"Tử Kỳ à, những ngày qua con đã đi nơi nào? Mẹ hỏi A Viễn, A Viễn không nói cho mẹ, mẹ hỏi một người khác trong nhà, cô ta nói con lập gia đình rồi, gả tới nơi này, Tử Kỳ, không phải con thật sự gả cho người khác chứ?"
Tần lão phu nhân cầm bàn tay của Cận Tử Kỳ thật chặt, ánh mắt của bà nhìn qua vô cùng lo lắng, dường như sợ Cận Tử Kỳ cho ra câu trả lời mà bà không muốn nghe đến đó.
Cận Tử Kỳ nhìn mặt lão phu nhân này vậy bẩn thỉu, sinh lòng không nỡ, đỡ lấy bà Tần nói: "Có lời gì chốc lát nữa hãy nói, lúc này cả người bác đã dơ, trước hết đến phòng tắm một chút đi."
"Vậy Tử Kỳ con cũng ở nơi đây phải không?" Bà Tần không yên tâm hỏi Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ gật đầu một cái, trên mặt trưng ra một nụ cười nhẹ: "Nơi này là nhà cháu, cháu không đi, ở phòng khách đợi đến lúc bác tắm xong đi xuống, bây giờ, cháu bảo người giúp việc trong nhà dẫn bác đi đến phòng tắm."
Bà Tần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, buông bàn tay Cận Tử Kỳ ra, theo người giúp việc dìu đỡ đi tắm, nhưng bước từng bước một thì quay đầu lại, dường như đang xác nhận Cận Tử Kỳ có lừa gạt mình hay không, thấy cô đứng ở chỗ cũ mới yên lòng.
Đưa mắt nhìn bà Tần rời đi, Cận Tử Kỳ mới nhấc chân lên lầu trở về phòng, cầm điện thoại di động gọi cho Tống Kỳ Diễn.
Cô không có số của Tần Viễn, nếu anh ta và Tống Kỳ Diễn là bạn học, vậy hỏi Tống Kỳ Diễn là được rồi.
Cô không thể nào vẫn lưu bà Tần ở chỗ này, cuối cùng phải để cho Tần Viễn tới đón đi.
Điện thoại nối được, Cận Tử Kỳ lại nói thật, đem chuyện bà Tần đang ở Tống trạch đầu đuôi gốc ngọn mà nói cho Tống Kỳ Diễn nghe.
Tống Kỳ Diễn ở bên đầu điện thoại trầm mặc mấy giây, mới đem số di động của Tần Viễn báo cho cô nghe.
Sau cùng, hắn chợt bổ sung một câu: "Nếu không, vẫn là để anh gọi điện thoại qua đi."
Cận Tử Kỳ đi tới phía trước cửa sổ sát đất, vén màn vải mỏng lên, ngắm nhìn phong cảnh trong hậu hoa viên, nghe xong lời của hắn tựa như trải qua một trận đắn đo, hàng lông mày đen xinh đẹp khẽ động: "A? Tống Kỳ Diễn, anh là không tin em sao?"
"Anh làm sao lại không tin em?" Tống Kỳ Diễn vội vàng phủ nhận, chỉ sợ một chút không chú ý mà đắc tội với cô, "Anh chỉ là lo lắng người khác đối với em bụng dạ khó lường, mưu đồ bất chính."
"Bụng dạ khó lường, mưu đồ bất chính?" Cận Tử Kỳ cười nhạo: "Tống Kỳ Diễn, thành ngữ anh học được không tệ nha!"
"Tạm được đi. . . . . . Em làm thế nào lại nói chuyện tào lao với anh rồi?" Bên đầu điện thoại kia Tống Kỳ Diễn bất mãn hùng hổ nghiêm mặt, "Em hiểu rõ bà lão đó là người thế nào sao? Nếu như bà ta cố ý tiếp cận em thì làm sao đây?"
Cận Tử Kỳ nhớ tới bà Tần với đôi mắt hỗn độn mơ hồ, cùng với đôi bàn tay da nhăn như cây già khi chạm tới da thịt cô thì ấm áp, một người già như vậy, cũng không giống như loại người đại gian ác.
Hình như là cảm thấy Cận Tử Kỳ đối với lời hắn nói có nghi ngờ, Tống Kỳ Diễn ho nhẹ một tiếng, tiếp tục hướng dẫn từng bước: "Lần trước anh xem báo cáo tin tức, có một bà lão tám mươi tuổi tranh thủ sự đồng tình của nữ chủ nhân một gia đình, nhân lúc được dẫn vào nhà vệ sinh trong biệt thự, lén vào phòng ngủ gia chủ, đánh cắp một cái hộp đồ trang sức kim cương."
Trong đầu Cận Tử Kỳ tự động hội tụ thành một hình ảnh: Tần lão phu nhân đi bộ thôi cũng bẩy nghiêng tám ngã cõng một cái bao bố, trong bao bố đều là châu báu giá trị liên thành, mà phía sau là một đám người giúp việc la lên đuổi theo.
Cô che lấy trán: "Tống Kỳ Diễn, chúng ta có thể suy nghĩ bình thường một chút hay không, anh không thể bởi vì Tần Viễn mà đối với lão phu nhân cũng ôm lấy thành kiến, bà ấy xem ra thật đáng thương . . . . . ."
"Nếu như có dư thừa tâm đồng tình, Cận Tử Kỳ, em hãy tới đồng tình anh đi!"
Cúi xuống, Tống Kỳ Diễn nhẹ nhàng nói tới một câu thản nhiên: "Mỗi ngày tối tối ôm em ngủ, cũng như ôm cái lò lửa lớn, em làm thế nào lại không thể thương xót anh đây rất tội nghiệp, dập tắt lửa giảm sức ép cho anh chứ?"
Nghe hắn nói lời lẽ chính nghĩa, nhưng khi Cận Tử Kỳ nghe xong gò má có chút nóng lên, "Nếu như không có chuyện gì em cúp máy đây."
"Từ từ. . . . . ." Đầu kia vội vàng ngăn hành động cúp điện thoại của cô.
Cận Tử Kỳ không hiểu cau mày: "Còn có chuyện gì?"
Tống Kỳ Diễn trầm ngâm lại, mới chậm rãi nói: "Thật sự thì. . . . . . Mới vừa rồi số điện thoại anh đưa cho em có sai một vài số."
"Tống Kỳ Diễn, da mặt anh có thể dày hơn một chút nữa không?"
". . . . . ."
Cận Tử Kỳ đặt di động ở trên giường, lúc xoay người qua thì khóe mắt quét đến tờ giấy ghi lại số điện thoại của Tần Viễn.
Cô cầm lên nhìn chăm chú trong chốc lát, mới lần nữa cầm điện thoại di động, nhập những con số liên tiếp.
Điện thoại vang lên thật lâu mới được kết nối, đầu kia truyền đến một giọng nam dịu dàng mà có từ tính: "Ai vậy?"
Giọng nói ấy nghe như cách một khoảng không xa xôi mà lại tĩnh mịch, Cận Tử Kỳ thoáng sững sờ, nhưng ngay sau đó lại lạnh nhạt mà mở miệng: "Mẹ của anh đang ở hậu viên Kỳ Lân của Tống trạch, nếu như anh rãnh rỗi, nên tới một chuyến đi."
Bên đầu kia điện thoại dường như không ngờ tới sẽ là cô, hồi lâu cũng không có tiếng động, điện thoại di động áp bên tai của cô, cô có thể nghe được rõ tiếng hít thở của anh, sau đó là một tiếng nói trầm khàn: "Được."
Nội dung cuộc điện thoại không chút dư thừa, cúp điện thoại xong, Cận Tử Kỳ cầm điện thoại di động ngồi ở giường bên, nhìn sang cả h vật bên ngoài mành vải như ẩn như hiện, thở phào nhẹ nhõm thật dài, sau đó điện thoại trong tay có dòng tin nhắn đến.
Tiếp đó không tới hai giây lại rung lên, hai cái tin nhắn liên tiếp gửi vào điện thoại di động của cô.
Cô cúi đầu mở ra xem, đều đến từ chỗ Tống Kỳ Diễn ——
"Tiểu Kỳ, anh sai rồi, anh là người ăn nói vụng về, nói chuyện không dùng đến não, nhưng anh thật sự không cố ý bới móc để cho em tức giận. Chẳng qua là mỗi lần ánh mắt Tần Viễn nhìn em cũng đã khiến cho anh không thoải mái, hiện tại mẹ cậu ta lại đột nhiên tìm tới em, trong lòng anh đây cũng không dễ chịu, không dễ chịu rồi có thể không suy nghĩ nhiều sao?"
Khoé miệng của Cận Tử Kỳ không khỏi cong lên, lại lật xem tin nhắn vừa đến.
"Bà xã, anh biết thực sự đã nói sai rồi, là do lòng dạ của anh quá nhỏ mọn, nhưng mà bà xã, cũng bởi vì anh quá quan tâm em thôi, hiện tại nếu như trên đường có người đàn ông nào liếc nhìn em một cái hơi lâu, anh cũng có thể cho rằng hắn là tình địch. . . . . . Bà xã, đừng không để ý tới anh nha, bà xã, anh lại nhớ em rồi làm sao đây?"
Cũng biết nói ngon nói ngọt để dỗ dành cô vui vẻ! Cũng không biết là học được từ đâu!
Mặc dù trong miệng oán trách như vậy, nhưng không thể phủ nhận, là phụ nữ, đều thích được người đàn ông của mình nâng niu trong lòng bàn tay mà thương yêu, nhất là "lời ngon tiếng ngọt" như vậy, càng thêm vô cùng hưởng thụ.
Đưa điện thoại di động nhẹ nhàng gác qua tủ giường, Cận Tử Kỳ vừa thở dài một tiếng vừa đứng dậy đi xuống lầu.
"Thiếu phu nhân, vị lão phu nhân kia đã tắm rửa rồi, đang ở phòng khách đợi cô đến."
Tại đầu bậc thang đúng lúc đụng phải quản sự Minh đang tìm đến cô, Cận Tử Kỳ nói tiếng cám ơn rồi tụ mình đi đến phòng khách.
Nhà họ Tống quanh năm như một ngày giữ vững sự bố trí tráng lệ, Cận Tử Kỳ đẩy cửa phòng khách ra, đi vào trong vài bước thì nhìn thấy một bóng người già nua, khung xương gầy như củi đang yên lặng mà ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa.
Tư thế ngồi của Bà Tần có chút câu nệ, có lẽ là bởi vì mới vừa tắm rửa qua, cả người nhìn qua sạch sẽ không ít.
Tử Kỳ đi tới bên ghế sofa, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Bác gái" , bà Tần vừa nghe đến giọng nói của cô, thì kích động muốn từ trên ghế sofa đứng lên, trên mặt cũng không che giấu được vẻ vui mừng.
"Tử Kỳ, mới vừa rồi cô gái nhỏ kia nói đây là trà sâm thượng hạng, còn nóng đó, con uống chút đi."
Bà Tần đưa tới cái chén vốn đặt trước mặt bà, nhấc nắp chén lên, một luồng hương thuốc nhân sâm xông vào mũi.
Cận Tử Kỳ nhìn sang ly trà sâm một hớp cũng chưa uống, giật mình, nhận lấy lại không uống, mà là theo bà Tần ngồi xuống, lần nữa đem trà sâm bưng đến trước mặt bà.
"Trước khi cháu tới đã uống rồi, đây là cố ý chuẩn bị cho bác."
Dường như bà Tần không phải không tin mà nhìn nụ cười bên khoé miệng của Cận Tử Kỳ, sau đó cúi đầu, nhìn ly trà sâm bốc hơi nóng, nhíu mày một cái, đẩy trà sâm đến trước mặt Cận Tử Kỳ: "Mẹ không khát, Tử Kỳ uống dùm mẹ đi."
Cận Tử Kỳ biết bà Tần nói như vậy, bất quá là muốn đem trà sâm nhường cho mình uống, thật sự thì mới vừa rồi khi đi vào cô đã nhìn thấy đôi môi bà Tần hơi có vẻ khô, da có chút nứt, hiển nhiên là do thiếu hụt hàm lượng nước đưa tới.
Có lẽ bà Tần nói như vậy, người ở bên ngoài xem ra sẽ cảm thấy không có mặt mũi, vậy mà, trái tim Cận Tử Kỳ lại ấm áp, cô thấy được bà Tần là xuất ra từ nội tâm mà đang quan tâm mình, cho dù. . . . . . Bà ấy là mẹ của Tần Viễn.
Người giúp việc mang đến cho cô một ly trà sâm nữa, Cận Tử Kỳ đặt chén trà sâm lên bàn ở trước mặt bà Tần.
“Bác gái, hiện tại chúng ta đều có rồi, bác cũng uống đi, đi đường nhiều như vậy, hẳn là cũng khát.”
Bà Tần nhìn chằm chằm chén trà sâm kia, yên lặng thất thần, chợt, khóe mắt có chút ướt át, Cận Tử Kỳ thấy thế có phần ứng phó không kịp, trưởng bối trong nhà cũng chưa từng ở trước mặt cô mà rơi nước mắt như vị Tần lão phu nhân này.
“Bác gái --”
“Tử Kỳ.” Bà Tần lại gọi tên của cô nữa, giơ tay lên nhìn sang cô, đã nắm tay của cô, nhè nhẹ vỗ về.
Tình huống bất ngờ này khiến cho Cận Tử Kỳ trở nên thật khó xử, cô muốn rút tay của mình về nhưng mà trước mặt một người lớn tuổi bất lực như vậy không đành lòng lạnh lùng quá mức, cuối cùng chỉ có thể hành động trước để kiềm chế đối phương tránh khỏi sinh ra cục diện khó xử.
“Bác gái, cháu đã gọi điện thoại cho Tần Viễn, chốc lát nữa anh ta sẽ rước bác về nhà.”
Vừa nghe đến “Về nhà”, mặt bà Tần liền biến sắc, trực tiếp không muốn mà nói: “Mẹ không trở về!”
Vị lão phu nhân này khi lần đầu Cận Tử Kỳ nhìn thấy bà, đều là bộ dáng hiền lành đờ đẫn, nào đâu có giống như giờ phút này loại biểu tình nghiêm túc, mặt nghiêm nghị biểu đạt sự kháng nghị kiên định, cũng như trước đó hoàn toàn tưởng hai người.
Tựa hồ là sợ Tử Kỳ đuổi bà đi, bà Tần vội vàng nói: “Mẹ không muốn quay lại cái nhà đó, A Viễn lại không ở nhà, mỗi ngày đều phải rất khuya mới trở lại, mẹ nấu cơm cho nó, nhìn thấy có đồ hộp, lại dùng cái tủ có cửa vuông vuông thẳng thẳng trong phòng bếp nấu cho nó, người đàn bà kia trở về lại nói mẹ muốn làm nổ tung cả cái nhà, còn tố cáo với A Viễn.”
Cận Tử Kỳ từ trong lời nói của bà Tần nghe được đại khái, đơn giản là bà Tần không cẩn thận đem loại đồ hộp gì đó đặt vào trong lò vi ba đun nóng, thiếu chút nữa làm cho phòng bếp nổ tung, sau lại bị Phương Tình Vân nhìn thấy nói cho Tần Viễn.
“Mẹ cũng chỉ là muốn làm cho A Viễn một ít thức ăn, mỗi đêm trễ như vậy nó mới về nhà, trở lại, còn phải làm thức ăn cho người đàn bà đó, còn phải quét dọn lau nhà, rõ ràng mẹ nhìn thấy nó dùng cái tủ có cửa chính là như vậy, làm thế nào khi mẹ dùng, người đàn bà kia lại nói muốn nổ tung, cô ta nhất định là cố ý, không để cho mẹ đụng bất cứ cái gì trong nhà đó!”
Ở trong mắt bà Tần, không thể nghi ngờ Phương Tình Vân đã bị xác định là một cô con dâu ác độc.
Cận Tử Kỳ cảm giác mình không phải là bà bác ở ủy ban cư dân, đối với việc hòa giải mâu thuẫn trong gia đình, quả thực không có khả năng, giờ phút này nếu như cô nói chút gì, khó bảo đảm sẽ không bị nói thành là xúi giục bà Tần ức hiếp người con dâu Phương Tình Vân này.
Cho nên, vô luận bà Tần nói như thế nào tức giận tủi thân ra sao, Cận Tử Kỳ cũng chỉ là khẽ vuốt lưng bà Tần.
Bà Tần nói đến sau lại cũng không nói nữa, chẳng qua là càng lúc càng nắm chặt tay của Cận Tử Kỳ: “Tử Kỳ à, mấy ngày nay con đã ở nơi này sao? Tại sao không cùng A Viễn ở chung một chỗ? Mẹ có lời muốn nói với con cũng không tìm được con, cũng sẽ không dùng điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho con cũng không được.”
không biết bà Tần là mau quên hay cố ý giả bộ ngu, dường như bà thủy chung không muốn tin chuyện Cận Tử Kỳ đã kết hôn là sự thật, cho nên lần nữa ở nơi đây lừa gạt mình, sống ở trong ảo tưởng của mình.
Nhưng mà, Cận Tử Kỳ thì tỉnh táo, cô không thể nào vì phối hợp mà không làm tổn thương lời nói đôi của bà cụ.
cô nhếch khóe môi, “Đây là nhà chồng cháu, cháu cùng anh ấy sau khi kết hôn thì dời qua đây ở.”
“Chồng?” Bà Tần khẽ nhếch miệng, sững sờ mà nhìn sang Cận Tử Kỳ, Cận Tử Kỳ gật đầu một cái, cô đột nhiên cảm thấy mình có chút tàn nhẫn, nhưng không dừng lại: “Vâng, đây là nhà chồng cháu Tống Kỳ Diễn.”
Vẻ mặt bà Tần hoảng hốt mà nhìn sang mặt nghiêng điềm tĩnh của Cận Tử Kỳ, trong mắt thoáng ngấn lệ, nhưng rất nhanh đã bị bà che giấu đi, bà khẽ nói: “Tử Kỳ, có phải A Viễn đã làm sai điều gì chọc giận con mất hứng hay không?”
“không có.” Cận Tử Kỳ thành thực mà cho biết: “Chúng con đã gần mười năm không có liên lạc, bác gái, những năm này bác…… Có thể nhận lầm người, con dâu bác là một người phụ nữ gọi Phương Tình Vân.”
Bà Tần lại lắc đầu một cái, vẻ mặt có chút khổ sở: “Mẹ không có nhận lầm, con chính là Tử Kỳ sẽ làm cho A Viễn cười cũng sẽ để cho A Viễn khóc, mẹ không nhận lầm. Tử Kỳ, con nói người gọi Phương Tình Vân đó mẹ biết, hình như cùng A Viễn ở chung, nhưng mà…… Mẹ nhất định không thích cô ta.”
Đáy mắt Bà Tần thoáng sáng lên, bà nắm lấy tay Cận Tử Kỳ, có chút vui mừng nhướng mày: "Tử Kỳ, nếu như mẹ nói với A Viễn, bảo cái cô Phương Tình Vân đó dọn đi, con có thể trở lại sống cùng A Viễn và mẹ hay không?"
"Bác gái. . . . . ." Cận Tử Kỳ nhíu hàng lông mày đen xinh đẹp lên muốn nói cái gì.
Bà Tần lại ngắt lời cô, "Mẹ là lớn tuổi, ánh mắt cũng không tốt, nhưng mẹ không phải là người ngu, rất nhiều việc trong lòng thấy rất rõ ràng. A Viễn hiện tại phạm sai lầm, Tử Kỳ, mẹ ích kỷ mà khẩn cầu con, đừng bỏ cho A Viễn được không? Nó bây giờ vẫn không hiểu người nào đối với nó quan trọng nhất, chờ sau khi nó hiểu ra, nhất định sẽ biết quý trọng."
Cận Tử Kỳ từ tốn nhưng lại hữu lực mà tránh thoát khỏi tay bà Tần, đứng dậy hất mặt, không nhìn tới đôi mắt đẫm lệ cầu khẩn của bà Tần, vẫn nói: "Bác gái có một số việc bác thật sự hiểu lầm, cháu và Tần Viễn. . . . . . Đã không thể nào, bên cạnh anh ta đã có một người phụ nữ thực tâm thực ý với anh, mà cháu, cũng đã kết hôn."
Nói tới chỗ này, Cận Tử Kỳ dừng một chút, lần nữa nhìn về phía bà Tần , "Cháu bây giờ rất hạnh phúc, chồng của cháu rất yêu cháu và con của chúng cháu, cháu chưa từng nghĩ tới muốn thay đổi trạng thái của cuộc sống hiện tại này của mình."
Bà Tần kinh ngạc nhìn sang Cận Tử Kỳ với thái độ kiên định, thần sắc dần u ám, hai tay vuốt ve quần áo mới trên người, đôi môi lúng túng ậm ừ suy nghĩ lời để nói rồi lại không biết nên nói thế nào.
Nhưng Cận Tử Kỳ không muốn ở lại chỗ này nữa, có lẽ cô thêm một giây đồng tình, bà Tần sẽ có một phút hiểu lầm.
Cô không muốn để cho bà Tần cho rằng mình còn có thể quay đầu lại cùng Tần Viễn đi tới cùng một nơi.
Chuyện cũ như khói, mặc dù đã từng thật sự yêu sâu đậm, e rằng hiện tại nhớ tới, còn có thể ẩn ẩn phiền muộn, thế nhưng phần tình cảm đó đã sớm không phải tình yêu, điểm này, Cận Tử Kỳ từ đầu đến cuối cũng không đem nó lẫn lộn cùng tình yêu.
Xoay người muốn rời đi, cửa phòng khách lại bị từ bên ngoài đẩy ra, quản sự Minh ưu nhã bước từng bước đều nhanh đi tới, đối với cô lễ phép gật đầu: "Thiếu phu nhân, Tần tiên sinh và Tần phu nhân đã đến rồi."
Hầu như lời của quản sự Minh vừa dứt, ở cửa phòng khách rộng lớn, Tần Viễn và Phương Tình Vân xông tới.
Cận Tử Kỳ vừa ngẩng đầu, bóng dáng hai người đến cùng nhau kia lại bất ngờ đập vào trong mắt cô, Tần Viễn so với Phương Tình Vân thoáng nhanh hơn nửa bước, nhưng bước chân dần chậm lại, để cho Phương Tình Vân cố gắng đuổi kịp theo mình.
Phương Tình Vân khoác lên cánh tay của Tần Viễn, hai người đi vào phòng khách, cực kỳ giống bức tranh vẽ Kim Đồng Ngọc Nữ.
Ánh sáng đèn pha lê phủ lên đỉnh đầu của họ, ngay cả bóng của họ cũng hoà lẫn vào chiếc thảm lông dê mềm mại như nhung, hai vợ chồng nhìn qua vô cùng xứng đôi.
Phương Tình Vân dừng chân lại trước, liếc mắt liền thấy được Cận Tử Kỳ đứng ở khu vực ghế sofa.
Tần Viễn tựa như không hiểu vì sao cô đột nhiên hoảng hốt, cúi đầu liếc nhìn cô một cái, ngay sau đó lại theo tầm mắt của cô mà nhìn qua, đôi tròng mắt màu nâu sẫm lại bắt được dáng người nhỏ bé xinh đẹp đứng ở nơi đó, ánh mắt kia trở nên sâu kín như bưng.
Quản sự Minh dẫn hai người họ đi vào trong, trên mặt Phương Tình Vân thoáng qua mất tự nhiên, nhưng vẫn khẩn khoản kéo Tần Viễn đến chỗ Cận Tử Kỳ, bước chân nhìn như trầm ổn, nhưng nội tâm đã sớm tung trào mãnh liệt.
Nếu như không phải cô đột nhiên đến công ty tìm Tần Viễn, như vậy hiện tại đứng ở trước mặt Cận Tử Kỳ chỉ có Tần Viễn!
Nhìn sang Cận Tử Kỳ dưới ánh đèn lộ ra khuôn mặt tinh xảo không phấn trang điểm, cùng toàn thân toát ra khí chất cao quý mà thanh nhã, chợt biết lý do vì sao Tần Viễn nhiều năm như vậy cũng chưa từng quên cô ấy.
Cận Tử Kỳ chính là người phụ nữ xinh đẹp như vậy, là Cận Tử Kỳ mà Tần Viễn tưởng nhớ trong suốt mười năm qua, là người khiến cho người đàn ông của cô ngủ bên cạnh cô nhưng nửa đêm mộng tỉnh lại gọi tên cô ấy.
Càng đi đến gần, trong lòng Phương Tình Vân không nói ra được đó là mùi vị gì, cô từng đánh giá thấp lực ảnh hưởng của Cận Tử Kỳ, cô cho là thời gian mười năm đủ để quên một người, hôm nay mới phát hiện, thời gian không phải phương thuốc tốt để chữa lành vết thương.
Thời gian, sẽ chỉ làm cho hình bóng của người phụ nữ kia chôn sâu ở đáy lòng anh càng ngày càng rõ ràng.
Tần Viễn vì Cận Tử Kỳ mà trong ngày hôn lễ đó chạy ra ngoài, mua vé của chuyến bay sớm nhất chạy tới thành phố S, anh cũng sẽ vì cứu cô ấy mà xông về phía xe tải lớn, cho đến khi cô ấy không có có việc gì mới có thể nhớ tới vợ và con.
Nhưng mà, đây là con đường Phương Tình Vân tự chọn, cô lại có tư cách gì đi ôm lấy oán ôm lấy hận?
Trong lòng Phương Tình Vân rất khổ sở, cảm thấy vừa hốt hoảng vừa lo buồn, nhưng không biết nên làm những gì, khi bọn họ lại một lần nữa gặp nhau ở cùng một chỗ, hai người phụ nữ một người đàn ông, lần này lựa chọn của anh lại là cái gì?
. . . . . .
Cận Tử Kỳ cùng Tần Viễn và Phương Tình Vân gật đầu chào nhau, sắc mặt nhàn nhạt, cùng người xa lạ không có khác mấy.
Ngược lại vốn ngồi ở trên ghế sô pha, bà Tần đột nhiên đứng lên, lờ mờ nhưng mà cũng theo đó nhìn về phía cửa.
Tầm mắt của Tần Viễn bị buộc từ trên người Cận Tử Kỳ chuyển dời đến bà Tần, anh nhẹ nhàng mà buông tay của Phương Tình Vân ra, đi lên trước hai bước, dịu dàng gọi một tiếng: "Mẹ."
Bà Tần nhìn lên thấy Tần Viễn đến đây, trên mặt có chút kích động, "A Viễn, con đã đến rồi!"
Nhưng mà, ý cười trên mặt bà Tần còn chưa kịp nở rộ lập tức biến mất, khi bà nhìn thấy Phương Tình Vân đi tới bên cạnh Tần Viễn, vẻ mặt cũng thay đổi phải tương đối lạnh nhạt.
"Mẹ." Phương Tình Vân nhìn thấy thái độ bà Tần đối với mình, không cam lòng, còn lại là ngay trước mặt Cận Tử Kỳ, nhưng vẫn là theo Tần Viễn mà cùng gọi bà Tần một tiếng.
Bà Tần lại không nhìn Phương Tình Vân, lúc Tần Viễn dìu bà, ngữ điệu thong thả nói: "Cô vẫn nên gọi tôi là bác gái đi, tôi không có thói quen để người không quen thuộc gọi tôi quá thân mật."
Mặt mày Phương Tình Vân lúng túng một trận, nhưng vẫn là nhờ tính tình dịu dàng mà giải thích: "Mẹ, mẹ đừng giận dỗi với con nữa được không? Con thừa nhận ngày hôm qua con nói với mẹ hơi nặng lời, nhưng mà, lò vi sóng (microwave oven) rất nguy hiểm, con cũng là lo lắng mẹ gặp chuyện không may, lúc ấy cũng là do luống cuống nóng nảy, mới miệng mồm không chừng mực, con thật sự không phải cố ý .
Tần Viễn nhăn mày lại, cũng theo đó khuyên nhủ: "Mẹ, Tình Vân có thói quen với cách thức làm việc thường ngày ở tòa soạn báo, nói chuyện ra mới có thể đụng chạm với mẹ, hiện tại mẹ nhìn xem, Tình Vân không phải cũng cùng con đi đón mẹ rồi sao?"
Nhưng Bà Tần rất là thất vọng mà nhìn sang Tần Viễn: "Anh thật chẳng lẽ cho là, mẹ không thích cô ta, không muốn tiếp nhận cô ta là bởi vì cái hộc tủ đó sao?"
Nói xong, động tác chậm lại mà nhìn sang Cận Tử Kỳ ở một bên, đôi mắt vẩn đục trong phút chốc trở nên trấn tĩnh.
Phương Tình Vân sau khi nhìn ra thái độ của bà Tần, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, đứng ở nơi đó, một tay đặt lên bụng của mình, hàng lông mi rũ xuống che lại cảm xúc bốn bề sóng dậy trong mắt cô.
Tần Viễn hiển nhiên cũng hiểu ý tứ của bà Tần, không chút dấu vết anh nghiêng người, che đi tầm mắt của bà Tần.
"Mẹ, lời như vậy con không muốn phải nghe lại lần thứ hai, con cùng. . . . . . Tình Vân đã kết hôn rồi, cô ấy là vợ của con, mẹ là người mẹ con tôn trọng, con cũng hi vọng mẹ có thể đối đãi với cô ấy và đứa nhỏ thật tốt."
"Anh thật sự xem tôi là mẹ anh sao?" Bà Tần thất vọng mà nhìn anh.
Hầu kết của Tần Viễn khẽ động, làn da
trắng, ngũ quan đường nét rõ ràng, đôi mày kiếm anh tuấn hơi nhíu lại, để cho anh nhìn qua anh tuấn mà ôn nhã, anh kéo cánh tay bà Tần, nhẹ giọng nói: "Mẹ đương nhiên là mẹ của con."
"Vậy lời của mẹ anh có nghe hay không?" Bà Tần nhìn Tần Viễn, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Vẻ mặt của Tần Viễn ngẩn ra, không biết hàm nghĩa lời này của bà Tần, khóe mắt lại không nhịn được quét về phía Cận Tử Kỳ ở bên kia, bàng quang với chuyện không liên quan mình, hồi lâu sau trầm mặc, vẫn gật đầu đáp ứng lời bà Tần.
nét mặt Bà Tần vui mừng, lập tức lôi kéo đẩy thân thể cao lớn của Tần Viễn chuyển sang phía Cận Tử Kỳ.
“Nếu như anh đối với ta người mẹ ngậm đắng nuốt cay sinh ra anh nuôi anh khôn lớn, còn có một chút cảm động và nhớ ân, đã giúp mẹ mang Tử Kỳ trở về, làm cho con bé tha thứ cho anh, đồng ý trở lại sống với anh thật tốt……”
Cận Tử Kỳ bỗng nhiên nhìn về phía bà Tần, cô không hiểu vị lão phu nhân này vì sao phải cố chấp như thế, cô không phải đã nói với bà là cô đã kết hôn rồi sao, vì cái gì còn phải bảo Tần Viễn tới cùng cô dây dưa không rõ?
Mà bên kia Phương Tình Vân đã mở miệng: “Những năm này con tự nhận là tận tâm tận lực mà chiếu cố mẹ, vẫn muốn làm con dâu hiếu thuận, làm cho mẹ hài lòng để A Viễn yên tâm, hiện tại mẹ đối với con như vậy có phải quá không công bằng hay không?”
Bà Tần không chút nào không cảm kích, sâu xa nói: “cô muốn lấy lòng chỉ có A Viễn, về phần tôi đây bà già này, bất quá là thủ đoạn để cô đến gần nó, ngay cả bản thân tôi cũng chán ghét cục xương già này, huống chi là cô đây một tiểu thư trẻ tuổi lại được cưng chiều từ nhỏ, làm sao có thể không có chút nào oán hận mà phục vụ tôi?”
Phương Tình Vân nhìn sang bà Tần, trước mắt đột nhiên biết ăn nói, đâu nào còn có dáng vẻ si si ngốc ngốc trước đó, sắc mặt có chút khó coi, sau đó lập tức nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn về phía Cận Tử Kỳ đang đứng cách đó không xa.
Cận Tử Kỳ tiếp thu được ánh mắt tỉnh ngộ của Phương Tình Vân, chẳng lã cô ta cho là cô dạy bà Tần nói như vậy?
Lông mi thoáng rũ xuống, sau đó vén lên, cô nhìn sang một nhà ba người đang ở chỗ này giằng co không xong: “Nếu người đã tìm được, tôi nên cũng không giữ các vị ở lại lâu, nơi này đường đi buổi tối lái xe không tiện.”
Phen này là trục lệnh đuổi khách đi, Tần Viễn nhíu mày nhìn Cận Tử Kỳ, cô lại thật giống như không biết anh đàng nhìn cô, thẳng gọi người giúp việc dọn dẹp mấy cái ly trên khay trà, sau đó bản thân xoay người muốn lập tức ra cửa.
Bà Tần thấy cô muốn đi, trong lòng hoảng hốt, vội vươn tay kéo ở bàn tay của Cận Tử Kỳ: “Tử Kỳ……”
“Mẹ!” Tần Viễn khẽ hô, muốn ngăn lại hành động quá giới hạn của mẹ mình.
“Anh còn biết tôi là mẹ anh sao? Nhưng mà, thiên hạ này có người làm mẹ nào lại không biết con trai mình kết hôn? Anh nói anh muốn cưới Tử Kỳ làm vợ, tôi rất vui mừng, bây giờ tại sao phải thành bộ dáng như vậy?”
một câu nói của bà Tần, chặn lại khiến Tần Viễn ngẩn người tại chỗ, một câu cũng nói không được.
Đúng vậy, người phụ nữ anh ban đầu nói muốn đầu bạc đến già giờ phút này đang đứng đối diện với anh, mà bên cạnh anh, đi cùng anh mười năm như một ngày là Phương Tình Vân, tất cả mọi thứ, đã sớm cảnh còn người mất.
Trong phòng khách không khí đã sớm giằng co, cũng yên tĩnh đáng sợ, chỉ có giọng nói của bà Tần từng chữ một khắc vào xương cốt người ta: “Trong lòng mẹ, đứa con dâu anh nói muốn cưới làm vợ chỉ có Tử Kỳ, mẹ cũng chỉ nhận người con dâu Tử Kỳ này!”
Sắc mặt của Phương Tình Vân hoàn toàn tối, cô xoay người muốn đi, lại bị Tần Viễn kéo lại, mới vừa rồi vội vàng chạy tới, mặt của cô bị gió đêm rét lạnh thổi quét đến phiếm hồng, chóp mũi cũng hồng hồng, hiện tại vành mắt cũng theo đó đỏ lên.
Trong lòng Tần Viễn đau nhói, ôm thân thể Phương Tình Vân hơi run rẩy, ánh mắt nhìn sang bà Tần cũng không tỏ ra yếu mềm như trước đó, cũng thay đổi vô cùng kiên định: “Mẹ, mẹ tỉnh táo một chút có được hay không? Tình Vân cũng là người có máu thịt, mẹ nói như vậy chẳng lẽ không nghĩ đến cảm thụ của cô ấy sao?”
Anh hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm bà Tần nói: “Tình Vân cũng sẽ là nàng dâu tốt, cô ấy thậm chí so với con đây kẻ làm con trai còn tốt hơn, những năm qua con ở nước ngoài, đều là cô ấy an bài người chiếu cố mẹ, hằng năm cô ấy trở về nước tham gia hội giao lưu văn hóa, cho dù là không thuận đường cô ấy cũng sẽ cố ý đi máy bay thăm mẹ, người phụ nữ như vậy……”
Tần Viễn giấu ở sau lưng cái tay đã nắm lại thành quyền, các đốt ngón tay vì bi thương mà trắng bệch, anh cố gắng không để ý sự khác thường trong lòng, nhấn từng chữ một mà cắn răng nói ra: “Chẳng lẽ không đáng giá để con đối xử thật tốt sao?”
Phương Tình Vân cầm ngược tay của Tần Viễn: “A Viễn……”
Cận Tử Kỳ mắt lạnh nhìn đôi nam nữ đang ân ái đó, đáy lòng lại dâng trào lên một trận giễu cợt, chẳng biết tại sao lại có cảm giác ghê tởm sau đó thật sự khom lưng che miệng chạy đến một góc nôn ra một trận.
Cận Tử Kỳ mắt lạnh nhìn đôi nam nữ đang ân ái đó, đáy lòng lại dâng trào lên một trận giễu cợt, chẳng biết tại sao lại có cảm giác ghê tởm, sau đó thật sự khom lưng che miệng chạy đến một góc nôn ra một trận.
Bên kia Tần Viễn và Phương Tình Vân ngẩn ra, vì tình huống đột nhiên xuất hiện, mà nhìn thấy sau khi Cận Tử Kỳ nghe xong lời của bọn họ thì nôn mửa, sắc mặt song song trắng bệch, vậy mà đáy mắt Tần Viễn còn thoảng qua lo lắng.
Anh muốn đi qua xem xem cô thế nào, nhưng khi lực đạo trên tay thoáng buông lỏng thì bỏ đi tất cả ý niệm, anh là chồng của Tình Vân, Cận Tử Kỳ hôm nay cùng anh có quan hệ gì?
Cận Tử Kỳ đợi trận buồn nôn đi qua, nhận lấy khăn ướt do người giúp việc vội vàng đưa tới, lau lau khóe miệng, trong miệng cũng là một cỗ vị đắng chát, cô day day mi tâm, nhưng vẫn là đứng thẳng người.
Xoay người, nhìn thấy những người đó vẫn còn chưa rời đi.
Cô lạnh nhạt nghiêm trang mặt, giọng nói cũng không lễ độ như trước đó: "Thân thể của tôi có chút không thoải mái, sợ rằng không thể chiêu đãi các vị nữa," khóe mắt cô quét về phía quản sự Minh: "Quản sự Minh, phiền cô tiễn khách đi."
Quản sự Minh mặt không thay đổi gật đầu, liền muốn đuổi người.
Bà Tần trong lúc nhìn đến Cận Tử Kỳ sắc mặt tái nhợt nôn mửa thì lo lắng không dứt, hôm nay thấy cô mặt lạnh xua đuổi bọn họ, lại biết hôm nay đi rồi e rằng mình khó nhìn thấy Cận Tử Kỳ nữa, không khỏi có phần hốt hoảng.
Bà muốn tiến lên nói chuyện với Cận Tử Kỳ, lại phát hiện Tử Kỳ đã quay lưng lại, chỉ có thể kéo tay Tần Viễn, nhìn sang một bên mặt nghiêng của anh vầng nhuộm dưới ánh đèn, nói: "Tử Kỳ có cái gì không tốt ? Con bé vì anh mà trời đông gió lớn ở hành lang nhỏ tối của căn phòng cũ dùng một cái lò than nhỏ chưng lê với đường phèn cho anh, con bé là thiên kim đại tiểu thư đó, nhưng bởi vì anh mà phải ở tại căn phòng ẩm ướt lại có mùi cũ rách, còn cả ngày cùng đám mụ già cậy mạnh ngang ngược giành chỗ giặt quần áo, sau đó tay chân lại còn bị tổn thương do giá rét, anh bây giờ là đang làm gì?"
Thân thể của bà Tần mơ hồ mà phát run, "Mẹ hôm nay có thể nói cho anh biết, mẹ không thích cái người gọi Phương Tình Vân này, cũng sẽ không để cho cô ta làm con dâu của mẹ, chính anh nhìn mà xử lý đi, nếu như anh còn muốn người mẹ này, hãy cùng cô ta ly hôn, lần nữa dỗ dành Tử Kỳ của chúng ta trở lại, để cho con bé làm vợ anh!"
"Mẹ!" Tần Viễn cau chặt chân mày, Phương Tình Vân thì khiếp sợ trợn to mắt.
Cận Tử Kỳ không quay đầu lại nhìn, chẳng qua là trong lòng cảm thấy thật đáng buồn, Tần lão phu nhân không biết, một đoạn tình đã sớm vỡ nát, thậm chí bị hoang phế mười năm, bất kể nam nữ phương đó tình cảm trong lòng đều đã có chủ, làm sao có khả năng vãn hồi để lần nữa gương vỡ lại lành?
Mặc dù thuận lợi quay lại thì như thế nào, cuối cùng không thể tốt đẹp như lúc ban đầu nữa, cả đời đều có một vết tích ở đây.
Quan trọng nhất là, Cận Tử Kỳ chưa bao giờ từng muốn quay đầu lại, cho dù là hiểu lầm, đi qua cũng là đã qua, cô tình nguyện ở phía trước là một mảnh kiếm tìm ngơ ngẩn cũng không nguyện ý quay đầu lại đi tìm một người đã sớm trở nên mờ nhạt.
Ngay vào lúc này, cửa phòng khách lần nữa bị đẩy ra, lại nghe được quản sự Minh cung kính gọi một tiếng "Đại thiếu gia", Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng quay đầu nhìn, người cũng đã bị một cỗ lực mạnh mẽ kéo vào trong một lồng ngực ấm áp.
Hương vị khô ráo quen thuộc khiến cho thần kinh cô vốn căng thẳng được buông lỏng, không hề bởi vì kinh hoảng mà giãy dụa nữa, mặc cho hắn ôm lấy mình nhìn về phía mẹ con Tần Viễn và Phương Tình Vân, bờ môi mỏng của hắn hơi vểnh lên, cười như không cười mà mở miệng.
"Lão phu nhân, chuyện này chỉ sợ không phải bà nói là có thể được, bởi vì. . . . . . Tử Kỳ bây giờ là vợ của tôi."
Lưng của Cận Tử Kỳ dán chặt lồng ngực hắn, thậm chí có thể cảm nhận rõ trái tim của hắn nhảy lên dữ dội, còn có nhịp hô hấp thoáng không ổn định, cô rất hoài nghi phải chăng hắn đã chạy như bay vội vội vàng vàng về đây chứ?
Hầu như trong nháy mắt đó khi Tống Kỳ Diễn xuất hiện, biểu tình trên mặt Phương Tình Vân buông lỏng, âm thầm thở phào một cái, mà sắc mặt Tần Viễn trong phút chốc trở nên ngưng trọng, lạnh lùng cùng đôi mắt đang mỉm cười của Tống Kỳ Diễn nhìn nhau.
Ngược lại bà Tần, không thể tin được mà nhìn người đàn ông xuất chúng nổi bật này một hồi lâu, sau đó nhìn về phía Cận Tử Kỳ bị hắn ôm vào trong ngực, giọng nói cực kỳ nhỏ mà kêu tên Cận Tử Kỳ: "Tử Kỳ. . . . . ."
Cận Tử Kỳ lần này không mềm lòng mà nhìn đến bà Tần nữa, nếu Tống Kỳ Diễn đến đây, cô tin tưởng hắn sẽ xử lý có thể so với mình tốt hơn, mà chính cô, lại chỉ có thể lần lượt ở trong tiếng cầu khẩn của bà cụ hạ quyết tâm.
Bà Tần thấy Tử Kỳ không để ý tới mình, đã đối với lời nói của Tống Kỳ Diễn tin năm phần, nhưng bà vẫn muốn chính tai nghe được Tử Kỳ nói như vậy, cho nên bà lại hỏi: "Tử Kỳ, cậu ấy nói. . . . . . Đều là thật sao?"
Tống Kỳ Diễn ôm Cận Tử Kỳ gần sát hơn, nhìn sang bà Tần lạnh nhạt mở miệng: "Lão phu nhân thích Tử Kỳ nhà tôi, tôi thật cao hứng, chứng minh cô ấy là một người ai cũng thích, bất quá, cô ấy bây giờ đã cùng tôi kết hôn, nếu như lão phu nhân thật lòng muốn tốt cho Tử Kỳ, kính xin chú ý lời nói của mình, không nên mang đến cho cô ấy phiền toái không cần thiết."
Những lời này nói ra có phần ngoan độc, nhưng mà, không lời không ngoan độc làm sao có thể làm cho đối phương hoàn toàn chặt đứt nhớ nhung mong muốn đây?
Khi sự quan tâm của bà Tần đối với cô trở thành một loại gánh nặng, cô cũng sẽ lựa chọn tháo cái gánh nặng này xuống, mà không phải cõng cái gánh nặng này một đường đi xa, mang đến rắc rối cho cuộc sống của mình và người nhà.
Sắc mặt bà Tần trong phút chốc tái nhợt, nhìn nhìn Cận Tử Kỳ cụp xuống mắt, lại nhìn nhìn Tống Kỳ Diễn mặt lạnh, lại quay đầu nhìn một chút Tần Viễn thần sắc không rõ Tần Viễn và Phương Tình Vân thì sắc mặt hờ hững, thân hình nặng nề lảo đảo một cái.
"Tôi và Tử Kỳ còn phải đi đón con của chúng tôi tan học, cũng không thể tiếp đãi."
Nói xong, Tống Kỳ Diễn lại mặc kệ sắc mặt của những người khác, thẳng lôi kéo Cận Tử Kỳ ra khỏi phòng khách.
Hầu như mới vừa đi ra, hắn lập tức buông tay của cô, trầm mặt tự mình sải bước đi tới ngưỡng cửa, bộ dáng u ám như vậy khiến cho người giúp việc đang đi đến tránh mà không kịp.
Cận Tử Kỳ thở dài, chạy chậm đuổi theo, từ phía sau kéo tay của hắn, năm ngón tay mảnh khảnh đẩy nắm tay hắn đang siết chặt, đưa bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay của hắn, "Em đã không muốn cùng anh ta có dính dấp gì thêm nữa."
Tống Kỳ Diễn không quay đầu lại, thẳng tắp mà đứng ở giữa hành lang, nhưng cũng không hất tay của cô ra.
Cận Tử Kỳ vốn tâm tình khẩn trương lại buông lỏng, cô nhẹ giọng đi tới bên cạnh hắn, kéo khuỷu tay của hắn qua, Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên cúi đầu nhìn cô, "Nếu như không có anh, em có nghĩ cùng cậu ta tái hợp lại không?"
Hắn nhìn qua thật bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút không bình thường.
Chỉ cần cô nói ra một câu không thoả đáng, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát, biến thành một tên bạo chúa.
Tính tình của Tống Kỳ Diễn chưa từng có hai chữ dịu dàng, bất quá là ở trước mặt cô mà cố gắng bớt thôi.
Cận Tử Kỳ ngửa đầu nhìn sang hắn, khóe môi lại hơi cong lên: "Anh muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?"
Dáng vẻ cô cười tủm tỉm rất xinh đẹp, vậy mà Tống Kỳ Diễn lại cảm thấy gương mặt như vậy quả thực đáng ghét, hắn hận không thể đưa tay xé đi cái nụ cười khiến cho tâm hắn nhộn nhạo khó nhịn, chính là cái nụ cười này, cả ngày cám dỗ quyến rũ đàn ông!
Cận Tử Kỳ không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nếu không cũng cảm thấy sẽ không có chuyện tốt như vậy, còn cùng hắn cười giỡn.
Tống Kỳ Diễn nhíu mày nhìn cô chằm chằm, tròng mắt cô long lanh gợn sóng, một lát sau, thấp giọng nói: "Lời nói thật."
"Tống Kỳ Diễn." Cận Tử Kỳ dừng một chút, thu lại nụ cười bên khóe miệng, như có chuyện lạ trịnh trọng mà nhìn sang hắn: "Hôm nay, khi mẹ Tần Viễn nói muốn em cùng Tần Viễn lần nữa ở chung một chỗ, em rất kinh ngạc, năm em mười bảy tuổi biết anh ta, mối tình đầu tốt đẹp nhất cũng cho anh ta, thậm chí, thỉnh thoảng nửa đêm còn có thể mơ thấy khoảng thời gian đã từng vui vẻ đó.... ......"
"Đừng nói hữa!" Tống Kỳ Diễn lên tiếng ngăn cô lại, giọng nói gần trong gang tấc, lộ ra khí lạnh nhè nhẹ.
Hắn chợt tránh thoát tay của cô, "Công ty còn có chút chuyện, anh Cần chạy trở về xử lý.”
cô lại chắn trước mặt của hắn, đôi mắt sáng quắc nhìn sang hắn: “Anh không sao chớ?”
“Rất tốt.” Mặt thì băng bó, gương mặt hắc khí, đây chính là rất tốt mà hắn nói sao?
Trong lòng Cận Tử Kỳ thầm cảm thấy buồn cười, cô kéo tay của hắn, không để cho hắn lướt qua mình một mình rời đi, “Hãy nghe em nói hết cũng không muộn. Tống Kỳ Diễn, nói thật, anh tốt với em, thật sự rất tốt, em nghĩ có thể đến suốt cuộc đời rốt cuộc cũng không tìm được một người đàn ông đối với em giống như anh.”
“Em muốn nói gì?” Tống Kỳ Diễn nhăn mày, ngay cả ánh mắt cũng nồng đậm không tan, trên tay của hắn hơi dùng sức, thân thể của cô cũng vì vậy mà dính chặt lên hắn, đôi mắt hắn nhìn sang cô, môi mỏng của hắn cùng cô chỉ cách một chút xíu ở chỗ này ngay cả hô hấp cũng bắt đầu rối loạn.
Đáy mắt của Cận Tử Kỳ lóe ra ánh sáng trong suốt: “Vậy chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với em sao?”
“Muốn cho anh nói buông tay trước sao?” Tống Kỳ Diễn hỏi ngược lại, giọng nói có chút âm dương quái khí, nâng bàn tay lên vuốt ve gương mặt cô, cảm giác mềm mại bóng loáng khiến cho trái tim của hắn chấn động mạnh mẽ.
hắn cúi đầu để sát vào lỗ tai của cô, hé mở môi mỏng, như có như không mà liếm láp vành tai cô, sau đó bỗng dưng gặm cắn một cái. Cận Tử Kỳ chợt hít vào một ngụm khí, hắn lại cắn răng nghiến lợi, hung tợn mà nói: “Đừng mơ tưởng.”
“Đây chính là lời anh muốn nói, toàn bộ?” Cận Tử Kỳ lại liếc nhìn sang hắn cười lạnh.
Tống Kỳ Diễn bị sắc mặt âm tình bất định của cô cũng làm cho phát hỏa mà tấn công, bỗng nhiên đẩy cô ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt yên tĩnh của cô, lồng ngực run rẩy dữ dội, thở hổn hển lên tiếng nói chuyện.
Cận Tử Kỳ lại lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai kéo lấy lỗ tai của hắn. Tống Kỳ Diễn lúc này đột nhiên bị đánh lén nên khẽ hô một tiếng, Cận Tử Kỳ lại tăng thêm sức lực trên tay.
“Còn muốn quay sang rống lên với tôi? Tống Kỳ Diễn, tôi thì không được gọi điện thoại cho Tần Viễn, về phần anh đưa số giả cho tôi thì sao?”
Tống Kỳ Diễn bị kéo tới không thể không cúi người, cũng cảm thấy oan ức, “không phải anh đã nói với em là sai một số rồi sao? Là do em không tin còn cúp điện thoại của anh không cho anh cơ hội giải thích.”
“Chẳng lẽ anh còn sửa lại?” Cận Tử Kỳ híp mắt đến gần hắn ép hỏi.
Tròng mắt của Tống Kỳ Diễn chợt lóe, hầu kết nhún xuống, ỡm ờ mà nói câu gì đó, Cận Tử Kỳ không nghr ẽo, hơi nhíu mi tâm, muốn nghe rõ hơn chút, cho nên ghé sát vào, “Anh nói cái gì?”
Kết quả vừa mới ghé sát, cả người lại bị Tống Kỳ Diễn đặt ở trân vách tường trong hành lang… hắn nhanh chóng cúi đầu, lấy tư thế không cho cô cự tuyệt mà hôn xuống, cho đến khi hai bên thở hồng hộc mới tách ra.
Cận Tử Kỳ trợn mắt nhìn hắn, hắn cũng không chấp nhận, mắt thấy lại muốn cúi đầu, cô vội vươn một ngón tay, để ngang giữa môi hắn và môi của cô, cô chạm vào cằm hắn một cái, nơi đó có chút râu lúng phúng: “Chưa có cạo sạch sẽ.”
hắn sau khi nghe xong cúi đầu cười, cầm lấy tay cô cùng cô chơi trò hôn hít rượt đuổi.
Chợt trong hành lang vang lên một tràn tiếng ho khan cố ý, Cận Tử Kỳ tâm hoang ý loạn mà đẩy hắn ra, sửa sang lại dáng vẻ của mình, theo tiếng quay đầu lại thì nhìn thấy Tống Chi Nhậm và Hàn Mẫn Tranh đang ở cách đó không xa.
“Ba.” Cận Tử Kỳ kêu một tiếng, mới phát hiện thanh âm của mình nghe là lạ.
Tống Kỳ Diễn lại thuận thế nhốt chặt eo của cô, sờ sờ dưới bụng hơi nhô ra của cô, ngẩng đầu nhìn Tống Chi Nhậm đến gần, dâng tặng lên một nụ cười, “Cha, thật là đúng dịp.”
Tống Chi Nhậm liếc xéo hắn một cái, mới vừa muốn nói gì, cửa phòng khách đã bịch một tiếng nặng nề đẩy ra.
Quản sự Minh nôn nóng vội vã mà cháy đến, lúc nhìn thấy Tống Chi Nhậm thì dừng chân lại, cung kính cúi chào xong liền muốn chạy ra ngoài, nhưng Tống Chi Nhậm gọi cô dừng lại: “Chuyện gì xảy ra, sao hốt hoảng như vậy?”
“Mẹ của Tần tiên sinh té xỉu ở bên trong.”
“Tần tiên sinh?” Chân mày Tống Chi Nhậm nhíu lại, “Người nào là Tần tiên sinh?”
Lời của ông chưa dứt, trong phòng khách lại có người chạy ra, chính là Tần Viễn, anh vội vàng ôm bà Tần đang bất tỉnh chạy đến, cùng sau lưng là vẻ mặt lo lắng của Phương Tĩnh Vân.
Tống Chi Nhậm liếc mắt nhìn Tống Kỳ Diễn, không cần đoán cũng biết có thể khiến người ta giận đến ngất đi chính là người nào.
Xuất phát từ sự lễ độ, Tống Chi Nhậm tiến lên một bước muốn hỏi thăm, nhưng mà nhìn thấy bà Tần trong ngực Tần Viễn, thần sắc ngẩn ra, không dám tin, mừng rỡ, hiện lên từng chút một, không thể ngăn chặn mà kêu lên một tiếng: “A Quyên?!”