."
Nhắc tới Bạch gia, trong phòng ăn bỗng chốc bị bao phủ bởi một sự yên lặng kỳ lạ.
Tô Hành Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang Tống Kỳ Diễn, dao nĩa trong tay cũng hơi bị nắm chặt.
Tống Chi Nhậm thở dài: "Hạng mục lớn như vậy, làm sao nói thương lượng hợp tác là có thể hợp tác, coi như chúng ta có lòng tin gấp trăm lần, cũng không thấy đối phương sẵn lòng đem một số tiền đáng kể để đầu tư vào."
"Nói đến ngọn nguồn chính là vấn đề tín nhiệm." Tống Kỳ Diễn dừng lại một chút, quay qua đề nghị cùng Tống Chi Nhậm: "Tôi ngược lại có một chủ ý, có lẽ sẽ thúc đẩy lần hợp tác này của hai nhà."
Tống Kỳ Diễn cố ý ra sức tháo nút thắt, Tống Chi Nhậm theo lời nói đó đón nhận, lông mày hoa râm nhướng lên, hiển nhiên đầy hứng thú: "Vậy thì nói thử xem, nếu như hợp lý không hẳn không thể thử nghiệm một lần."
Tô Hành Phong ở đối diện dường như ý thức được cái gì đó, sắc mặt từ từ trở nên khó coi.
Về phần Tống Nhiễm Cầm vừa nghe đến hai chữ Bạch gia, đã sớm tập trung tinh thần mà vểnh tai lên không muốn nghe sót một chữ.
Tống Kỳ Diễn chưa từng lướt qua liếc nhìn hai mẹ con ở đối diện với hai thần thái khác hẳn nhau một cái, vẫn đối với Tống Chi Nhậm cười cười: "Hành Phong không phải cùng Bạch tiểu thư. . . . . . Hôm nay nước chảy thành sông, sợ là chỉ có một phương pháp, đám hỏi."
"Tôi không đồng ý!" Tô Hành Phong đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng mà nhìn Tống Kỳ Diễn với bộ dáng lười biếng ở đối diện, "Muốn đám hỏi tự anh đi đi, không cần đem chuyện kéo đến trên người của tôi.
Cận Tử Kỳ ngồi ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn rũ mắt xuống, không đếm xỉa đến, im lặng bình thản mà dùng cơm.
"Xem con kìa, cái đứa nhỏ này, gấp cái gì, ông ngoại con còn chưa có lên tiếng mà!"
Tống Nhiễm Cầm một mặt trách cứ mà kéo ống tay áo của Tô Hành Phong xuống, muốn kéo anh quay lại trên ghế, nhưng trong lòng lại vui mừng, cái đề nghị đó của Tống Kỳ Diễn xem như chính là ý nguyện trong lòng bà đây.
Tô Hành Phong lại vùng thoát khỏi tay của mẹ mình, hai tay nặng nề mà chống lên trên mặt bàn, thân thể nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn: "Trước đó nghĩ mọi cách đuổi tôi ra khỏi Tống thị, hiện tại anh lại có cái quyền gì đến can dự hôn sự của tôi!"
Tống Kỳ Diễn nhíu mày, chậm rãi mà cười lên, cúi đầu nhẹ lay động ly rượu trong tay.
"Chuyện cậu cùng Bạch tiểu thư về điểm này đã sớm huyên náo khiến mọi người đều biết, chẳng lẽ còn muốn tôi nhắc nhở cậu rằng Bạch tiểu thư hôm nay là người đang mang thai tĩnh dưỡng ở trong nhà, cả Bạch gia vì vậy bị gièm pha làm cho cả nhà không có một ngày an lành."
Sắc mặt Tô Hành Phong đột nghiên xanh, có chút căm giận mà nghiến răng: "Nếu như không phải là các người tính toán, chuyện sẽ phát triển đến nước này sao? Các người cho là đối với tôi như vậy công bằng sao!"
"Các người?" Trong miệng Tống Kỳ Diễn lặp lại hai chữ này, cười đến mức càng thêm vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Tô Hành Phong, "Mẹ cậu muốn cho cậu cùng Bạch tiểu thư giai ngẫu thành đôi, chuyện gì lại dính dáng đến chúng tôi?"
Tô Hành Phong bị phản bác phải á khẩu không trả lời được, bàn tay đang nắm mép bàn nổi lên gân xanh, đêm đó nếu không phải mẹ của anh lừa gạt, anh làm sao sẽ vào lầm phòng của Bạch Tang Tang và từ đó đúc thành sai lầm lớn như vậy? !
Nhớ đến Bạch Tang Tang với ánh mắt oán hận khinh miệt.
Nhớ đến Kiều Niệm Chiêu trên cổ tay mang băng gạc rỉ máu.
Nhớ đến mẹ ngày đêm chẳng phân biệt được mà không ngừng ghé vào tai anh bảo từ nhỏ đến lớn anh là niềm hy vọng của mọi người. . . . . .
Sắc mặt Tô Hành Phong càng lúc càng tái nhợt, anh ta cả đời này có thể quang minh chính đại sống vì mình sao?
Tầm mắt không tự chủ được bị bóng dáng nhỏ gầy vẫn im lặng ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn thu hút ——
Cô thong thả ung dung mà dùng muỗng sứ múc một muỗng canh cá, mi mắt hơi chớp, uống từng hớp một.
Đối với việc trong phòng ăn khoảnh khắc ấy phát sinh tranh chấp, cô thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một cái.
Tống Chi Nhậm gác đôi đũa xuống, vừa lau bàn tay vừa mở miệng: "Bạch gia, chung quy cũng phải cho bọn họ một câu trả lời hợp lý ."
Sắc mặt Tô Hành Phong càng lúc càng trắng bệch, đối với một câu quyết định của Tống Chi Nhậm nhìn như bất đắc dĩ cảm thấy không cam lòng, "Ông ngoại, điều này không công bằng! Con cũng là cháu ngoại của ông!"
Nhưng Tống Chi Nhậm chỉ nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái: "Lúc này không phải là kết quả lúc ban đầu các người muốn sao?"
"Con chưa từng nghĩ tới muốn kết hôn với Bạch Tang Tang, cũng không muốn leo trèo với lấy cành cao của Bạch gia này!"
Tô Hành Phong mắt đỏ hồng, mới vừa rống lên xong một tiếng, má trái liền bị xáng một bạt tai thật mạnh.
"Bốp" ! Lanh lảnh quanh quẩn ở trên không vốn yên tĩnh trong phòng ăn.
Tống Nhiễm Cầm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Tô Hành Phong chằm chằm: "Đồ hỗn xược, nói bậy bạ gì đó! Không lớn không nhỏ, còn không mau nói xin lỗi với ông ngoại con!"
Tống Chi Nhậm đối với việc Tô Hành Phong bất kính, cũng không có tỏ ra bất kỳ vẻ gì không vui, thậm chí ngay cả quát tháo trách mắng cũng không có.
Ngược lại Tô Hành Phong mang gương mặt sưng đỏ, cầm lấy áo khoác trên ghế dựa, đẩy lùi ghế ra xoay người sãi bước rời đi, giữa âm thanh quở mắng của Tống Nhiễm Cầm anh đóng sầm cửa phòng ăn thật mạnh.
Sắc mặt của Tô Tấn An cũng không quá tốt, vội vã lau tay rồi đứng dậy: "Tôi đi xem đứa bé kia một chút."
Sau đó không đợi Tống Nhiễm Cầm có bất kỳ phản ứng gì, liền nhanh chóng mà ra khỏi phòng ăn, giống như là sau lưng có hổ báo đang đuổi theo.
Cha con Tô gia lần lượt rời sân, để cho Tống Nhiễm Cầm trên mặt có chút không nhịn được, cẩn thận mà nhìn sắc mặt Tống Chi Nhậm: "Ba, ba đừng trách A Phong, đứa bé kia chỉ là trọng tình, con sẽ khuyên nó đàng hoàng."
Tống Chi Nhậm gật đầu: "Trọng tình không sai, nhưng ướt át dây dưa cũng không được xem là chuyện tốt, nếu cùng nha đầu Niệm Chiêu kia chia tay rồi, cũng đừng vương vấn không dứt được để cho đến lúc đó người của Bạch gia kiếm chuyện."
"Đó là nhất định, ba yên tâm." Tống Nhiễm Cầm gật đầu liên tục, khiêm tốn nghe dạy bảo.
Vẫn chuyên tâm dùng cơm Cận Tử Kỳ chợt ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tống Nhiễm Cầm lúc này mày mắt đều lộ ra mừng rỡ, không chút dấu vết mà dựa sát vào Tống Kỳ Diễn, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Là anh cố ý."
Cố ý tác hợp hôn sự của Tô Hành Phong cùng Bạch Tang Tang.
Nếu như bọn họ thật sự thành đôi, vậy không thể nghi ngờ sẽ đả kích Kiều Niệm Chiêu rất mạnh.
Cận Tử Kỳ không khỏi lại nghĩ tới tối hôm qua Tống Kỳ Diễn nói với Kiều Niệm Chiêu ——
Nhìn bộ dạng cô quen hay tươi cười, cũng muốn biết một chút thời điểm cô khóc thì mang bộ dạng gì.
"Thật sự thì anh mới đúng là một tên bại hoại chân chính." Cô liếc nhìn Tống Nhiễm Cầm vẫn còn đang cao hứng mà cảm khái lên tiếng.
Tống Kỳ Diễn nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt cười lên, ánh mắt bị ánh đèn phản chiếu, mang theo một điểm sáng óng ánh.
Hắn thừa dịp không người nào chú ý hôn một cái lên trán của cô, cười đến mức như đường làm quan rộng mở: "Đây chỉ là trùng hợp." Nhân tiện hôn xuống vòng quanh khóe miệng của cô, "Anh đây nói gì em cũng tin sao?"
Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn thẳng hắn, có chút kinh ngạc khi hắn sẽ cho ra câu trả lời lấp lửng nước đôi cái nào cũng được như vậy.
Hắn mỉm cười, nói tiếp: "Thật sự thì chính anh cũng không tin, nhưng sự thật cũng chỉ có thể là như thế."
Bên kia Tống Nhiễm Cầm nhặt được một món lợi lớn, vào lúc này chỉ muốn dùng mũi để nhìn mọi người rồi, liếc mắt thấy cảnh hai vợ chồng ở đối diện nói nhỏ với nhau, khó có được tâm tình vui vẻ: "Nhìn xem hai vợ chồng son đang nói thầm gì đây mà!"
Trong lúc đó Tống Chi Nhậm cũng hiếu kỳ nhìn sang, Cận Tử Kỳ liền ngồi ngay ngắn lại, lộ ra nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Tống Kỳ Diễn thì lười biếng tựa vào ghế dựa: "Đã nói là nói thầm, như thế nào còn có thể nói với người thứ ba?"
Tống Nhiễm Cầm cũng không quan tâm, quay qua cùng Tống Chi Nhậm thương lượng: "Ba, phòng ốc mới tìm đang chuẩn bị để cho công ty trang trí sửa sang lại, e là còn phải ở chỗ này ở trên mấy tháng, hôn sự chỉ sợ cũng phải làm ở chỗ này."
"Vậy trước tiên ở nơi này đi, đến lúc phòng ốc chuẩn bị xong rồi dọn đi cũng không muộn."
Điểm này Tống Chi Nhậm cũng không nhiều ý kiến lắm, ban đầu cũng là bởi vì Cận Tử Kỳ nói bóng gió phải để ba nhân khẩu của Tô gia rời đi cô mới bằng lòng cùng Tống Kỳ Diễn vào ở, nếu không ông cũng sẽ không để cho Tống Nhiễm Cầm ra đi.
Nói đến sự việc này đây, Tống Nhiễm Cầm cũng không quên Cận Tử Kỳ này là kẻ đầu sỏ gây nên!
"Tử Kỳ a, cô cùng Kỳ Diễn dời đến nơi ny ở, Cận gia đã có thể vắng lạnh, về sau có thể phải nên quay về nhiều lần, cũng tránh cho vợ chồng Cận đổng ghen tỵ."
Cận Tử Kỳ liếc mắt, nhìn dáng vẻ Tống Nhiễm Cầm bắt được cơ hội liền muốn đạp mình, cười cười, "Con gái đã gả ra ngoài như tát nước ra ngoài, cho dù không bỏ được, cũng không có thể nương nhờ nhà mẹ đẻ không đi, dẫn tới người ta nói lời ong tiếng ve."
Ý cười đắc ý bên khoé miệng Tống Nhiễm Cầm cứng đờ, rất có mùi vị mang tảng đá đập chân của mình.
Tống Chi Nhậm lại cười ha ha: "Cũng là, dù sao cũng phải chuyển chỗ ở, ở tại nhà mẹ đẻ lâu dài quá, ta nếu không tranh thủ giữ lại một tý, con trai ta đây cũng mau phải trở thành người ở rể ở Cận gia rồi."
"Ba, lời cũng không phải là nói như vậy a!"
Tống Nhiễm Cầm lại đột nhiên cắt đứt Tống Chi Nhậm đang cười to, mắt liếc Tống Kỳ Diễn, đối với Tống Chi Nhậm lên tiếng: "Ở nơi đó là chuyện nhỏ, thường thường huyết mạch của Tống gia luôn không thể chia cắt."
Cận Tử Kỳ lại bởi vì những lời này mà kinh ngạc mà nhìn về phía Tống Chi Nhậm mang vẻ mặt tươi cười.
Cô từ những lời này của Tống Nhiễm Cầm mà liên tưởng đến câu "Cha mẹ sinh con trời sinh tính" của Tống Kỳ Diễn lúc ở trong thư phòng, hơn nữa khoảnh khắc ấy khóe miệng của người đàn ông bên cạnh cô lại thoáng hiện một chút ý cười đầy hàm xúc.
Chẳng lẽ ——
Nhưng không đợi đến lúc cô nghĩ ra được đầu mối, lần nữa lại nghe thấy tiếng của Tống Chi Nhậm: "Đợi lát nữa lại đi xem cá La Hán của ta một chút, chúng cũng là một phần tử của Tống gia."
Giấu đi sự hoang mang nghi hoặc dưới đáy lòng, Cận Tử Kỳ mỉm cười gật đầu: "Dạ được, thưa ba."
Bởi vì một tiếng ưng thuận này, lập tức đặt chén đũa xuống rồi theo Tống Chi Nhậm đi xem cá La Hán bảo bối của ông.
Cô trước khi rời đi thì Tống Kỳ Diễn vẫn mang vẻ mặt không có việc gì mà ngồi ở chỗ đó thưởng thức rượu đỏ, biểu tình bí hiểm.
Lần này cũng không đi lên thư phòng ở lầu hai, mà là đi xem cá La Hán trong phòng khách.
Trong hồ, cá La Hán vẫn tinh thần phấn chấn mà phun bọt, phát hiện một nắm thức ăn cho cá được rắc xuống, lập tức tranh nhau tới trước.
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, từ từ đi, mỗi một con đều có." Tống Chi Nhậm tự nói tự nhủ mà rải thức ăn cho cá xuống, trên mặt mang thần sắc vui vẻ thỏa mãn, "Trước tiên làm quen với Tiểu Kỳ một chút, cô ấy chính là trái tim bảo bối của con trai ta nha!"
Cận Tử Kỳ cũng đem lực chú ý đặt lên trên chín con cá La Hán màu sắc khác nhau, trong đầu không ngừng tự đánh giá lại câu "huyết mạch" của Tống Nhiễm Cầm là có ý gì, sau đó Tống Chi Nhậm quay đầu lại nhìn cô một cái: "Đang suy nghĩ gì?"
"Không có gì." Cận Tử Kỳ kéo lại dòng suy nghĩ đang bay xa, liếc nhìn những con cá La Hán cách lớp thủy tinh tựa như đang ngó chừng mình, thuận miệng tò mò hỏi một câu: "Con màu đỏ này tên gì?"
"Cái gì màu đỏ! Đây chính là La Hán mỹ nhân cổ điển! Xem một chút con này, đây là Lam Nguyệt Tinh La Hán!"
Nhìn bộ dáng của Tống Chi Nhậm mang một phong thái nhân sĩ chuyên nghiệp, Cận Tử Kỳ mấp máy khóe miệng, lần này ngay cả một chút hứng thú cũng không nhấc lên nổi rồi, chẳng qua là, Tống Chi Nhậm vì sao lại nhiều lần muốn cô đến xem cá?
Nghĩ như vậy, Cận Tử Kỳ không nhịn được lại nhìn về phía hồ cá, chẳng lẽ xem cá còn có thể nhìn ra môn đạo? Bất quá, nếu chủ nhà đã mời cô đến xem cá, huển nhiên cũng sẽ tự mình giải thích.
Cận Tử Kỳ không cần đợi lâu, Tống Chi Nhậm đã để túi thức ăn cho cá xuống, chắp tay sau lưng nhìn sang cá La Hán, lời cũng là nói với cô : "Tử Kỳ, con có biết tại sao ta phải nuôi chín con cá La Hán không?"
Tống Chi Nhậm cũng không phải là thật sự muốn nghe cô bàn luận viễn vông đối với phong thủy học, ông bất quá là muốn mượn việc này mở ra một đề tài khác, cho nên Cận Tử Kỳ phối hợp mà lắc đầu, yên lặng chờ đoạn sau.
"Nuôi chín con cá, là quẻ sao Hữu Bật, là số hạ nguyên chi phụ mẫu, chủ gia đình hoà hợp, gia vận thuận lợi."* (Lạc Lạc: cái này mình pó tay, chỉ dịch được như vậy, nói chung cũng hiểu là nuôi chín con cá La Hán theo phong thuỷ giúp gia đình hoà hợp an vui, được phò trợ giúp đỡ...ToT...huhuuuu)
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận vụ Tử Kỳ khẽ nhướng, Tống Chi Nhậm đã xoay người nhìn cô, ánh mắt sâu xa: "Tử Kỳ, người ta một khi lớn tuổi, sẽ trở nên không muốn không cầu, bất quá chỉ muốn một điều duy nhất là cả nhà hòa thuận, con hiểu chưa?"
Sự hiếu kỳ
trong lòng như đám dây mây leo lan tràn ra dữ dội, cánh môi
Cận Tử Kỳ giật giật, nhưng cuối cùng không hỏi ra miệng, khi ông nhìn chằm chằm thì cô quay lại nói một câu: "Ba chỉ có một đứa con trai là Kỳ Diễn, nguyện vọng này dĩ nhiên là vô cùng đơn giản."
Tống Chi Nhậm chợt hoảng hốt, híp híp con mắt sắc bén quan sát Cận Tử Kỳ, Cận Tử Kỳ cũng không che che giấu giấu, thản nhiên mà mặc cho ông nhìn, Tống Chi Nhậm nhìn một hồi lâu hết một vòng mới khoát khoát tay: "Con trở về đi."
Cận Tử Kỳ cũng không muốn ở cùng Tống Chi Nhậm lâu thêm, khi trong lòng cô đã mơ hồ đoán được một sự thật.
Từ trong phòng khách ra ngoài, thì cô nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đang chống tay lên trên tường ở hành lang.
Hắn thấy cô đi ra ngoài, lập tức đi lên dắt lấy tay của cô, mang cô trở về phòng, suốt đường đi cũng không nói một lời.
Đi vào phòng ngủ rồi đóng cửa bật đèn, Tống Kỳ Diễn liền không nhịn được hỏi cô: "Ông ta đã nói gì với em?"
Cận Tử Kỳ cũng không tính đối với hắn giấu giếm suy đoán của mình, nhìn chằm chằm vào bên trong tròng mắt đen của Tống Kỳ Diễn, lướt qua vấn đề của hắn, thẳng thắn và hiếu kỳ hỏi: "Không phải ba anh còn có đứa con khác chứ?"
Bàn tay của Tống Kỳ Diễn đang tháo cà vạt hơi khựng lại, quay đầu qua nhìn cô một cái: "Hai người ở trong phòng khách đã nói đến việc này?"
"Không phải." Cận Tử Kỳ ngồi xuống giường đôi, vuốt ve khăn trải giường hoàn toàn mới, "Để cho em ngắm nghía chín con cá La Hán kia, nhưng mà sau đó lại có một mạch nhấn mạnh sự hòa thuận của gia đình, em bất quá là tìm hiểu nguồn gốc mà đoán một chút."
"Ông ta ngược lại nghĩ thật hay, gia đình sự hòa thuận sao?"
Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên lạnh lùng cười nhạo một tiếng, cầm cà vạt ở trong tay, "Cho em đi xem cá là giả, để cho em thuyết phục anh là thật, ngay cả ông ta cũng nhìn ra, chỉ có lời của em thì anh mới có thể nghe theo."
Cận Tử Kỳ lại bởi vì nửa câu cuối của hắn mà có chút ngượng ngùng, nhưng trọng điểm cũng là đặt ở nửa câu đầu, cô trầm ngâm trong chốc lát, sau đó có chút không dám tin mà ngẩng đầu nhìn hắn: "Thật sự có con riêng?"
Tống Kỳ Diễn không phủ nhận, đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, bàn tay cầm cà vạt nổi lên khớp xương trắng bệch, vừa buông ra, khôi phục lại bình tĩnh như trước, chẳng qua là nụ cười có phần trong trẻo lạnh lùng.
"Là con trai, năm nay cũng ba mươi ba tuổi."
Cơn sóng trong lòng Cận Tử Kỳ quay cuồng một trận, ba mươi ba tuổi, khi đó mẹ Tống Kỳ Diễn còn sống!
Sau đó, lập tức nhớ đến Kiều Niệm Chiêu cùng mình chỉ kém một tuổi.
Ba của họ, thế nhưng ở trong lúc còn trẻ làm chuyện giống nhau —— phản bội vợ đang mang thai!
Cận Tử Kỳ đột nhiên cảm giác được, bọn họ kết nghĩa vợ chồng chính là mệnh trung chỉ định.
Có cùng cảnh ngộ tương tự, mới có thể hiểu rõ lẫn nhau hơn, càng thêm quý trọng thứ hạnh phúc không dễ đến này.
Ngũ quan của Tống Kỳ Diễn vốn là lạnh lùng khắc sâu lúc này lại càng cứng rắn, môi mỏng mím chặt, Cận Tử Kỳ không khỏi vươn tay, bao trùm lấy bàn tay hắn đang cầm cà vạt, sau đó cảm giác được thân thể hắn đang căng thẳng từ từ thư giản lại.
Hắn quay đầu nhìn sang cô nói: "Còn nhớ rõ câu chuyện trong một lần ở trên du thuyền anh đã nói với em không?"
Trên du thuyền đêm đó, hắn uống rượu say nói với cô không phải là hôn nhân của mẹ hắn và Tống Chi Nhậm sao?
Cận Tử Kỳ gật đầu một cái, sau đó trong đầu thoáng qua một luồng ánh sáng trắng, cô bắt được một phần mà trước đó bị cô không để ý, mẹ của Tống Kỳ Diễn sở dĩ sinh thiếu tháng là hình như do biết được tin mừng của một người phụ nữ khác......
Tống Kỳ Diễn từ nét mặt của cô nhìn ra cô đã hiểu, cúi đầu cười cười, giống như là rất hài lòng cô thông minh.
"Em nên hỏi anh tại sao hai mẹ con đó những năm qua cũng không vào Tống gia."
Hắn lười biếng mà tựa vào đầu giường, lại không chịu buông tay cô ra , cầm ở trong lòng bàn tay, tinh tế vuốt ve đường vân tay của cô.
"Khi đó, mẹ của anh sau khi hạ sinh anh thì qua đời, ông ngoại của anh giận tím mặt, chung quy là thương nhân trà trộn ở trong hai giới hắc bạch nhiều năm, hòn ngọc quý trên tay chết đi thì làm sao ông chịu từ bỏ ý đồ? Theo các vị tiền bối đi theo ông ngoại anh mấy thập niên nói, ông ngoại lúc ấy vẫn luôn điều tra chuyện này sau đó lại tra ra được cha anh là đầu sỏ, phát hiện ông ta thế nhưng ở bên ngoài nuôi phụ nữ."
"Chờ đến lúc ông ngoại tìm được người phụ nữ kia, bụng của bà đã rất lớn, ông ngoại anh trong cơn tức giận, liền muốn để cho bà một mạng thường một mạng, muốn tiêu trừ đi bào thai lúc ấy đã thành hình đứa nhỏ."
"Bà ấy chạy thoát sao?"
Tống Kỳ Diễn lắc đầu: "Thật sự thì người phụ nữ kia chính là mẹ của Tống Nhiễm Cầm, được Tống Chi Nhậm đón ra từ trong núi lớn nhận ra ngoài sau đó lại cư ngụ ở một khu vực tương đối vắng vẻ ở vùng ngoại thành, bà ấy cũng không biết Tống Chi Nhậm lúc ấy đã là con rể của nhà giàu số một thành phố S."
Về điểm này Cận Tử Kỳ tin tưởng, vào thời đại đó, phụ nữ một con chữ cũng không biết thì chỗ nào cũng có, nhất là người phụ nữ từ trong núi ra ngoài, rất mộc mạc đơn thuần, sợ là không hiểu thế giới bên ngoài xấu xa luôn lục đục với nhau.
"Cho nên đến thời điểm ông ngoại tìm được bà, bà đối với chuyện của mẹ anh không biết gì cả, sau lại không đợi ông ngoại anh đưa ra quyết định, bà lại một mình len lén rời đi, mang theo đứa nhỏ trong bụng từ đó mai danh ẩn tích."
Hắn ngừng lại một chút, bổ sung: "Tống Nhiễm Cầm khi còn bé vẫn được gửi nuôi ở trong núi, khi gả cũng là gả cho người nhà bình thường, cho đến khi anh ông ngoại gặp chuyện không may Tống Chi Nhậm mới đem cả nhà bọn họ đón vào Lam gia lúc đó."
"Ông ngoại chẳng lẽ không bởi vì chuyện của mẹ mà giận chó đánh mèo Tống Chi Nhậm sao?"
"Làm sao có thể không giận chó đánh mèo, nghe nói lúc ấy cũng đem ông ta ra đập gãy tám cây xương sườn, thẳng từ thư phòng mang vào phòng cứu cấp, nhưng bởi vì sau khi người phụ nữ kia bỏ đi Tống Chi Nhậm cũng an thủ bổn phận, cộng thêm ông ta đúng là kỳ tài kinh doanh hiếm có, ông ngoại lại không muốn anh mới vừa không có mẹ lại mất đi cha, mới không giải quyết được gì."
Chẳng qua là người thường xuất hiện bất trắc gió mưa, sớm tối họa phúc, nhưng lại không ngờ tới phía sau sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Cận Tử Kỳ không khỏi thầm thổn thức, nếu như năm đó không có phát sinh tai nạn trên biển, hiện tại sẽ là tình cảnh gì đây?
"Bây giờ xem ra, người phụ nữ kia đã thật sự sinh ra đứa nhỏ đó, hơn nữa còn sống sót bình an."
Tống Kỳ Diễn lạnh lùng cười lên, nhưng Cận Tử Kỳ thấy thế thì trái tim đau nhói, nắm chặt tay của hắn, "Anh đã biết bao lâu?"
"Không biết, từng có hoài nghi, chẳng qua là vẫn không muốn đi chứng thực, hôm nay nghe Tống Nhiễm Cầm nói ra như vậy, anh mới nhớ tới, người cha tốt của anh trả lại cho anh một đứa em trai."
"Bất quá người phụ nữ kia ngược lại an phận, bao năm qua cũng không chủ động tìm tới cửa, Tống Chi Nhậm sợ là cũng tìm rất nhiều năm thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì mới không thể không buông tha, hiện tại đột nhiên nhắc tới hẳn là đã phát hiện cái gì."
Mi tâm Cận Tử Kỳ nhíu lại, "Tống Nhiễm Cầm bây giờ là muốn lấy em trai của bà đến để kiềm chế anh?"
Vốn lấy tính tình của Tống Nhiễm Cầm, sợ là hận không thể độc thôn cái bánh ngọt Tống thị to lớn này, nhưng hôm nay Tống Kỳ Diễn trở lại, bà ta chẳng qua là lo lắng tương lai không chiếm được một chút lợi ích mới có thể đưa ra hạ sách này tìm con rối trở lại.
Nếu quả thật là như vậy, Tống gia đây phải vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh rồi!
"Ba của anh cũng ngầm cho phép Tống Nhiễm Cầm làm như vậy sao?"
Muốn tìm đứa con riêng đó về, sau đó mang anh ta vào Tống gia sao?
Nếu không, ở đâu ra cái câu "Điều duy nhất mong muốn bất quá cũng là một nhà hòa thuận" đầy bùi ngùi kia!
Tống Chi Nhậm là muốn thông qua miệng cô tới thử dò xét thái độ của Tống Kỳ Diễn sao?
Dù sao, chuyện ở nơi này, chỉ có Tống Kỳ Diễn mới là người có lập trường nói lên lời phản đối nhất!
Ý cười ở khoé miệng Tống Kỳ Diễn chưa từng kéo dài đến đáy mắt, hừ một tiếng: "Ông ta bất quá là muốn người thừa kế ưu tú nhất, nếu như có người tốt hơn, ông ta sẽ không chút do dự lựa chọn vứt bỏ anh. Gia đình hoà hợp tài phú doanh môn, haha!"
Cùng đứa con của người đàn bà đã hại chết mẹ mình sống chung dưới một mái hiên, phải là một người lòng dạ vĩ đại lắm mới có thể dễ dàng tha thứ, cô cũng không thể tưởng tượng ra dáng vẻ mọi người ngồi chung trên một bàn ăn cơm.
Hoà hợp, phần mong chờ hoà hợp này của Tống Chi Nhậm sợ rằng cả đời này đều không thể làm được.
"Em vừa rồi còn cho là ba anh hi vọng chúng ta có thể cùng Tống Nhiễm Cầm và Tô Hành Phong bọn họ ở chung hòa thuận!"
Tống Kỳ Diễn ngửa đầu tựa vào đầu giường, giơ tay lên che lấy mắt, chỉ còn lộ ra làn môi mỏng khẽ mấp máy: "Đó cũng không còn nằm trong phạm vi mà ông ta quan tâm nữa, hiện tại e là ông ta đã nhanh tìm được đứa con kia."
Tâm tình vì đề tài này mà trở nên nặng nề, Cận Tử Kỳ nhìn sang khuôn mặt tuấn tú dưới vầng sáng vàng nhạt đầy vẻ rối rắm, cô dường như thấy được ẩn giấu trong thân thể cao lớn của hắn là một đứa trẻ cô độc.
Tháo giầy ra, đến nằm bên cạnh hắn, bả đầu Cận Tử Kỳ áp lên trên bả vai của hắn, bàn tay vẫn đan chặt cùng năm ngón tay hắn, "Tống Kỳ Diễn, chúng ta đi du lịch trăng mật đi!"
Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên nghiêng người đi cùng cô mặt đối mặt, một bàn tay khác đặt trên thắt lưng cô hơi dùng sức, hai cỗ thân thể cũng càng thêm thân mật mà gần sát, nhìn sang hắn với ánh mắt đen láy mê người, gương mặt Cận Tử Kỳ lại nóng rang.
Cho dù là nhiều lần như vậy rồi, vẫn như cũ vẫn còn có chút không quen!
Hắn lặng lẽ nhìn cô chăm chú, nhìn chằm chằm đôi gò má cô từ từ chuyển hồng, sau đó đem cô ôm vào trong ngực thật chặt.
Cận Tử Kỳ khi nằm trong vòng tay chắc khoẻ rộng lớn của hắn, khóe miệng giương lên tạo một độ cong, người đàn ông ôm lấy cô đây sẽ là nơi vững chức nhất mà cô cả đời này dựa vào, mặc dù bọn họ đều có một gia đình vẫn chưa hoàn chỉnh.
Nửa đêm mưa to gió lớn nổi lên tầm tay, thỉnh thoảng còn mang theo vài tiếng sấm vang.
Cận Tử Kỳ có chút quen giường, qua đêm ở trong Tống gia khó tránh khỏi có phần không thể ngủ được, gối lên cánh tay của Tống Kỳ Diễn, giữa tiếng sấm rền vang cùng những tia chớp giấc ngủ không ngừng hỗn loạn, cô cũng không ngừng nằm mơ.
Trong mộng cũng ẩm ướt nóng bức, giống như đã từng quen biết, tựa hồ tràng cảnh trong giấc mộng này rất quen thuộc.
Cô lẻ loi đi trên đường phố không một bóng người, kéo một cái rương hành lý, một tay khác ôm lấy đàn vi-ô-lông.
Mưa mới vừa ngừng rơi lưu lại những vũng nước trên con đường đá, con đường sau khi màn đêm buông xuống trở nên yên tĩnh hơn.
Cô dường như một mực đi về phía trước, tràn đầy không mục đích, một mực bước đi, không biết mệt mỏi.
Nơi xa xa có đèn xanh đèn đỏ biến đổi trong bóng đêm, cô nhìn sang cuối con đường, từ từ mà đặt chân bước đi, cho dù là trong mộng, cô cũng có thể cảm nhận được khi cô đứng ở giữa đường, tâm tình khi đó thật cô độc bất lực tịch liêu.