Vốn là chỉ có hai trạm, Tô Ngưng Tuyết lại xuống trước một trạm.
Bên ngoài bông tuyết tung bay, khí trời cũng lạnh không ít, bà quấn kỹ áo
khoác lên trên người, sau đó mới đi ra khỏi hầm tàu điện.
Bông tuyết đánh vào trên mặt, từng mảnh từng mảnh nước đá theo gương mặt chảy xuống.
Có vài người có một số việc mặc dù đã buông xuống, nhưng mà lại vẫn không thể hoàn toàn buông ra.
Tại khoảng khắc cánh cửa tàu điện khép lại, hai tay bà nắm lại đến trắng
bệch, nhìn thể có hành khách ở ở bên cạnh có lòng tốt hỏi bà có phải là
không khoẻ hay không, bà chẳng qua là cố kéo kéo khóe miệng, bày tỏ mình không sao.
Mặc dù thật có không dễ chịu, cũng chỉ là trái tim trong lồng ngực này thôi sao?
Ba mươi năm, thứ mà bà từng một lần khát vọng đã đặt ở trước mặt bà, thứ
từng chỉ có thể hi vọng không thể làm được bây giờ dễ như trở bàn tay,
bà lại phát hiện không có vui sương như dự liệu, thậm chí chỉ cảm thấy
thật đáng buồn.
Thật đáng buồn, dây dưa ba mươi năm, quay đầu lại mới phát hiện bất quá là lo sợ không đâu mà mệt nhọc nửa đời.
Thời còn trẻ, nói chung làm một vài ba chuyện ngu ngốc vớ vẩn, người thông
minh nói chung sẽ dừng cương trước bờ vực, rất nhanh sửa chữa lại sai
lầm, mà người ngu dốt lại sẽ đứng tại chỗ không biết làm sao, không biết xoay người như thế nào mà nói.
May mắn, một ngày khi bà năm mươi tuổi, bà rốt cục trở nên thông minh.
Trời đổ tuyết nên có phần trơn trợt, hữu hảo mấy lần, bà đều đã thiếu chút
nữa ngã xuống, bàn tay xách thực phẩm đã bị đông lạnh cảm thấy cứng đờ,
bà chà xát lòng bàn tay, bất tri bất giác chạy tới trạm tàu điện ngầm
gần hoa viên Nam Đô."₫
Cách đó không xa, có một bóng dáng
màu tro thuốc đã vội vàng chạy tới, trên đất tuyết đọng khiến cho người
đó lảo đảo một cái, nhưng trong lúc vô cùng nguy hiểm đã đứng lại, người đó chống một cây dù lớn, đã chạy tới chỗ bà.
Tô Ngưng Tuyết dừng bước, lẳng lặng nhìn, rất nhanh, đỉnh đầu đã có thêm một cây dù.
"Tuyết rơi lớn như vậy, sao em không đi xe?" Kiều Nam mặc áo khoác ngoài tới
gối, vội ra ngoài gấp, trên chân mang dép, khó trách mới vừa rồi quay
lại trượt chân, "Gọi điện thoại cho em sao không nhận?"
Tô Ngưng Tuyết lấy điện thoại di động ra xem, thế nhưng tắt máy, không biết là lúc nào thì không cẩn thận nhấn phím tắt .
"Có thể là do máy hết pin nên tự động tắt nguồn thôi?" Bà nói xong phủi đi lớp tuyết mỏng đọng trên vai ông.
Nhìn ông mới vừa rồi hình như là từ trong trạm tàu điện chạy đến, dường như
là nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nhìn ông: "Anh xuống phía dưới tìm em
sao?"
Kiều Nam không có phủ nhận, xoay người đi tới bên cạnh bà, nhận lấy cái túi lớn trong tay bà.
"Sáng nay nhìn thấy tuyết rơi nhiều, gọi điện thoại cho em để hỏi em có mang
dù hay không, điện thoại không kết nối lại nhìn thấy xe dừng ở dưới lầu, nên đoán được khi em trở về có thể ngồi tàu điện ngầm, vì thế tới thử
vận khí một chút."
"Em xuống nhầm trạm rồi, nhìn đường đi không xa nên đã đi về."
Trên mặt đất đường đi có chút trợt, Kiều Nam cẩn thận từng li từng tí đưa
tay giữ vai của bà lại, giống như một đôi vợ chồng bình thường.
Thân thể Tô Ngưng Tuyết trong phút chốc cứng ngắc, nhưng ngay sau đó lại thả lỏng ra, tuỳ ý cho ông che chở mình, đi về tới hoa viên Nam Đô, dọc
theo đường đi gặp phải người quen cũng sẽ bắt chuyện chào hỏi qua lại
với họ.
Ở khu hoa viên Nam Đô này, mọi người tựa hồ cũng phản ứng theo bản năng nhận định hai người bọn họ là vợ chồng.
Vừa mới tiến vào cửa chính hoa viên Nam Đô, thì đụng phải không ít hàng xóm ở tại cùng trong building đang vội vàng đi làm hoặc mua thức ăn, đều đã nhiệt tình gật đầu lên tiếng chào hỏi, hoặc thân thiện mấy câu!
"Chị Tô ơi, sớm như vậy đã cùng tiên sinh nhà chị ra ngoài mua thức ăn rồi sao?"
"A, Kiều tiên sinh mấy ngày nay đi đâu công tác sao? Giờ trở về đã theo bà
xã đi mua thức ăn, thật sự là ông chồng Nhị Thập Tứ Hiếu nha!"
"Nhìn xem đi, người ta tuổi đến trung niên vẫn ân ái như vậy, hâm mộ chết
người mà, hơn nữa con gái và con rể cũng đều là người có thân phận, hình như lần trước tôi xem ở đâu đó trên tạp chí nhìn thấy con rể của Kiều
tiên sinh rồi!"
Phía sau là một tràng tiếng cảm thán giọng địa
phương khiến Tô Ngưng Tuyết nghe thấy có chút ngượng ngùng, dù sao bà và Kiều Nam vẫn chưa chính thức kết hôn, mặc dù cũng đã là người mấy chục
tuổi rồi, nhưng vẫn là không khỏi có chút mặt thẹn.
Quay qua nhìn Kiều Nam bên cạnh một chút, ông lại hạnh phúc mà toét miệng, khi đi ngang qua hàng xóm thì lễ phép thăm hỏi.
Tô Ngưng Tuyết cũng theo đó hơi vểnh khóe môi.
. . . . . .
Lúc đi tới dưới nhà trọ, vừa vặn xe của nhóm người Cận Tử Kỳ cũng vừa đến.
Tống Kỳ Diễn đi làm nên thuận tiện một đường mang mọi người đến.
Xe dừng lại, Tô Ngưng Thu thì thúc giục Ngu Thanh Kiều xuống xe, nhân tiện dọc đường ôm theo cái ngọn đèn cua nho nhỏ.
Bên trong buồng xe kín mít chỉ còn lại Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn.
Cận Tử Kỳ nhìn ngoài xe thấy mấy người Tô Ngưng Thu cùng Tô Ngưng Tuyết mới vừa mua đồ trở về hội hợp, quay đầu lại dặn dò Tống Kỳ Diễn: "Buổi tối
sau khi tan việc anh tới nơi này, chúng ta cùng nhau tổ chức tiệc tiễn
mẹ con dì nhỏ."
Tống Kỳ Diễn đụng một cái lên gương mặt cô, thò người ra ấn lên đầu mày của cô một cái hôn: "Biết rồi, bà quản gia."
Khoé miệng của Cận Tử Kỳ từ từ giương lên, đường cong trên mặt cũng dần dần
nhu hòa, vậy mà khóe mắt nhìn thấy ngoài xe có người len lén nhìn qua
bên này, trên mặt có chút đỏ ửng nhàn nhạt.
Tống Kỳ Diễn không
biết cái gì lúc nào cũng đem tầm mắt đặt ở trên mặt cô, nâng cằm của cô
lên, ngón cái vuốt ve gương mặt cô, cúi người nhìn vào ánh mắt cô, nhẹ
cong khóe miệng, "Đêm tiểu Niên vui vẻ!"
Cận Tử Kỳ nhìn con ngươi mắt sậm màu của hắn, nơi đó sáng lóng lánh, chỉ có duy nhất hình bóng của cô.
Tại sao đột nhiên nói với cô một câu như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì sáng sớm Tần Viễn cũng nói một câu giống như vậy?
Vẫn là một bước cũng không nhường như vậy. . . . . .
Cô đưa tay vỗ nhẹ lên mặt mày của hắn, nhưng mà khi hắn cúi người tới, cô
đã chà chà lấy sóng mũi cao thẳng của hắn, đẩy cửa xe ra nhanh chóng
xoay người đi xuống, để cho người đàn ông ngồi ở chỗ tài xế thắt dây an
toàn chụp hụt.
Tống Kỳ Diễn bị cô chơi lén một lần, ngoài xe mơ
hồ truyền đến tiếng cười, hắn lúng túng sờ sờ cái mũi của mình, Cận Tử
Kỳ vẫn đứng ở bên cạnh xe, trước khi cô đóng cửa xe cô nói: "Tuyết rơi
rồi anh lái xe cẩn thận một chút."
Vẻ âm u trên mặt hắn trở thành hư không, khóe miệng chứa ý cười, vừa định lần nữa nổ máy xe, Kiều Nam
lại đi tới, đối với Cận Tử Kỳ có chút thẹn thùng mà cười cười, "Chú có
chút chuyện muốn nói với Kỳ Diễn."
"Vâng, vậy chúng cháu đi lên trước." Cận Tử Kỳ theo mấy người Tô Ngưng Tuyết đi lên lầu.
Thời điểm đi lên lầu, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn, Kiều Nam đã ngồi vào trong xe.
Tống Kỳ Diễn nghiêng người tựa vào trên tay lái, nghe Kiều Nam nói chuyện,
chân mày có chút nhíu lại, vậy mà nhận ra được cô nhìn chăm chú, liền
dời tầm mắt từ trên người Kiều Nam nhìn sang, sự nghiêm túc trên mặt lập tức bị ý cười thay thế đi.
"Này tách ra có bao lâu, cũng không
bỏ được sao?" Tô Ngưng Thu không nhịn được trêu ghẹo Cận Tử Kỳ không
ngừng nhìn ra phía ngoài, "Phụ nữ đó mà, một khi bỏ ra cả thể xác và
tinh thần, ngay cả uống miếng nước, cũng phải lo lắng đối phương có thể
bị nhét kẽ răng hay không."
Cận Tử Kỳ nghe xong hoảng hốt, vội vàng thu hồi tầm mắt của mình, trên mặt thẹn thùng lại
tiết lộ cô quẫn bách.
Tô Ngưng Thu quỷ dị mà cười một tiếng, quay qua nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết: "Chị cảm thấy em nói có đúng hay không, chị gái?"
Một tiếng"Chị gái" cố ý bị kéo dài âm cuối, Tô Ngưng Tuyết liếc xéo bà một
cái, cũng biết là bà cố ý, trêu ghẹo xong con gái của mình, bây giờ lại
tới tiêu khiển mình, "Lời này em giữ lại sau này nói với Thanh Kiều."
Tô Ngưng Thu bị phản tương nhất quân, ngượng ngùng mà ngậm miệng, nhưng
rất nhanh thì giật mình một cái, ý thức được cái gì, lúc đi ra khỏi
thang máy, cố ý kéo Thanh Kiều lại, cùng cô kề tai nói nhỏ: "Không phải
con đã tìm đối tượng rồi chứ?"
Mặt Thanh Kiều đỏ lên, khó khi lại toát ra phong thái của cô gái nhỏ, trong miệng lại phủ nhận: "Nào có đâu!"
"Chút đạo hạnh này của cô, còn lừa được mẹ cô sao?" Tô Ngưng Thu ra vẻ tức
giận mà lườm cô một cái, "Cô tự mình xem mà lo liệu đi, hoặc là dẫn cậu
ta đến trước mặt của tôi hoặc là tôi cho lời này của cô là đúng, vậy khi quay lại nước Pháp sẽ cho cô tìm đối tượng."
"Mẹ ——" Thanh Kiều làm nũng mà lắc lắc cánh tay Tô Ngưng Thu.
Dáng vẻ Tô Ngưng Thu cũng là củi gạo dầu muối không vào, Ngu Thanh Kiều
quýnh lên, liền quay qua cầu cứu Cận Tử Kỳ ở bên cạnh, Cận Tử Kỳ làm bộ
không thấy xoay đầu đi, đi giúp Tô Ngưng Tuyết xử lý mấy nguyên liệu nấu ăn.
Ngược lại Cận Mỗ Mỗ vẫn bị mấy người lớn không nhìn tới nâng cái đầu nhỏ lên, dùng cái giọng cực kỳ khả ái ngây thơ nói chen vào:
"Bà ngoại nhỏ, cái gì là tìm đối tượng nha?"
Tô Ngưng Thu vừa
nhìn thấy dáng vẻ Mỗ Mỗ khiến vui vẻ lên liền không nhịn được ôm lấy hôn một cái, còn dịu dàng nói nhỏ nhẹ mà giải thích: "Tìm đối tượng, là
giống như mẹ con với ba ba con đó . . . . . ."
Không chờ Tô
Ngưng Thu nói xong, Cận Mỗ Mỗ đã kích động giơ bàn tay nhỏ bé lên tiếng: "Con biết con biết, dì Thanh Kiều cùng chú Hàn là đang tìm đối tượng,
sau đó còn sẽ có em bé nhỏ đáng yêu giống nhue Mỗ Mỗ có đúng không?"
Ngu Thanh Kiều không nói gì nhìn lên ông trời, thật là muốn đưa cái tên tiểu phản đồ này kéo ra ngoài xử bắn mười phút.
Tô Ngưng Thu mới đầu còn mang ý cười gật đầu, đợi hiểu được từ trong lời
nói của Mỗ Mỗ, con ngươi cũng là co rụt lại, lập tức để Mỗ Mỗ xuống,
nhặt lên cây chổi đặt ở bên cạnh làm bộ muốn đánh Thanh Kiều.
"Ngu Thanh Kiều con đừng nói cho mẹ biết, con đến nhà họ Tống ở là vì theo đuổi một người đàn ông?"
Thanh Kiều vội vàng núp ở sau lưng Cận Tử Kỳ từ phòng bếp ra ngoài, đem Cận
Tử Kỳ làm bia đở đạn, dáng vẻ mẹ cô hung thần ác sát như vậy, dường như
chỉ cần cô nói rằng phải, sẽ tới giết đánh cô như xoay một cái con quay.
Cận Tử Kỳ nhìn hai mẹ con nhà này giương cung bạt kiếm, không khỏi mỉm cười: "Dì nhỏ không đồng ý bọn họ ở chung một chỗ?"
Tô Ngưng Thu mấp máy môi, có chút bực mình: "Cũng không phải, " nói xong
vứt mất cây chổi, ngồi trở lại trên ghế sofa, ôm Mỗ Mỗ qua an ủi tâm
tình của mình: "Chẳng qua là có đứa con gái nào dâng tới cửa giống như
nó chứ."
Ngu Thanh Kiều từ sau lưng Cận Tử Kỳ thò đầu ra, "Con cũng nghe nói đâu năm đó cũng là mẹ theo đuổi ba?"
Tô Ngưng Thu bị đào gốc gác, mặt lập tức đỏ lên, thở phì phò mà trừng mắt
Ngu Thanh Kiều, mạnh miệng mà nói xạo: "Vậy có thể đánh đồng với cô sao? Tôi với ba cô đó là lưỡng tình tương duyệt, tôi chỉ là nhảy ra một bước trước mà thôi."
"Vậy con và Mẫn Tranh cũng là lưỡng tình tương duyệt, tại sao mẹ không nói?"
Ngu Thanh Kiều nói xong kéo kéo áo của Cận Tử Kỳ: "Chị họ, đều nói nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài, mảnh đất kia của anh rể em đã
phụ trách canh tác rồi, cũng coi là thay chồng chị họ bắt được nhân
tài!"
"Có ai da mặt dầy như con không?" Tô Ngưng Tuyết cười mắng, cũng là bất đắc dĩ chiếm đa số.
Nhà họ Ngu bởi vì quanh năm di cư nước ngoài, gia phong coi như cởi mở, cũng không có cái gọi là vấn đề địa vị xã hội.
"Thanh Kiều yêu đương rồi sao?" Tô Ngưng Tuyết cầm một mâm dâu tây ra ngoài, có chút kinh ngạc hỏi.
Thanh Kiều ngầm thừa nhận gật đầu, gương mặt đỏ lên, Cận Tử Kỳ bổ sung: "Là Hàn tiên sinh trợ lý của Tống lão."
Tô Ngưng Tuyết ngẩn người, có chút tiếc mà cười cười: "Vậy cũng thật đáng tiếc!"
"Đáng tiếc cái gì?" Thanh Kiều không hiểu nhìn nụ cười ý vị sâu xa của Tô Ngưng Tuyết.
Tô Ngưng Tuyết lại không chịu nói tiếp, Cận Tử Kỳ lại giống như là hiểu
cái gì, lúc Tô Ngưng Tuyết quay lại phòng bếp thì cùng đi vào, sau khi
khép cửa lại đè thấp giọng hỏi: "Mẹ vốn định giới thiệu đối tượng cho
Thanh Kiều sao?"
Tô Ngưng Tuyết liếc cô một cái, không có phủ nhận: "A Lịch cũng đến tuổi kết hôn rồi?"
"A Lịch?" Cận Tử Kỳ nhíu hàng lông mày đen xinh đẹp lên, bật cười: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ không biết A Lịch anh ấy. . . . . ."
"Nó làm sao?" Tô Ngưng Tuyết nhìn đứa con gái này nhìn như khôn khéo kì
thực chậm lụt: "Con cùng nó qua lại nhiều năm như vậy, thật chẳng lẽ cho là nó thích đàn ông sao?"
Cận Tử Kỳ ngừng một lát, chớp mắt rũ tròng mắt xuống, bởi vì những lời này của mẹ mà có chút thất thần.
"Đứa bé A Lịch kia rất tốt, đáng tiếc nó với con không có duyên phận, bây
giờ có Kỳ Diễn bên cạnh con, ngược lại mẹ cũng yên tâm, vốn còn muốn
cùng với bác Doãn của con thân càng thêm thân, bây giờ nhìn lại. . . . . ."
Tô Ngưng Tuyết lắc đầu một cái, đi ra ngoài nhìn lướt qua, "Tối nay mời vị Hàn tiên sinh kia ăn cơm một buổi đi."
Cận Tử Kỳ gật đầu, nhưng trong lòng thì đối với lời nói của Tô Ngưng Tuyết
suy ngẫm một hồi thật kỹ, đã có đáp án, đối với Doãn Lịch, cô xưa nay
cảm kích những năm làm bạn đó, mặc dù từng đoán qua, nhưng không nghĩ
hẳn là sự thật.
Trong lòng hàng trăm tư vị, tình cảm của Doãn
Lịch cô nhất định là không cách nào đáp lại , anh là người bạn mà cô cả
đời này muốn quý trọng nhất, bây giờ, cô chỉ hy vọng anh có thể tìm được một nửa kia thuộc về anh.