Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Nhóm Tinh Anh Tập Trung Trong Đồn Cảnh Sát


trước sau

Khung cảnh chín giờ tối, theo lý thuyết ở đồn cảnh sát vào lúc này hẳn là thời điểm thanh nhàn nhất.

Nhưng mà, một giọng nữ chói tai lại bỗng nhiên vang lên, trong màn đêm yên tĩnh phá lệ chót vót.

"Anh nói. . . . . . Anh nói. . . . . . Bà ấy là phu nhân Bạch chủ tịch? Là bà thông gia của tôi?"

Trong đồn cảnh sát rộng rãi sáng ngời, Tống Nhiễm Cầm dưới đầu tóc rối tung, đôi mắt trợn thật lớn, không dám tin nhìn qua Bạch phu nhân ở đối diện cũng rối bù lấm lem, miệng lúng túng ậm ừ không nói được một câu hoàn chỉnh.

Bà cúi đầu nhìn nhìn đôi bàn tay to lớn có lực của mình, hận không thể kích động mà tát cho mình hai bạt tai ——

Bà hao hết tâm tư muốn nịnh nọt bà thông gia đang du lịch ở nước ngoài, kết quả đối phương mới về nhà, bà lại đánh cho người ta vào cục cảnh sát, nghiêng đầu xem một chút vết máu trên mặt Bạch Triển Minh, trái tim nhỏ kích động mà run run rẩy rẩy.

Tống Nhiễm Cầm chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh thổi lên, bà không nhịn được mà rụt cổ một cái, vẻ mặt hối hận không kịp.

Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ còn có dì Hồng được mời tới đồn cảnh sát làm nhân chứng, làm một người dân thành phố đạt tiêu chuẩn, dĩ nhiên là phối hợp công việc với cảnh sát, cùng nhau điều tra phá án vụ đánh nhau ẩu đả của đám người lưu manh gây chuyện kia!

Cận Tử Kỳ được ghi lại xong khẩu cung, thì nhìn thấy một phòng ầm ầm, đám người Bạch gia, Cận gia, Tô gia đang bị vây ở trên một mảnh đất, để cho mấy vị cảnh sát đang ghi lời khai lên giấy.

Dĩ nhiên, cô chỉ chớp mắt thì thấy được Tống Kỳ Diễn với một dáng vẻ đặt mình ở ngoài.

Tây trang giày da, anh tuấn tiêu sái, ưu nhã ngồi ở trong đại sảnh, hơn nữa còn có một chén trà được dâng lên, hắn khoan dung bắt chéo hai chân, nâng chung trà lên, ngửi một cái lại để xuống.

Dường như nhận ra được Cận Tử Kỳ đến, hắn ngẩng đầu quay sang nhìn cô, nhưng rất nhanh lại hứng thú nhìn về phía bên kia.

Cận Tử Kỳ mới vừa ngồi xuống ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn, thì nghe được giọng nói tức giận của Cận Chiêu Đông.

"Anh nói cái gì? Vào hồ sơ? Anh làm việc kiểu gì vậy, không thấy chúng tôi đều là những người như thế nào sao?"

Nghe được ba chữ "Vào hồ sơ", mười người tham gia đánh nhau ở đâu còn ngồi được, rối rít đứng dậy biểu đạt mình kinh ngạc, đem tư liệu của bọn họ vào cơ sở dữ liệu của đồn cảnh sát, đây chính là muốn lưu bản án!

Nhất là Bạch Triển Minh cùng Cận Chiêu Đông tại thành phố này là những quý ông có tiếng nhìn qua thành công, trong cuộc đời đều bày ra trên mặt là hình tượng chính diện tích cực, lưu bản án này, đúng là chặt đứt không ít đường lui của họ mà!

"không được, bản án tuyệt đối không thể lưu!" Bạch Triển Minh đẩy bàn tay Bạch phu nhân đang giúp mình lau miệng vết thương ra, đứng dậy đi về phía trước hai bước, vỗ tay lên trên bàn làm việc: "Để cho trưởng cục của các người tới đây!"

Há liệu người cảnh sát đang phụ trách ghi lời khai lên giấy liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn đến Bạch Triển Minh, tự mình ghi ào ào lên giấy, về sau làm theo trình tự việc công mà lên tiếng hỏi: "Tên, số tuổi, giới tính, địa chỉ, báo lên."

Bạch Triển Minh bị một tên cảnh sát nhỉ như vậy xem thường, vẻ mặt đâu còn được bình tĩnh: "Tôi nói mà có phải cậu không muốn làm hay không, dám nói chuyện với tôi như vậy, bảo lãnh đạo cậu đến đây!"

Đồng chí cảnh sát đặt bút trong tay xuống, nghẹo đầu liếc Bạch Triển Minh lên tiếng nói, "Như thế nào đây, tôi còn chưa có bắt giam ông nha, ông đã lôi kéo tôi thành như vậy, nếu như tôi thả ông ra ngoài, ông còn không ra trước cửa đồn cảnh sát mà phóng hoả sao?"

Gần cửa ải cuối năm rồi, cục công an tỉnh ở nơi này vào trung tuần của tháng đã phát văn kiện của Đảng ——

Xét thấy mấy tháng gần đây các vụ án hình sự phát sinh chiếm số lượng cao không thấp, hệ thống công an toàn tỉnh quyết định triển khai một lần hành động nghiêm trị, toàn lực tấn công vào hoạt động của các loại tội phạm hình sự.

Chưa từng nghĩ, nửa tháng mau qua, các phần tử tội phạm dường như là nhận lấy phong thanh gì đó, không còn có bất kỳ hành động gì khác người, mà ngay cả đám trẻ con ở vài chỗ trường trung học trong ngày thường thích nhất là đánh nhau cũng đều an phận lại.

Đây không phải là cố ý không để cho cục cảnh sát của bọn họ được bình chọn là đơn vị tiên tiến sao?

Ngẫm lại sẽ để cho các vị đồng chí dân cảnh hư hoả tràn đầy, vì nó có thể liên quan đến tiền thưởng cuối năm nha!

Kết quả là trong buổi tối khuya một nhím người đang buồn bực khó ngủ, chợt nhận được một cuộc điện thoại báo án, nói là khu vực lưng chừng núi gần đấy ở khu nhà giàu xảy ra một vụ đánh nhau, đây chính là tiểu bạch thỏ đụng vào họng súng của họ, họ làm sao có thể bỏ qua như vậy, vì thế mọi người lập tức tinh thần phấn chấn mà hớn hở tiến về phía trước.

sự thật chứng minh, người gọi điện thoại tố cáo kia không có nói dối, thật sự là để cho bọn họ lúc này bắt về một nhóm người tham gia đánh nhau, bắt một lần chính là mười người, cũng xem như là có cái để khai báo khi đối diện với văn kiện của Đảng đưa xuống trước đó!

Trong lòng đồng chí dân cảnh cảm thấy có một trận vỗ về an ủi, lại nhìn nhìn cả một phòng đám người mặt đất đầu tro, hừ lạnh một tiếng, đám người này thật đúng là to gan lớn mật, ban đêm trời khuya gió lớn, lại ở trước cửa lớn khu nhà giàu đánh nhau.

Đó là rõ ràng cùng người dân đối địch, đi ngược lại với lề lối tập quán, tính chất ác liệt làm người ta phẫn nộ!

Vừa nghĩ như thế, đồng chí dân cảnh nâng cằm lên, ngón trỏ ngoắc ngoắc Bạch Triển Minh lại, chỉ chỉ lên một chỗ trống bên cạnh: "Ông, đi qua chỗ đó ngồi xuống cho tôi, nhớ rõ cúi đầu thấp xuống!"

Bạch Triển Minh nhíu mày lại: "Cậu nói cái gì?" Cái tên cảnh sát nhỏ này nói gì vậy, dám ăn nói như vậy với ông!

"Tôi nói tiếng người ông nghe không hiểu hả!" Đồng chí dân cảnh cũng nổi nóng, đứng dậy, lông mày rét lạnh dựng thẳng lên: "Tội phạm, thì phải cúi đầu với nhân dân, nhất là loại người ngoan cố như ông dạy mãi không sửa!"

"Cậu nói cái gì, nói một lần thêm cho tôi!" Bạch Triển Minh giận đến bờ vai không ngừng khẽ run.

Bạch phu nhân vừa nghe chồng mình và cảnh sát đồng chí đối mặt, vội vàng tiến lên trấn an Bạch Triển Minh: "Tiểu Bạch. . . . . ."

"Đừng gọi tôi Tiểu Bạch!" Mới nói ra miệng, lập tứ bị Bạch Triển Minh xấu hổ mà quát khẽ một tiếng, "Đều là do bà, mẹ nuông chiều thì con hư mà, thật tốt, dung túng hỗn tiểu tử đánh nhau, hiện tại hay rồi, cũng chớ về nhà, ngủ ở chỗ này đi!"

Bên kia Bạch Lộ Thần nghe được ông già nhà mình trách cứ, bĩu môi, một chân còn gác lên trên ghế, trong miệng cắn cây tăm, áo sơ mi rộng mở còn lộ ra vết thương trên mảng lớn da thịt trắng như thịt gà chặt, tóc tai xốc xếch, mặt mũi bầm dập.

"Ba, lời này của ba nói ra cũng không đúng, việc này sao có thể trách con chứ? Nếu không phải là chị hai của chúng con bị ủy khuất, con sẽ động thủ sao? Chuyện này kỳ thật con là oan nhất, ba xem mặt của con cũng bị đánh thành như vậy!"

Bạch phu nhân nhìn lên thấy con trai nhỏ của mình mặt như đầu heo, cũng không kịp để cho Bạch Triển Minh tức giận, lập tức chạy tới, vừa nâng khuôn mặt con trai máu ứ đọng khắp mặt, vừa cẩn thận cầm khăn tay lau: "Con trai, còn đau hay không?"

Ngồi ở bên cạnh Bạch Lộ Thần, cha con Tô Hành Phong và Tô Tấn An theo bản năng quay đầu đi.

Gương mặt đó của Bạch Lộ Thần, cũng đều là do Tô Hành Phong đánh, mặc dù cha con họ bị thương cũng không nhẹ, nhưng bởi vì trong ngày thường quen bị Tống Nhiễm Cầm áp bức, họ đối với người đàn bà chanh chua dùng chiêu thức chửi đổng khó tránh khỏi có chút sợ.

Nếu như Bạch phu nhân vào lúc này chỉ vào họ mắng to lên, đây mới thực sự là gà chó không yên.

Bạch Triển Minh bị đẩy qua một bên, không đợi ông mở miệng khiển trách tên cảnh sát kia không có quy củ, Cận Chiêu Đông đã bị dẫn tới trước bàn làm việc, vẻ mặt cũng tối tăm.

"Họ tên, số tuổi, địa chỉ, nghề nghiệp." Đồng chí dân cảnh với kinh nghiệm phá án phong phú cầm lấy bút, gõ gõ mặt bàn, hỏi Cận Chiêu Đông đang ngồi ngay ngắn ở trước mặt đỏ cả mũi.

Cận Chiêu Đông mím môi không nói lời nào, nghiễm nhiên là một phong thái người tai to mặt lớn, không phối hợp lấy khẩu cung.

"Ơ kìa, tôi nói hai người các ông thật sự là có một tính, giả vờ thâm trầm với tôi à?"

Cận Chiêu Đông giận quá hoá cười quét mắt liếc nhìn dân cảnh, lạnh lùng nói: "Trước khi luật sư của tôi đến, tôi sẽ không trả lời anh bất cứ vấn đề gì, mọi thứ tôi trải qua ở chỗ này cũng đều sẽ báo cho luật sư của tôi."

"Ái chà, ông còn uy hiếp cảnh sát đúng không?" Dân cảnh xắn xắn tay áo, vẻ mặt phẫn uất, cơn tức cũng lớn.

Lúc này, vốn đang rúc cổ ngồi ở trong góc, Tống Nhiễm Cầm đột nhiên ngẩng đầu lên, bộ mặt tươi cười mà quay sang đồng chí dân cảnh nói: "Chú cảnh sát chú xem này. . . . . ." Bà quyết định chọn lựa chính sách dụ dỗ lôi kéo!

"Dừng lại!" Dân cảnh biết rõ chút tâm tư kia của Tống Nhiễm Cầm, nhếch miệng, hừ hừ nói: "Nơi này cũng không có chú của bà, tôi cũng không có đứa cháu gái lớn tuổi như
bà, hiện tại đổi lại bà trả lời vấn đề của tôi."

Đồng chí dân cảnh với dáng vẻ lời lẽ chính nghĩa, không chút nào cho Tống Nhiễm Cầm cơ hội nịnh hót .

Tống Nhiễm Cầm liếc liếc mắt một cái mọi nơi, thấy không ai có thể xin giúp đỡ, thầm nói đám giá áo túi cơm này, nhưng trên mặt lại cười hì hì kêu lên: "Cảnh sát đại ca, chuyện này thật sự thì có hiểu lầm rất lớn. . . . . ."

Bà lập tức đóng chặt miệng mình, bởi vì bà nhìn thấy vị đồng chí dân cảnh uy vũ kia, đột nhiên từ dưới bàn làm việc rút ra một cây côn cảnh sát, nặng nề nện một côn ở phòng làm việc, chấn động đến chén trà bên cạnh không ngừng rung chuyển.

Đồng thời bị hù đến còn có mẹ con Kiều Hân Hủy và Bạch phu nhân, mấy người phụ nữ vành mắt đỏ hồng, cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ sợ gậy côn cảnh sát kia không có mắt mà bay đến trên người các họ, vậy cũng thì bị tội.

Mặc dù nói đều là lần đầu tiên vào đồn cảnh sát, nhưng mà xem qua trên TV không ít, rất nhiều lưu manh đầu đường đánh nhau đụng phải cảnh sát chỉ là có thể bỏ chạy, nếu như không cẩn thận rơi vào trong tay cảnh sát, vậy thì phải thành thật đàng hoàng, hỏi cái gì đáp cái nấy, ngàn vạn lần không thể đối nghịch với cảnh sát, nếu không anh không được quả ngon để ăn.

không từ mà biệt, chỉ cần chích hai điện côn, hoặc là đem anh tra khảo ở trên song sắt trước cửa sổ, mùa đông gió rất lạnh mà để cho anh bị thổi một đêm, những thứ này thì đủ cho anh chịu đựng.

Tống Nhiễm Cầm không dám cử động thêm một cái, đôi mắt thì nhìn chằm chằm cây côn cảnh sát nháy cũng không nháy mắt một cái, thời khắc phòng bị, bà trước kia là đã nghe người ta nói bà con nhà người nào đó vào đồn cảnh sát một chuyến, vì là không phối hợp, cuối cùng bị còng trên lan can cửa sổ, không người nào hỏi thăm suốt một ngày một đêm, đại tiểu tiện cũng rơi tại quần, đừng nhắc tới có biết bao nhiêu mất mặt!

Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy ghê tởm, Tống Nhiễm Cầm không nhịn được nôn ra một trận, cúi đầu xem một chút mình quần, lòng vẫn càng thêm sợ hãi, đâu nào còn dám nùin sắc mặt của đồng chí cảnh sát?

Dân cảnh nhìn thấy đã trấn trụ được hiện trường, tiện tay vung lên, đem côn cảnh sát ném qua một bên, tiếp tục cầm bút lên ghi chép, không quên ngẩng đầu liếc liếc Tống Nhiễm Cầm một cái sắc mặt đã tái nhợt: "Giao phó đi, chính sách của đảng bà nên biết . . . . . ."

Dân cảnh còn chưa nói hết, Tống Nhiễm Cầm cũng đã giành nói trước: "Biết, biết, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị mà, tôi nhất định thành thật khai báo, tranh thủ xử lý khoan hồng, điểm này xin chú cảnh sát yên tâm."

Chiêu Đông cùng Bạch Triển Minh đang bị những dân cảnh khác cưỡng chế nhấn xuống ngồi chồm hổm trên mặt đất, đầu đang chôn giữa hai chân ngẩng lên, mắt nhìn Tống Nhiễm Cầm, trong nội tâm khinh bỉ, thật sự là tăng thể diện cho ông già Tống gia mà!

Tống Nhiễm Cầm đâu nào quản nhiều như vậy, giống như đang chuẩn bị nói với đồng chí dân cảnh oan tình của mình, đầu kia dì Hồng đã khai xong khẩu cung mà đi ra ngoài, một người nữ dân cảnh theo sát phía sau, cầm ba tờ khẩu cungcủa nhóm người Tống Kỳ Diễn tới đây.

“Dì Hồng.” Cận Tử Kỳ đứng dậy đi qua, “không có sao chứ?”

Dì Hồng lắc đầu một cái, nắm lấy tay Cận Tử Kỳ, mắt lại nhìn đám người xám xì xám xít bên kia, trong miệng nói câu: “thật là nghiệp chướng, một gia phong đã bất chính có thể cách ngày suy tàn lụi bại còn xa sao? Ác giả ác báo.”

Vốn núp ở trong ngực Kiều Hân Hủy, Kiều Niệm Chiêu vừa nghe dì Hồng nói, lập tức tối mặt, đứng dậy, liền muốn xông tới cùng dì Hồng gây gổ, lại bị một dân cảnh ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ mà kéo lại: “cô muốn làm gì!”

Đối mặt đồng chí dân cảnh trừng mắt lạnh nhạt, Kiều Niệm Chiêu chợt cảm thấy ủy khuất, hai mắt nước mắt lưng tròng mà nhìn sang nam dân cảnh không chút nào thương hương tiếc ngọc mà lôi kéo mình, phải có bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu ủy khuất.

Nếu như cái bộ dạng này đặt ở trong ngày thường nhất định là điềm đạm đáng yêu, giống như dân cảnh loại người rắn rỏi kiên cường này bảo không cho phép cũng sẽ bị mềm lòng, nhưng giờ phút này mặt mày của Kiều Niệm Chiêu mặt Bạch phu nhân cùng Tống Nhiễm Cầm làm cho sưng lên tựa như đầu heo, hồng hồng, dưới ánh đèn sáng ngời, rất là khôi hài bỉ ổi, đâu nào có người phụ nữ mảnh mai xinh đẹp?

cô lúc này rưng rưng liếc mắt nhìn một cái, dân cảnh chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, vốn là không có tâm địa gian giảo gì, điều này càng không thể nào có, nhanh gọn mà buông cô ta ra, tiện tay đẩy cô ta: “Ngồi đàng hoàng cho tôi!”

Kiều Niệm Chiêu không có ngờ tới tên dân cảnh này thế nhưng lại thô bạo, trực tiếp đẩy cô trở lại ở trên chiếc ghế, Kiều Hân Hủy vội vàng tới đỡ cô: “Chiêu nhi có sao hay không? Sứt mẻ gì chưa?”

Nữ cảnh sát đang cầm khẩu cung của nhân chứng đảo mắt qua lại xem xét mười người đầu tro mặt đất, cuối cùng nắm lấy cây bút ký tên chống ở cằm, ánh mắt suy tư dừng lại ở trên người Tô Hành Phong.

“Căn cứ khẩu cung nhân chứng, vụ án này hình như là gia đình tranh cãi sau khi yêu đương vụng trộm bị bắt gặp.”

Tống Nhiễm Cầm vừa nghe, hai mắt trừng không ngừng, quay đầu lại nhìn một chút con trai của mình, vô thức lại quay đầu nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu, lập tức hiểu đại khái, thầm mắng con hồ ly tinh này lại muốn hại chết A Phong nhà ta!

Thấy sắc mặt của người Bạch gia ở đây cũng vô cùng khó coi, Tống Nhiêm Cầm vội vàng không ngừng giải thích: “Nữ đồng chí, hiểu lầm hiểu lầm, con tôi làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, nhất định là người đàn bà kia nhiều lần dùng đi dùng lại thủ đoạn câu dẫn con tôi!”

Tống Nhiễm Cầm nói câu đầu tiên đã chỉa mũi nhọn vào Kiều Niệm Chiêu, Kiều Niệm Chiêu thoáng cái trở thành tiêu điểm chú ý, cũng không phải là tầm mắt thưởng thức thứ tuyệt đẹp, những loại ánh mắt kinh ngạc, khinh bỉ, tức giận kia cô nhìn thấy mà không khỏi ủy khuất rơi lệ.

“Mẹ!” Tô Hành Phong không nhìn nổi, đứng dậy muốn ngăn lại, Tống Nhiễm Cầm đang tiếp tục vũ nhục Kiều Niệm Chiêu.

Kiều Hân Hủy thấy con gái mình bị người khác tạt nước dơ như vậy, cũng không nén được tức giận, khẽ vuốt lưng Kiều Niệm Chiêu, quay sang Tống Nhiễm Cầm nói: “Tô phu nhân, đúng như bà nói, chuyện này bên trong có hiểu lầm, bà cũng không có nhìn thấy chuyện đã xảy ra, như thế nào có thể ở chỗ này nói xằng bậy bàn luận đứt đoạn, hủy hoại thanh danh con gái của tôi?”

Tống Nhiễm Cầm lại trợn trắng cả hai mắt, không cho là đúng mà mấp máy khóe miệng của mình, không hề cảm thấy mình nói sai.

Ngược lại bên kia Bạch phu nhân lạnh lùng mà giễu cợt cười ra tiếng, “Bà ấy không nhìn thấy không thể nói, vậy tôi cái người nhìn thấy toàn bộ quá trình chung quy có thể nói đôi câu chứ?”

Mặt mày Kiều Hân Hủy lập tức biến sắc, Bạch phu nhân đã không nể mặt mà châm chọc: “không quản được con gái của mình cho tốt, mặc cho cô ta ra ngoài câu dẫn chồng của nhà người khác, đây chính là kẻ làm mẹ như bà không đúng, dĩ nhiên, lúc này nếu nói đến vấn đề gia phong, vậy tôi cũng không có thể nói thêm cái gì, huống chi, cô con gái này của bà còn có danh tiếng đáng để nói sao?”

Ngồi ở bên cạnh Bạch phu nhân Bạch Lộ Thần cười đùa mà chen vào nói: “Vị này tôi chưa từng thấy qua nha, chẳng lẽ là phu nhân Cận chủ tịch mới nạp sao? Ủa, vị Kiều tiểu thư này tôi cũng đã gặp qua, không phải nói là con gái lạc bên ngoài của vợ cả Cận chủ tịch sao, vậy lúc này như thế nào thành con gái của phu nhân mới rồi?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện