Một tràng âm thanh ong ong phát ra kéo cô từ trong giấc mộng tỉnh dậy.
Cận Tử Kỳ xoa xoa hai mắt nhập nhèm, quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông bên người còn đang ngủ.
Dường như mỗi một lần ở khoảng cách gần mà nhìn hắn, cô đều có thể phát hiện
chút ngạc nhiên đầy vui thích, thí dụ như, dưới mái tóc đen rối bù của
hắn, có một đôi mi dày rậm, khung dáng lông mày rất đẹp, hợp với đôi mắt thâm thuý trong hốc mắt hơi lõm sâu, càng có sức quyến rũ.
Cận
Tử Kỳ dùng ngón tay nhẹ nhàng mà sờ sờ dưới cằm của hắn, râu đã dài ra
một ít màu xanh, bất quá điều này không tổn hại chút nào sự dung hợp
hoàn mỹ trên khuôn mặt mang vẻ tôn quý và trầm liễm của hắn.
Di động bàn trang điểm lần nữa rung lên, xoay tròn một vòng, có tin ngắn đến.
Kể từ sau khi cô mang thai, lúc đi ngủ, các vật dụng có phóng xạ như điện
thoại di động đều đã bị đặt rất xa, cho đến khi sẽ không tạo ảnh hưởng
đối với đứa nhỏ trong bụng cô, hắn mới có thể yên lòng.
Điện thoại di động giống như là bởi vì bị chủ nhân cố ý không chú ý nên cảm thấy không cam lòng, lại rung lên một cái lần nữa.
Nhấn xuống một cái phát ra tiếng bíp, hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử
Kỳ nhíu lại, liếc nhìn Tống Kỳ Diễn vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng khẽ
động một cái, nhẹ nhàng lấy bàn tay hắn khoác lên ngang hông mình ra,
rời đi ổ chăn ấm áp.
Trong điện thoại di động có năm tin nhắn, hai cái là di động Trung Quốc, một cái là quảng cáo, còn có hai cái ——
Cận Tử Kỳ nhìn sang cái số xa lạ trên màn hình, nhịp tim hơi chậm lại, bàn tay cầm điện thoại di động nắm thật chặt.
Cô do dự một chút, vẫn là mở tin nhắn ra.
Ánh mặt trời sáng rỡ vào sáng sớm vẩy lên trên điện thoại di động, cô ở nghịch sáng, hí mắt nhìn đến nội dung tin nhắn.
Điều thứ nhất: để thuận tiện nói chuyện, chúng ta gặp mặt một lần đi.
Ký tên: Tần Viễn.
Anh vẫn cẩn thận chu đáo như mười năm trước, tất cả những gì có thể đều muốn làm luôn một lần, bao gồm. . . . . .
Anh đoán được cô sẽ không lưu lại số của anh, mặc dù đã từng gọi một lần.
Cận Tử Kỳ nhìn sang mấy chữ ngắn ngủi, đầu lông mày nhếch một cái, lật tới một tin khác ở phía dưới.
Vẫn rất ngắn, chỉ có hai câu: Có thể ra ngoài một chút không? Tôi muốn cùng em nói chuyện một chút.
Ra ngoài. . . . . . Giữa hai đầu lông mày của Cận Tử Kỳ thoáng nhíu lại,
cô phản ứng theo bản năng đi tới phía trước cửa sổ sát sàn, quay đầu lại liếc nhìn Tống Kỳ Diễn trên giường, giống như sợ đánh thức hắn, cẩn
thận từng li từng tí kéo khe hở của màn vải ra.
Từ nơi này nhìn sang, thật sự thì không trông thấy tình hình ngoài cửa sắt lớnc
Cô nhấp khóe môi xuống, điện thoại di động lại rung một cái, một tin nhắn mới đi vào.
Vẫn xuất hiện một dãy số cũ ở phía dưới.
Vẫn là mấy chữ, anh nói: tôi ở bên ngoài Tống trạch.
Cận Tử Kỳ quay đầu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, còn kém ba phút mới đúng bảy giờ.
Cô chớp hàng mi xuống, đứng ở phía trước cửa sổ sát sàn, chợt sau lưng dán lên một tràng ấm áp, cô mới vừa nghiêng đầu, lại chào đón một nụ hôn
noingf nhiệt, triền miên, thật lâu hắn mới buông cô ra.
Tống Kỳ Diễn từ phía sau ôm trọn lấy cô, ngửi mùi thơm ngát trên mái tóc cô, than thở nói: "Thật là thơm."
Cận Tử Kỳ thuận thế rúc vào trong ngực của hắn, bởi vì hắn sáng sớm nhiệt
tình mà hơi đỏ mặt, mắt đẹp giận dữ liếc hắn một cái, hơi có vẻ bất mãn: "Vẫn chưa đánh răng. . . . . ."
Tống Kỳ Diễn nghiêm trang mà
nhìn sang cô, trên gương mặt trắng nõn đỏ ửng nhàn nhạt, khiến cho con
ngươi mắt của hắn biến sắc càng thêm tối tăm, hắn gặm một cái trên gương mặt của cô, hàm hồ nói: "Anh không ngại."
"Tuy nhiên em để ý!" Cận Tử Kỳ lau nước miếng của người nào đó trên mặt, làm ra một bộ dáng ghét bỏ.
Hắn nhìn không những không có tức giận, ngược lại cười đến không thấy con
mắt, chẳng qua là cười cười thì nghiêm túc, đến cuối cùng, nhìn cô ẩn ý, cái đầu dựa qua, giọng nói có chút khàn: "Sáng sớm thích hợp nhất là
vận động đó."
Cận Tử Kỳ ở trong ngực hắn ý thức được ý tứ, nhất
thời cảm thấy quẫn bách, hắn lại dùng một ánh mắt sáng trong suốt nhìn
cô chằm chằm, giống như là con chó già đói bụng ngoắt ngoắt cái đuôi
đáng thương mà chờ cục xương của chủ nhân.
Cô sờ sờ cái bụng mình đã nhô cao, liếm liếm môi khô khốc, "Tống. . . . . ."
Đang định đối với hắn lấy tình để cảm động lấy lý lẽ để nói, chợt cả thân
thể bị ôm lấy lên cao, cô bất ngờ không kịp chuẩn bị, thét một tiếng
kinh hãi, một giây kế tiếp cũng đã ngã xuống giường lớn mềm mại.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, hơi thở người đàn ông nóng bỏng phả lên trên mặt của cô, hương vị hơi khô thoải mái, mùi thuốc lá đã phai nhạt không ít, kể từ sau khi cô mang thai, hắn rất ít ở trước mặt cô hoặc trong nhà mà hút thuốc lá.
Thân thể nặng nề đè lên trên người cô, một bàn
tay chống giường, một tay che chở bụng của cô, hai tay của Cận Tử Kỳ đẩy trên ngực của hắn, lại bị hắn kiềm chế không thể động đậy.
Bờ môi hơi lạnh chận mạnh lấy môi cô, vô cùng dùng sức mà mút vào.
Sóng mũi cao thẳng đè ép cô, hơi có chút đau, Cận Tử Kỳ không nhắm mắt lại,
ngược lại, mắt đẹp trợn to, cũng nhìn thấy trong con ngươi mắt mở to của hắn, ý cười rút đi, chỉ còn lại sóng ngầm thâm trầm khó phân biệt.
Nhiệt độ của thân thể hắn khiến cho cô kinh ngạc, giống như bắt lửa, ngọn lửa ấy nhanh chóng lan tràn, dường như cô là nơi phát ra sự mát mẻ duy nhất trong căn phòng này, hắn chỉ là càng thêm ôm chặt lấy cô, muốn đòi lấy
được nhiều hơn.
Đi qua mấy ngày nay, Tống Kỳ Diễn đều đã rất khắc chế cũng rất săn sóc, chưa từng chủ động đề xuất qua phương diện này,
mỗi đêm cô mặc váy ngủ nằm vào trong chăn, hắn đều đã biểu hiện rất bình tĩnh, thậm chí còn ôm cô nói chuyện phiếm.
Tuy nhiên cô quên mất, cho dù là sư tử ăn chay cuối cùng cũng là sư tử, không thể thay đổi thành nhà mèo ngoan ngoãn dịu dàng.
Tuy nhiên, luôn có một hai luồng âm thanh không thích hợp muốn tới cắt đứt chuyện tốt của hắn.
Tiếng chuông di động ầm ỹ quanh quẩn khắp phòng ngủ, Tống Kỳ Diễn cúi đầu
mắng một câu, không thể không từ trên người Cận Tử Kỳ bò dậy, hầu như
rất không dằn lòng được mà đi đến bên bàn trang điểm cầm lấy điện thoại
di động của mình.
Cận Tử Kỳ vẫn còn nằm ở trên giường, bất quá đã từ tư thế nằm ngửa cứng ngắc biến thành tư thế ngủ nằm nghiêng biếng nhác.
Một mái tóc dàu đen như mực xoã bung xuống drap giường màu tím, môi hồng
răng trắng, mắt sáng long lanh, cả người mặc váy ngủ thắt đai tơ tằm màu trắng, bụng nhô ra, để cho cô thoạt nhìn có một cỗ pha trộn quyến rũ
phong tình giữa người phụ nữ và thiếu nữ.
Tống Kỳ Diễn nhìn sang người phụ nữ ở trên giường vô tình dụ hoặc mình, âm thầm cắn răng.
Trên gương mặt đẹp trai màu lúa mạch bị trương đỏ bừng, mang theo tức giận,
tuy nhiên lúc ấn xuống nút trả lời, ngoài miệng lại lễ độ khách sáo, quả thật là có mấy phần chuẩn mực mặt người dạ thú.
"Xin chào, tôi là Tống Kỳ Diễn." Trong giọng nói còn bí mật mang theo mấy phần khàn khàn do ham muốn nhưng không được.
Cận Tử Kỳ một tay chống càm, đùa dai mà nhìn hắn đứng ở bên bàn trang điểm, tầm mắt như có như không liếc xuống đất, Tống Kỳ Diễn chỉ cảm thấy bị
cô nhìn như vậy, huyết dịch toàn thân trong phút chốc tuôn trào thẳng
vào trong đầu óc.
Hô hấp của hắn từ từ trở nên dồn dập, bên đầu
kia điện thoại lại không có bất kỳ âm thanh nào, điều này làm cho hắn
càng thêm không nhịn được, giọng nói cũng không lễ phép như trước đó:
"Tìm ai?"
Lúc Tống Kỳ Diễn chuẩn bị cúp điện thoại, đầu kia mới
mở miệng: "Kỳ Diễn, là tôi, Tần Viễn, điện thoại Cận Tử Kỳ tắt máy, tôi. . . . . . Có thể nói với cô ấy mấy câu hay không?"
Thật sự thì
thời điểm Tần Viễn nói những lời này, Cận Tử Kỳ đã từ trên giường đi
xuống, lê dép vải bông, đi tới bên người Tống Kỳ Diễn, gối đầu ở trước
ngực hắn, hiển nhiên không thể không nghe được họ nói chuyện với nhau.
Tống Kỳ Diễn mím chặt môi mỏng, hắn nhìn thấy di động Cận Tử Kỳ nằm ở trên giường.
Mới vừa rồi lúc bị hắn đụng ngã, điện thoại di động từ trong tay của cô vung ra.
Chẳng qua là không đợi hắn trả lời, Cận Tử Kỳ đã nhận lấy điện thoại di động
từ trong tay của hắn, cô yên tĩnh lại một lát, mới trở lại bình thường
mà mở miệng: "Xin chào, Tần tiên sinh."
Bên đầu điện thoại kia yên lặng xuống giống như cái chết, gần như có thể nghe tiếng hít thở phập phồng của Tần Viễn.
Cận Tử Kỳ nheo con ngươi mắt nhìn sang ánh sáng rực rỡ sau bức màn vải.
Giống như chỉ có giữa người xa lạ khi gọi điện thoại, mới có sự trầm mặc
như vậy sao?
"Tôi sẽ điều tra rõ chuyện mười năm trước."
"Được!"
Phía bên kia lần nữa im lặng lại.
Cận Tử Kỳ cũng không nói tiếp, chẳng qua là cùng anh im lặng, thời gian của cô so với Tần Viễn, chỉ sợ cũng không đáng giá mấy tiền, nếu như anh
muốn hao phí như vậy, cô cũng không ngại, coi như là ——
Cô dựa
vào ngực Tống Kỳ Diễn, lẳng lặng lắng nghe tim của hắn nhảy, hắn cũng
cúi đầu, chôn ở giữa tóc cô, thân mật mà hôn lên gáy của cô, môi mỏng từ từ dời về phía vành tai và khóe môi của cô.
Cận Tử Kỳ sợ nhột mà co rúm lại, khi ngón cái của hắn vuốt nhẹ qua môi của cô, cô nảy sinh ý ác mà cắn nó, tiếng cười trầm thấp của Tống Kỳ Diễn truyền đến bên tai
cô , không biết là cũng truyền đến bên đầu kia điện thoại hay không.
"Đêm tiểu Niên vui vẻ. Nếu như buổi trưa không có hẹn trước, cùng nhau ăn bữa cơm đi."
Khi cô cho là Tần Viễn rốt cục muốn cúp điện thoại, anh lại đột ngột mời cô cùng ăn bữa trưa.
Hôm nay thế nhưng đã là đêm tiểu Niên sao?
Cận Tử Kỳ cúi mày rũ mắt, bờ môi đỏ bừng nhẹ nhàng bĩu một cái, lại nhanh
chóng bình thường, quay đầu lại cười mỉm với Tống Kỳ Diễn, vô cùng bình
tĩnh mà trả lời: "Tôi sẽ nói với Kỳ Diễn, xem anh ấy có sắp xếp gì khác
hay không."
Tần Viễn lại một lần nữa trầm mặc, hồi lâu, nhẹ
nhàng mà thở dài, nói: "Em biết rõ ý của tôi, cần gì phải giả bộ ngu với tôu? Chỉ có hai người chúng ta, không thể được sao?"
"Hai chúng ta sao?" Cận Tử Kỳ quay qua nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, hắn cười đến mức như hiểu rõ, giấu đi kinh ngạc, nói: "Sợ rằng không được, tôi nhớ tới
buổi trưa phải ăn cơm cùng dì nhỏ của tôi."
"Buổi tối thì sao?" Biết rất rõ cô đang tìm lấy cớ, nhưng anh không có vạch trần.
"Tần tiên sinh, chúc anh và Tần phu nhân đêm tiểu Niên vui vẻ."
Cận Tử Kỳ nói xong, liền muốn kết thúc cuộc trò chuyện, Tần Viễn lại đột nhiên thật dồn dập mà hô một tiếng: "Chờ một chút."
Anh hít thở trở nên thấp hổn hển, giống như là đang đè nén cái gì.
Cận Tử Kỳ lần nữa để điện thoại ở bên tai, nghe bên kia, anh gần như thở dài mà khẩn cầu: "Gặp mặt một lần thôi."
Bên người, Tống Kỳ Diễn vẫn ôm lấy cô, chậm rãi, ở bên tai cô thì thầm: "je*t*aime. . . . . ."
Tai trái, là Tần Viễn thở dài trầm thấp; tai phải, là Tống Kỳ Diễn dùng câu nói tình cảm lãng mạn nhất trên thế giới bằng tiếng Pháp nói với cô,
lại là ba chữ mà cô khát khao nhất và cho là cuộc đời này sẽ không có
thể nhận được.
Lông mi của cô nhúc nhích, nói câu xin lỗi rồi cúp điện thoại.
Tần Viễn lúc này vẫn còn ở bên ngoài Tống trạch, cô cũng đã không màng suy nghĩ cảm thụ giờ phút này của anh.
Quay người trở lại, nhìn về phía Tống Kỳ Diễn vẫn lẳng lặng canh giữ ở một
bên, khóe miệng hắn thoáng hiện một chút ý cười, dường như có chút đắc ý với lựa chọn cuối cùng của cô, chẳng qua là mặt của hắn không biết thế
nào, hiện ra hai luồng đỏ ửng.
Điểm chết người là ——
Cận
Tử Kỳ nhíu chân mày lên, nhìn chằm chằm dưới sóng mũi cao thẳng của hắn, có hai hàng máu đỏ tươi, đang chậm rãi chảy xuống, một tiếng hô nhỏ:
"Làm thế nào đột nhiên chảy máu mũi?"
Tống Kỳ Diễn ngẩn ra, giống như là mới vừa kịp phản ứng, vội vàng từ một bên rút ra hai tờ khăn giấy bưng kín lỗ mũi.
Cận Tử Kỳ lại bị dọa cho sợ không nhẹ, "Làm thế nào đột nhiên chảy máu mũi?"
Đôi mắt hắn lóe lóe, lẩm bẩm ở cổ họng một trận, cô không nghe rõ ràng, cố ý gần sát một chút.
"Anh nói cái gì?" Cô tò mò nhìn chằm chằm hắn đang đưa mắt nhìn tứ phía tránh né mập mờ.
Vậy mà, trả lời lại cho cô là hai tiếng "Xoạch, xoạch", Tống Kỳ Diễn bởi vì động tác cúi đầu này, hai giọt máu mũi nhỏ xuống ở trên thảm trải sàn,
nhiễm đỏ tấm lông dê màu trắng gạo.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía tấm thảm, sau đó lại ăn ý ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nhau.
Bốn mắt giao nhau trong phút chốc, đáy mắt Tống Kỳ Diễn thoáng qua một tia
chật vật, bên tai lập tức đỏ, nhưng vẫn ra vẻ trấn định mà ho khan một
tiếng, máu mũi đã nhiễm đỏ khăn giấy trắng tinh.
"Anh đi rửa mặt trước một cái." Nói xong, như một làn khói mà trốn vào trong phòng tắm.
Cận Tử Kỳ còn đứng ở tại chỗ, mấy giây sau, giống như là hiểu cái gì, trong đầu hiện ra dáng vẻ hắn mím khóe môi nhếch mày, tiểu nhân đắc ý lại
chảy hai hàng máu mũi, cũng không nhịn được nữa. . . . . .
Cô
cười lúm đồng tiền như hoa mà nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, chẳng lẻ đây chính là chưa thỏa mãn dục vọng trong truyền thuyết sao?
--- ------ --------
Khi Cận Tử Kỳ thay quần áo rồi sang phòng bên cạnh xem Cận Mỗ Mỗ, ngẫu
nhiên gặp phải Thanh Kiều mới vừa chạy bộ sáng sớm trở về.
Trên
chóp mũi Thanh Kiều là một lớp mồ hôi mỏng, hai con mắt lại phát sáng,
nhìn lên thấy Cận Tử Kỳ thì lôi kéo cô hưng phấn nói: "Chị họ, em nói
chị nghe nha, mới vừa rồi em chạy bộ gặp phải tên biến thái!"
Cận Tử Kỳ không hiểu nhìn cô, Thanh Kiều càng nói càng kích động: "Lúc sáu
giờ em chạy bộ, hắn đang dựa ở trên cửa xe một chiếc Lexus, đến lúc em
chạy xong cả vườn Kỳ Lân trở lại, hắn còn đứng ở đó, cũng đã bảy giờ
nha, hắn còn duy trì tư thế lúc em đi, bất quá hình như tâm tình có chút phiền não rồi, hút nhiều thuốc."
Trái tim Cận Tử Kỳ hơi dừng lại, lập tức sẽ hiểu Thanh Kiều nói tới ai.
"Đáng tiếc em và hắn ta cách nhau hơi xa, trời lại làm thế nào không đủ sáng
nữa, không thấy rõ diện mạo hắn, bất quá thật cao, vóc người không tệ,
đi xe nổi tiếng, hẳn là một anh chàng giàu có đẹp trai chứ?"
Cận Tử Kỳ bật cười vỗ vỗ đầu của cô: "Mới vừa rồi không phải em nói là biến thái sao?"
"Biến thái là chỉ trong lòng vặn vẹo, chứ không chỉ diện mạo xấu xí, được
rồi, không thèm nghe chị nói nữa, em phải đi vào tắm thay quần áo, đúng
rồi, chị họ, mẹ đã đặt xong vé máy bay quay về Pháp."
"Nhanh như vậy sao?" Cận Tử Kỳ đến lúc nhận được tin tức này có chút giật mình.
Thanh Kiều có chút chán nản chép miệng: "Chuyến bay tối mai, mẹ đã nói một
lát phải đến chỗ dì cả thu dọn hành lý, tránh cho đến lúc đó quên trước
quên sau, bất quá mẹ đồng ý với em, năm sau sẽ để cho em trở lại."
Nói đến sau cô lại rất tốc hành âm chuyển trời nắng, gương mặt mơ hồ nhiễm lên hai đóa ửng đỏ nhàn nhạt.
Nghiễm nhiên là dáng dấp trìu mến trong cô gái nhỏ.
Cận Tử Kỳ nghĩ đến Hàn Mẫn Tranh với dáng vẻ băng sơn lù lù bất động, nhìn
lại một chút Thanh Kiều trước mặt này nhiệt tình giống như lửa, không
khỏi than thở: thật may là dì nhỏ không phải loại người giữ cửa, nếu
không trên đời lại thêm một đôi vợ chồng bất hoà.