Editor: Tâm Thường Lạc
Không biết qua bao lâu, Kiều Nam mới lưu luyến không rời mà buông Tô Ngưng Tuyết ở trong ngực ra.
Bà cúi mắt rũ mi, hít thở hơi có chút gấp gáp, vẻ mặt giống như là đau đớn, hoặc như là trầm mê.
Khi ông ấy bức bách mình hồi tưởng lại đoạn ký ức vừa ngọt ngào lại vừa đau lòng chua xót đó, không phải bà cũng đã đắm chìm trong đó sao?
Lòng bàn tay của ông chậm rãi áp lên gò má lạnh như băng của bà, bởi vì nước mắt phía trên mà đau lòng.
Tình cảnh này, đã từng chỉ tái hiện qua ở trong mộng, nhiệt độ trong lòng
bàn tay của ông là bà cảm nhận cực kỳ rõ ràng. . . . . .
Loại đau đớn áp chế đó khiến người ta hít thở không thông, phía bên dưới, môi
của ông cẩn thận từng chút một chạm nhẹ lên trán của bà.
Giống như một đêm của hai mươi tám năm trước, ông lòng ôm đầy mong đợi hôn lên cái trán của bà.
Chẳng qua là chưa từng nghĩ đến, cái nụ hôn chỉ như con bướm chạm nhẹ lên
nhánh hoa ngày đó, lại sẽ trở thành lời từ biệt của họ.
Lần nữa
ôm lấy bà, cảm nhận bà run rẩy, bà hốt hoảng, ông nhắm mắt lại, trong
lòng sinh ra mệt mỏi và tang thương sau khi trải qua muôn vàn núi non,
chỉ có ôm bà thật chặt mới có thể tin rằng giờ phút này là chân thật.
Trên thế giới này, chỉ có một người có thể tác động tới thần trí của ông, có thể khiến cho ông trong đêm tối kiềm chế không được mà rơi lệ, bây giờ, người đã ở đây, cách xa nhau hai mươi tám năm cuối cùng đã trở lại
trong vòng tay ông, há có thể buông tay lần nữa sao?
Con ngươi mắt đen như mực của ông khẽ híp một cái, lần này, tuyệt đối sẽ không để cho bà xoay người đi!
"Tô Ngưng Tuyết, em nói em chưa từng có một chút nào thích tôi sao?"
Người đã năm mươi mấy tuổi, lại đi truy cứu tình tình ái ái không khỏi quá
mức hoang đường, nhưng ông lại cố chấp mà muốn biết câu trả lời, muốn bà ấy nói cho ông biết, trong nửa tháng ở nhà ngang không phải chỉ một
mình hắn suy tưởng.
"Kiều Nam. . . . . ." Tô Ngưng Tuyết từ trong bối rối hốt hoảng lấy lại tinh thần, dường như muốn nói chút gì.
Ông nhíu mày thật chặt, yên lặng chờ đợi bà tiếp tục.
Bà nhìn sang ông thần thái nghiêm túc mà lạnh lùng, muốn mở miệng lại chỉ có thể chậm rãi nuốt những lời đó vào trong bụng.
Đột nhiên cảm giác được, huyệt thái dương đập mạnh có chút căng đau . . . . .
Bà cho là ngày đó sáng sớm từ nhà ngang rời đi, bọn họ kiếp này cũng sẽ không bao giờ cùng xuất hiện.
Lý do rời đi có rất nhiều cũng rất đầy đủ ——
Bà còn có chồng của mình, còn có chung một đứa con gái với chồng, trên
người bà vẫn còn có một cái gông xiềng hôn nhân, bà không muốn lưng đeo
tiếng xấu một đời, cũng. . . . . . Không ngờ liên lụy ông.
Cho
đến khi Tử Kỳ ở trong lòng bà, đột nhiên quay sang người đàn ông ngủ say trên giường, mồm miệng không rõ hô lên "Ba ba" , sắc mặt của bà chợt
tái nhợt, trái tim cũng rung động khiến cho bà dường như là ôm đứa nhỏ
chạy trối chết.
Bà không biết là ai kêu Tử Kỳ nói hai chữ này, một khắc kia cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu.
Bà không để ý Tử Kỳ bất mãn rầm rì, ôm cô bé nhanh chóng xuống lầu, thậm
chí không đợi đến khi cha phái xe tới, tâm hoảng ý loạn mà chạy chậm ở
trên đường nhựa, thoát được càng xa, dường như mới có thể an toàn.
Cha đã lừa gạt bà, cũng lừa những người khác, căn bản ông không có đưa bà
đến nhà người cô, ông chỉ là để cho bà ở trong biệt thự vùng ngoại ô của nhà họ Tô, phái người giúp việc kín miệng tới chăm sóc bà.
Khi đó, bà nhìn Tử Kỳ tâm tình ngày càng xuống thấp, cũng từng cảm thấy xót xa trong lòng.
Tuy nhiên, bà không có lựa chọn khác, cha nói không sai, bà đối với Kiều
Nam vẫn chưa ở mức độ là tình yêu, bà rất cảm kích ông vào thời điểm bất lực nhất đã cho bà ấm áp, nhưng bà không thể bởi vì mình ham muốn cá
nhân mà phá hủy ông ấy.
Tô Ngưng Tuyết không phải người phụ nữ thiện lương đến mức như Thánh mẫu, nhưng cũng không phải là ti tiện ích kỷ .
Bà đem mình phủ đầy bụi đứng lên, cùng tất cả mọi người đoạn tuyệt lui tới, chờ ở trong biệt thự chăm sóc cho đứa bé lớn lên.
Bà không dám bước ra sân, bà không muốn nghe đến tin tức của Kiều Nam, lại không dám nghe được tin tức của Kiều Nam.
Bởi vì áy náy, cũng bởi vì bị bà cố ý quên đi, chôn sâu đoạn chân tình xa lạ kia ở trong đáy lòng.
Bà không thể giải thích chuyện mấy ngày đó phát sinh, chỉ có thể giống như đà điểu, vùi mình ở trong cát.
Vậy mà chôn một lúc đã là mười lăm năm.
Cận thị muốn tiến hành đầu tư ở hải ngoại, bà làm đại diện của Cận thị đi
đến Anh quốc, không hề báo trước ở trên tạp chí kinh tế tài chính bản xứ của Anh quốc đã thấy được hình bóng của ông, một giây kế tiếp, bà đã
làm đổ cà phê trong tách lên tay.
Cà phê nóng bỏng văng lên mu bàn tay của bà tạo nên một vệt nước phồng, nhưng không bì kịp nỗi đau đớn trong tim.
Vấn đề trên tạp chí kinh tế tài chính phỏng vấn chính là về hãng xe ô tô cao cấp toàn cầu.
Trang bìa là hình ảnh của một người đàn ông mặc Âu phục mang giầy tây vô cùng lịch lãm, là CEO cao cấp.
Tựa đề là: thương giới, tư bản vi đại.
Vậy mà, mở tạp chí ra, biết bao nhiêu trang đều đưa tin về ý tưởng thiết kế hoàn toàn mới của tổng giám đốc thiết kế Kiều Nam từ hãng xe ô tô cao
cấp toàn cầu, khi cái tên Kiều Nam giọi vào trong võng mạc bà, máu trong cả người bà cũng bắt đầu ngưng trệ.
Trong bản tin Kiều Nam dựa vào chiếc máy bay màu xanh ngọc bích, hai tay ôm ngực, ánh mắt kiêu ngạo mà trầm tĩnh.
Màu sắc, ý tưởng của ông, chủ đề mới được đẩy lên, chính là màu xanh ngọc bích.
Lời bộc bạch là ——
Để cho sắc màu bay vút lên.
Bà nhìn ông không chớp mắt, ông đã thành thục không ít, hai hàng lông mày
tuấn tú nhăn thật chặt, khi đôi môi mỏng cong lên, xuất hiện thêm vài
đường vân, trên người đã có phong thái của nhân sĩ thành công.
Bà lại đột nhiên đứng dậy, che miệng, sợ hãi mà hất tạp chí xuống đất, lảo đảo mà trốn vào phòng rửa tay, đóng mạnh cửa lại, giống như ông ấy đang đứng ở ngoài cửa nhìn mình chằm chằm.
Từng lần một dùng nước lạnh rửa sạch gương mặt nóng bừng của mình, sự thấp thỏm trong lòng lại chưa từng giảm bớt nửa phần.
Bà lần đầu tiên phá lệ mà không để ý đến lễ nghi phong tục của phương Tây, yêu cầu thương lượng chuyện hợp tác đầu tư sớm hơn, bà không muốn ở lại đất nước mà có sự xuất hiện của ông nữa, chỉ một đêm, có lẽ cũng sẽ bị
sự lo lắng tra tấn.
Thật sự thì, ngay cả chính bà cũng không biết đến tột cùng đang sợ cái gì.
Buổi tối trước ngày bà rời khỏi Luân Đôn, bà và chủ tiệc đi đến một nhà hàng nổi tiếng dùng cơm, vợ của chủ tiệc cũng là một phu nhân Châu Âu rất
nhiệt tình, khi hỏi đến tình hình của bà, bà cũng trả lời từng việc rất
thành thật.
"Cô cũng là người thành phố S sao?" Vị phu nhân kia
nghe cô nói vậy, kinh ngạc trợn tròn đôi mắt sâu hút màu xanh biếc:
"Ngài Kiều cũng là ở thành phố S, cô quen biết không?"
Ngay sau đó, phu nhân đề nghị: "Windsor và Kiều dùng cơm ở phòng kế bên, chúng ta nhanh chân đến gặp họ đi chứ?"
Bà trợn mắt há hốc mồm, cảm giác thế giới thế nào cứ nhỏ bé như vậy?
"Kiều bây giờ là Tổng giám đốc thiết kế cao cấp, rất nổi danh ở Luân Đôn, chỉ có điều đáng tiếc, tính cách của anh ta quá cố chấp, lúc ở trong nước
có thích một người phụ nữ, đến bây giờ vẫn còn duy trì tình trạng độc
thân."
Cuối cùng bà cũng không đồng ý theo lời mời của phu nhân mời đi qua phòng bên cạnh.
Bà hoảng hoảng hốt hốt mà trở lại phòng của mình, tay chân lạnh cóng.
Nhìn sang cảnh đêm phồn hoa ngoài cửa sổ, bà thức trắng đêm không chợp mắt.
Cuộc hôn nhân cùng Cận Chiêu Đông, không phải do chỉ một ngày lạnh.
Bà còn thương ông ta sao?
Không, đã sớm không thương.
Có lẽ sau khi ông ta từ Thiên Sơn trở lại, bà bởi vì không cam lòng mà không ngừng cố gắng.
Tuy nhiên, mỗi một lần cố gắng, chẳng những chưa mang đến cho bà cảm giác
đầy đủ, ngược lại làm cho bà cảm thấy tràn đầy sợ hãi và trời đất trống
không, có nhiều lần, bà thế nhưng sẽ bởi vì ông ta xoay người mà cảm
thấy may mắn và nhẹ nhõm.
Nửa đêm tỉnh mộng, không còn là hình
ảnh một màn ở Thiên Sơn Cận Chiêu Đông đưa bà rời đi, cũng không còn là
hình ảnh Cận Chiêu Đông vì một người phụ nữ khác gửi tới cho bà giấy
thỏa thuận li hôn thật tàn nhẫn, mà là ——
Dưới nhà ngang, bà dùng nước giếng xối lên hai chân nóng rang, ông ngồi bên cạnh đùa với Tử Kỳ kêu oa oa thật to.
Đề xuất ly hôn với Cận Chiêu Đông, khoảng khắc bật thốt lên, ngay cả chính bà cũng đã thất thần, nhìn sang vẻ mặt không dám tin của Cận Chiêu
Đông, bà lại cảm giác được tảng đá lớn từ trong lòng đã được dời đi.
Thế giới của bà không còn ẩm ướt u tối, vài tia nắng mặt trời sáng rỡ bắt đầu rọi xuống.
Thời điểm ký tên lên giấy thỏa thuận li hôn, Ngụy Trọng Minh hỏi bà, thật sự quyết định sao?
Bà gật gật đầu, nói đùa: hai mươi tám năm trước tôi nên ký, sau đó sẽ tìm người gả đi.
Nói xong, Ngụy Trọng Minh không tiếng động mà cười, bà lại vẫn thất thần.
Bà từng ở trên hội nghị cao nhất của Cận thị, đưa ra đề nghị, yêu cầu mua
mảnh đất ở nhà ngang kia, thậm chí chẳng phân biệt được ngày đêm mà dùng một tuần lễ nghĩ ra phương án thiết
kế, chỉ vì rồi thuyết phục tất cả
cổ đông.
Cuối cùng nhà ngang biến thành hoa viên Nam Đô, bà
thường lái xe đi vào trong đó, lẳng lặng nhìn, lại phát hiện rốt cuộc
tìm không cảm giác năm đó, hết thảy đều thay đổi, rốt cuộc không trở về
được.
Kiều Nam từ Anh quốc trở lại, ở cửa của Thịnh Thế Hào Đình, lúc ông đứng ở trước mặt bà, thiếu chút nữa bà đã ngã nhào trên đất.
Trên mặt duy trì bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng trong lòng đã sớm cuộn trào mãnh liệt.
Khi bà đang làm việc trong phòng rồi nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một bóng hình thanh lịch tao nhã loanh quanh bên cửa sổ ở quán cà phê đối diện,
cây tiên nhân cầu đang được bà cầm hý hoáy trong tay phút chốc nát bấy ở trên mặt đất, ngồi xổm người xuống nhặt lấy, lòng ngón tay lại bị đau
nhói.
Máu tươi từ đầu ngón tay tràn ra, bà kinh ngạc nhìn, sự hoảng hốt năm nọ ở Luân Đôn lại trở về.
Chẳng lẽ, đây chính là ý trời trong truyền thuyết sao?
Tuy nhiên. . . . . .
--- ------ ------ ----
"Tôi sẽ không miễn cưỡng chuyện em không muốn làm. Nhưng mà, nửa tháng của
hai mươi tám năm trước, hôm nay hai mươi tám năm sau, không phải tôi
cũng có tư cách yêu cầu em cho tôi một lời giải thích hợp lý chứ?"
Ông lấy tư thế không cho phép bà tránh né đứng ở trước mặt bà, ánh mắt thâm trầm, giọng điệu vô cùng kiên định.
Kéo mình ra khỏi những suy nghĩ hỗn tạp, Tô Ngưng Tuyết không dám nghênh
đón ánh mắt của ông, bà rũ thấp mi mắt xuống, che giấu cảm xúc dưới đáy
mắt mình, hai tay lại phản ứng theo bản năng vòng chặt thân thể của
mình.
Vô hình trung, đã đem sự sợ hãi và bất an trong thân thể của mình lộ ra ngoài.
Một làn gió lạnh lẽo từ khe cửa thổi tới, bà không nhịn được co rúm lại một cái.
Một tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên ở bên tai bà, trước người một cái
bóng lớn bao trùm tới, ông lướt qua bà đóng cửa chống trộm lại, sau đó
mở đèn ở cổng vòm lên, trong phút chốc, ở cổng vòm nơi sáng ngời một
loạt.
Bà vội vàng né tránh mặt của mình đi, không để cho nước mắt lưu lại trên mặt bị lộ dưới mắt ông.
"Dáng vẻ em xấu xí hơn tôi cũng đã thấy qua, chẳng lẽ còn sẽ để ý lần này sao?"
Tô Ngưng Tuyết kinh ngạc nhìn ông, Kiều Nam mím môi, cười rất nhạt.
Đúng vậy, hai mươi tám năm trước, lúc họ gặp lại, dáng vẻ bà chật vật có chỗ nào so với bây giờ tốt hơn?
Ông chợt kéo tay của bà, Tô Ngưng Tuyết muốn tránh thoát, ông lại cầm thật
chặt, trái lại cứ thế mà kéo bà đi tới phòng bếp, mở đèn trong phòng bếp lên, nói với bà: "Tôi từ Luân Đôn trở lại, chưa ăn thứ gì, lại chạy đến bệnh viện, thể lực đều đã tiêu hao sạch rồi, bây giờ rất đói bụng, nấu
cho tôi chút gì ăn thôi."
Lúc Kiều Nam nói lời này, có chút tuỳ
hứng như đứa bé, nhéo nhéo lòng bàn tay của bà, sau đó đỡ vai của bà đưa bà xoay vào trong: "Đừng tìm lấy cớ, tôi biết em biết nấu ăn."
Khóe mắt Tô Ngưng Tuyết liếc đến thức ăn trong đĩa trên bàn bên ngoài, dưới
ánh mắt mong chờ của ông, không có nhiều lời, mà đi tới trước tủ lạnh
lấy hai quả trứng, lại đến múc một tô cơm trong nồi cơm điện.
Kiều Nam không rời đi, vẫn đứng bên cạnh cửa nhìn bà.
Bà xào cơm trong nồi, không yên lòng, không khỏi tự giễu, quả nhiên đi ra lẫn vào, vẫn là muốn trả nợ.
Không khí đều là tràn đầy mùi thơm cơm chiên trứng, bà bưng dĩa cơm màu vàng
kim đến trước mặt của ông, cùng lúc ông nhận lấy, một cái tay khác lại
nắm lấy bàn tay trống không của bà, không còn kịp rút về.
"Một mình ăn cơm không có ý nghĩa gì, em theo tôi trò chuyện."
Ông căn bản không phải hỏi ý bà, mà thẳng tay ấn bà ngồi xuống ghế, bản thân cũng ngồi xuống cạnh bà.
Tô Ngưng Tuyết có chút đứng ngồi không yên, khi vết thương ngày trước được chôn sâu ở sâu trong trí nhớ bị xé toạc ra, bà dù sao vẫn cảm thấy lúc
mình đối mặt với Kiều Nam thì không thở nổi, trên người cũng giống như
đeo Thập Tự Giá nặng nề.
Ông lại ăn say sưa ngon lành, không bao lâu cả dĩa cơm đã chuyển vào trong bụng, dùng khăn giấy lau khóe miệng
xong, ông mới ngẩng đầu nhìn bà: "Em không có gì muốn nói với tôi sao?"
Tô Ngưng Tuyết không nhúc nhích mà nhìn ông, cùng ông nhìn nhau hết vài
giây, đột nhiên cầm ly rượu đỏ mà bà đã uống một nửa lên, nhấp một
miếng, hít sâu một hơi, mới lần nữa chuyển tầm mắt quay lại trên người
ông.
"Anh muốn giải thích, tôi có thể nói, tuy nhiên anh xác
định anh muốn nghe sao? Cuộc sống hiện tại của anh không phải rất tốt
sao? Cái gì cũng không thiếu, của cải, danh tiếng, địa vị, cần gì phải
thay đổi nó?"
Kiều Nam yên lặng nhìn bà: "Trong lòng em thật sự là nghĩ như vậy sao?"
Ánh mắt của ông tựa như nam châm có từ tính, bà dời mắt đi, siết chặt ngón
tay đang nắm chân ly rượu: "Để cho tôi lại một chút xíu tôn nghiêm không được sao? Tại sao phải khiến tôi ở trước mặt anh không ngốc đầu lên
được?"
Chân mày Kiều Nam nhíu chặt: "Tôi chưa từng nghĩ tới muốn
cho em khó chịu, trong lòng tôi rốt cuộc đang nghĩ cái gì, không phải em biết rõ lắm sao?" Ông cũng hít một hơi thật sâu, dừng một chút mới nói: "Nếu như tôi thật sự muốn em mất sạch thể diện, ngay từ lúc mười mấy
năm trước đã mang theo một người vợ giàu có mà kênh kiệu ở trước mặt em, cần gì phải như bây giờ ăn nói khép nép mà tới lấy lòng em, còn phải
chịu bị em chận đuổi từ ngoài cửa?"
"Tôi lại không cầu xin anh
phải uỷ khuất bản thân mình như vậy? Giống như anh nói, đại khái có thể
tìm một người phụ nữ bản thân và gia đình trong sạch tốt hơn tôi mấy
chục lần mà kết hôn trải qua những năm tháng cuối đời......." Giọng điệu có phần tức giận.
"Nhưng mà, đó cũng không phải là em." Ánh mắt ông chợt sáng bừng mà nhìn sang bà.
Tô Ngưng Tuyết trong phút chốc không phản bác được, lời còn thừa lại đều đã nghẹn ở trong yết hầu, kinh ngạc nhìn nhìn ông.
Bà vốn không phải người cảm tính, không biết tối nay vì sao, tuyến lệ lại phát triển như vậy?
"Em đã cảm thấy chuyện hai mươi tám năm trước thật có lỗi với tôi, như vậy
em hãy dùng cuộc đời còn lại tới bù đắp cho tôi đi. Dù sao bây giờ em đã ly hôn, tôi cũng là độc thân, hai chúng ta vừa vặn tấu một đôi, sau này hành động bất tiện còn có thể chăm sóc lẫn nhau. Nếu như em muốn đi đến Paris học vẽ tranh, chúng ta sau khi kết hôn có thể di dân tới đó."
"Kiều Nam, anh có nghe hiểu lời tôi nói trước đó hay không?"
Ông hơi nhíu lông mày, không khỏi nhìn bà: "Đề nghị của tôi và lời em nói có liên quan sao?"
"Anh. . . . . ." Tô Ngưng Tuyết không nghĩ tới ông sẽ vô lại như thế, buồn bực rồi bỗng nhiên đứng lên quay lưng đi.
Bà nhìn đêm tối bên ngoài cửa sổ, khi thở ra khí ngưng tụ thành một đoàn
sương trắng ở trên cửa sổ: "Thật sự thì tôi không có tốt như trong tưởng tượng của anh, tôi trong lòng anh bất quá là một cái chấp niệm."
Sau lưng hoàn toàn yên tĩnh, bà xoay người, nhìn Kiều Nam ngồi ở chỗ đó.
"Làm bạn bè không thể được sao? Như vậy, ít nhất. . . . . . Tôi đối với anh sẽ không áy náy sâu như vậy."
Kiều Nam thu lại nụ cười trên mặt, ông hơi nhếch môi, trầm mặc hồi lâu, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm vào tròng mắt hơi có vẻ mệt mỏi của bà, "Ngược lại em vẫn giống như hai mươi tám năm trước, khắp nơi đều suy nghĩ cho tôi, lần đó là sợ tôi bởi vì em mà phá hủy tiền đồ, vậy lần này đây, lại là vì cái gì?"
"Tô Ngưng Tuyết, hay là. . . . . . Em hi vọng tôi biến những ngày đó làm thành một giấc mộng xuân sao?"