Thời điểm đèn hoa vừa mới lên, Tống Kỳ Diễn đã tới rồi, đoàn người sau khi thương lượng quyết định đi đến Phúc Hạ Lâu dùng cơm, Tống Chi Nhậm ở Phúc Hạ Lâu hàng năm
đều có một phòng bao riêng, chỉ cần người đến là có thể ăn cơm.
Tống Kỳ Diễn từ trước đến nay là vật tận kỳ dụng, không nói hai lời liền
trực tiếp cùng đến quầy phục vụ đòi cái phòng bao cao cấp đó.
Thanh Kiều đề nghị buổi tối ăn lẩu, những người khác không có ý kiến.
Phúc Hạ Lâu có một tầng lầu là chuyên để ăn lẩu, mỗi một bàn cũng chỉ là
dùng một bức bình phong khắc hoa tách ra, là vì thuận tiện cho khách
hàng tùy thời tùy chỗ lấy thêm lẩu và bưng nguyên liệu nấu ăn.
Sau khi xác định ăn lẩu, mọi người lại dời bước đến khu ăn lẩu, Tống Kỳ
Diễn đặc biệt gọi một cái lẩu nhân ba món, những thứ mà phụ nữ co thai
cần phải chú ý hắn thuộc làu như trong lòng bàn tay.
"Anh rể, anh đối với chị họ thật sự chu đáo nha!" Ngu Thanh Kiều không nhịn được trêu chọc Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ.
"Chẳng lẽ Mẫn Tranh đối với em thì sơ ý lơ là sao?"
Tống Kỳ Diễn khiêm tốn thỉnh giáo, có lẽ là do uống chút rượu nên giọng nói
của hắn phát ra càng trầm thấp, mang theo chút giọng mũi, nhưng nghe qua lại có thêm chút ấm áp, cười đến độ có chút bất cần đời, nhưng cũng
khiến bầu không khí vui vẻ hơn.
Gương mặt Thanh Kiều lại đỏ, Hàn
Mẫn Tranh cũng là con rể mới tới cửa, hơn nữa sau khi Tống Kỳ Diễn nói
những lời này, càng thêm mất tự nhiên, theo đó gương mặt cũng có chút
phiếm hồng, không biết là bị nồi lẩu hun nóng hay là do sự ngượng ngùng
làm hại.
Vẻ mặt Tống Kỳ Diễn vốn nên là nghiêm trang, lại bị ý cười ở đáy mắt thỉnh thoảng lộ ra phá hư.
Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ hắn lại làm chuyện xấu, ở dưới mặt bàn đá đá chân
của hắn, hắn quay đầu không hiểu ý mà nhìn cô, một cái tay khác cũng
không an phận, ở dưới mặt bàn bóp lấy bàn tay cô đang đặt ở trên đùi.
Lúc này chỉ vuốt vuốt thôi thì mang đến cảm giác rồi.
Tống Kỳ Diễn nhìn sang ánh mắt của cô từ từ chuyển nóng, bàn tay cầm lấy
được tay cô càng ngày càng gấp, hoàn toàn không để ý đây là đang ở bên
ngoài, trước mặt còn có một đám người đang ngồi, Cận Tử Kỳ lại xấu hổ, ở dưới mặt bàn muốn hất tay của hắn ra.
Trong tay của Tống Kỳ
Diễn vừa bị trợt mất, bàn tay Cận Tử Kỳ lập tức không còn tung tích, hắn lại không thể cúi đầu tìm, không thể làm gì khác hơn là dựa vào bản
năng ở dưới mặt bàn tìm tòi một phen lung tung rất nhanh tay của cô lại bị hắn tìm được.
Mềm mại, non nớt, mang theo chút mồ hôi rịn, nắm chặt, hoàn toàn bao trọn trong lòng bàn tay hắn.
Tống Kỳ Diễn híp mắt, cười đến giống như con sói xám lớn, chỉ còn kém không có gắn thêm một cái đuôi sau lưng đong đưa qua lại.
Cận Tử Kỳ xấu hổ mà trợn mắt nhìn hắn, sau đó lại nghiêng đầu không để ý tới ánh mắt mập mờ của hắn.
Cận Mỗ Mỗ vốn ngồi ở giữa Tô Ngưng Tuyết và Kiều Nam không biết lúc nào thì trợt xuống khỏi ghế, ở dưới mặt bàn chui tới chui lui, đang lúc cha mẹ ở dưới bàn yy, nó bỗng chốc đưa ra một quả đầu dưa hấu lên.
Cận Tử Kỳ bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt đen đảo qua đảo lại, có chút kinh sợ, vội vàng muốn thu hồi tay của mình.
Mỗ Mỗ so với cô nhanh hơn một bước, lắc lắc đầu, nhìn Tống Kỳ Diễn có chút giật mình kinh ngạc một cái, nhìn lại Cận Tử Kỳ sắc mặt đỏ lên một cái, lập tức cao giọng la ầm lên: "Ba ba, ba làm gì ở dưới mặt bàn nha!"
Tiếng nói vừa dứt, không chỉ riêng Tô Ngưng Tuyết mà còn là hết thảy họ, ngay cả mọi người ở bên những bàn khác cũng đồng loạt nhìn sang.
Cận Tử Kỳ bị nhìn thấy muốn chui vào trong kẽ đất, hận không thể lột cái quần của tên tiểu trứng thối này đánh một trận.
Tống Kỳ Diễn quay sang ánh mắt bốn phía quay lại thản nhiên cười một tiếng,
bàn tay dưới bàn đã sớm đặt lại lên trên bàn, đầu lông mày rút vài cái,
dưới ánh mắt sáng quắc của mẹ vợ, đem Cận Mỗ Mỗ ôm lên trên đùi, quả
nhiên là một phong thái của một người cha hiền.
"Xem đứa nhỏ
này, làm thế nào toàn nói sảng!" Nói xong, cười giống như hồ ly, vỗ vỗ
cái đầu tròn trịa của Mỗ Mỗ, đôi môi bất động, nơi cổ họng lại ồm ồm
phát ra vài câu: "Ăn nhiều đùi gà như vậy, lại có thể nói lung tung
sao?"
Ánh mắt hung ác kia, khóe miệng cong lên lạnh lùng, còn có trong giọng nói đầy uy hiếp. . . . . .
Cận Mỗ Mỗ nhìn Cận Tử Kỳ ung dung thản nhiên mà ăn rau một cái, tủi thân mà chu miệng: "Mỗ Mỗ không có nói lung tung a!"
Một câu nói thốt ra, cả cái bàn mọi người đều dừng đũa, nhìn sang.
Cận Tử Kỳ nhức đầu mà nhắm chặt mắt, còn Cận Mỗ Mỗ vẫn tự cho là không sai
mà biện bạch: "Bàn tay của ba ba ở phía dưới cứ luôn sờ tới sờ lui, nắm
người ta rất đau nha!"
Nói xong, Cận Mỗ Mỗ lên án mà đưa ra bàn
tay nhỏ đầy thịt của mình, "Ba ba mới vừa rồi vừa bóp vừa bấm bàn tay
nhà người ta, Mỗ Mỗ đau quá nè, còn gãi gãi lòng bàn tay người ta, ba ba thật đáng ghét!"
Ngồi ở bên cạnh Cận Tử Kỳ mới uống một hớp nước dừa lập tức nghẹn họng, không ngừng ho khan.
Mặt của Tống Kỳ Diễn đã sớm lúc xanh lúc đỏ, mà Cận Mỗ Mỗ còn chu môi thổi
vù vù lên bàn tay nhỏ bé đã đỏ của mình, hừ hừ nói: "Ba ba khí lực thật
lớn, Mỗ Mỗ làm thế nào cũng không vùng thoát ra được. . . . . ."
Mọi người ở trong bàn khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ ho khan đỏ mặt lập tức sẽ
hiểu chuyện gì xảy ra, hồ nghi nhìn Tống Kỳ Diễn một cái, không hẹn mà
cùng nhau cúi đầu, phía trên bàn cũng bao phủ bọt khí màu hồng thật mập
mờ.
Người nào mà không biết, Tống Kỳ Diễn đây là trộm gà không được còn mất nắm gạo, đánh bậy đánh bạ sờ soạng tay của con trai.
Di động của Hàn Mẫn Tranh đột nhiên vang lên, màu con ngươi mắt của anh
trầm xuống, đứng dậy nói "Ngại quá" rồi cầm điện thoại đi nghe điện
thoại, trước khi rời đi không quên dùng khăn giấy lau đi nước tương trên khóe miệng Thanh Kiều.
Tô Ngưng Thu mắt thấy động tác chu đáo của Hàn Mẫn Tranh, không có lên tiếng, cũng chẳng khác nào là thừa nhận một đôi này.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy trên chiếc đĩa nhỏ của Tô Ngưng Tuyết chất đầy thức ăn
đã nấu chín, ngay cả tôm cũng đã được lột sẵn, bày ngay ngắn ở trong đĩa dầu mè, bên tay lại đặt sẵn thêm hai tờ giấy ăn đã được gấp lại sạch
gọn.
Trước bàn của Tô Ngưng Tuyết một chút mảnh vụn thức ăn cũng không có, trái ngược lại, trước bàn Kiều Nam là một mảnh hỗn độn, mà
trong đĩa của ông thức ăn ít lại càng ít, trên căn bản ông cũng không
thể nào ăn, đôi mắt đều đã dính vào trên người Tô Ngưng Tuyết.
Tô Ngưng Tuyết bị ông nhìn thế không được tự nhiên, nên quay đầu cùng Tô Ngưng Thu câu có câu không mà tán gẫu.
Nhưng mà Cận Tử Kỳ phát hiện, Tô Ngưng Tuyết cũng sẽ thỉnh thoảng gắp một
chút thức ăn thả vào trong chén của Kiều Nam, mặc dù, bà trả lại thứ do
người ta gắp, nhưng người sáng suốt vừa nhìn cũng biết, bà đây coi như
là giấu đầu hở đuôi.
Đang lúc ấy thì, một làn hương thoang thoảng của nước hoa Burberry bay vào xen lẫn mùi thơm thức ăn trong lẩu, Cận
Tử Kỳ nhíu nhíu lông mày, quay đầu lập tức nhìn thấy Bạch Tang Tang ưỡn
cái bụng bự cùng Tô Hành Phong, hai người đang tay nắm tay đi đến.
Tuấn nam mỹ nữ, lập tức đã thu hút tất cả khách hàng phải chú ý, tựa hồ là
biết thân phận của bọn họ, ngay cả quản lý phụ trách chuyên khu lẩu cũng đã tự mình tiến lên dẫn đường cho hai người chọn bàn.
Hàng mày
thanh tú của Tô Hành Phong thỉnh thoảng nhíu lên, đáy mắt mơ hồ có phần
không kiên nhẫn, hiển nhiên tới nơi này ăn cơm không phải là mong muốn
của anh.
Bạch Tang Tang thì mặc một bộ áo hơi có vẻ rộng cộng
thêm chiếc áo khoác ngoài màu đen, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
nõn nà, gương mặt bị hơi nóng ở nơi này hun đỏ hồng, tóc dài búi lên,
tăng thêm vài phần quyến rũ của thai phụ.
Cận Tử Kỳ cũng không
phủ nhận Bạch Tang Tang xinh đẹp, Kiều Niệm Chiêu cùng cô ấy so với
nhau, đúng là vô cùng không phóng khoáng, cũng khó trách Tống Nhiễm Cầm
ban đầu dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để muốn leo lên cửa hôn sự với
nhà họ Bạch này.
Giờ phút này, Bạch Tang Tang hơi nâng cằm, ánh
mắt kiêu căng liếc nhìn một vòng, trong lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ, đáy mắt thoáng u tối thăm thẳm, hơi khép mắt lại, sắc mặt cũng có chút tái
nhợt, nhưng rất nhanh thì dời mắt đi chỗ khác.
Cô kéo tay Tô Hành Phong: "Tôi đứng hơi mệt chút, nhanh chọn một cái bàn thôi."
"Tôi đã nói ở nhà ăn, không có chuyện gì làm sao phải chạy đến nơi đây?" Tô
Hành Phong có chút không nhịn được, nhưng ngại vì ở bên ngoài, cũng
không tiện phát tác, chỉ có thể đành nuốt xuống cơn khó chịu bực bội
này.
Bạch Tang Tang cũng không lên tiếng, mím chặt khóe môi, đường cong trên mặt cũng là căng đến thật chặt .
Lấy hình tượng nam nữ Kim Đồng Ngọc Nữ vào bàn, trong chớp mắt,
thì phát
triển biến hoá thành vợ chồng bất hoà nhìn nhau không vừa mắt.
Quản lý cũng nhận ra được không khí giữa hai người không hòa hài, vội vàng
mà dẫn dắt hai người tìm bàn, kết quả lại là tìm một cái cách chỗ nhóm
người Cận Tử Kỳ một cái bàn mà để cho họ ngồi xuống.
Bạch Tang
Tang có mấy giây do dự, nhưng vẫn ngồi xuống, quản lý nhiệt tình mà đưa
thực đơn lên, Tô Hành Phong mím môi nhận lấy, trong lúc lơ đãng, thì
chạm phải ánh mắt Cận Tử Kỳ đưa qua.
Cận Tử Kỳ xuất phát từ lịch sự, gật đầu chào với Tô Hành Phong, nhàn nhạt, sau đó thu hồi tầm mắt.
Ngược lại Tô Hành Phong, bất ngờ không kịp chuẩn bị mà ở chỗ này gặp phải Cận Tử Kỳ, có chút luống cuống, bàn tay khẽ động, thiếu chút nữa ném đi ly
nước nhân viên phục vụ đưa tới, còn đôi mắt cũng là nhìn đến chỗ Cận Tử
Kỳ không hề chớp mắt.
"Nhìn nữa cũng sẽ không là của anh!" Tiếng nói đầy âm dương quái khí châm biếm của Bạch Tang Tang từ bên cạnh truyền đến.
Tô Hành Phong có chút chật vật quay đầu, lạnh lùng nhìn Bạch Tang Tang chế nhạo mình, khóe mắt liếc nhân viên phục vụ bên cạnh, mấp máy môi mỏng,
đối với Bạch Tang Tang hờ hững nói: "Lo mà gọi món ăn của cô đi."
Bạch Tang Tang không lên tiếng, mà là thong thả ung dung cởi bỏ áo khoác
ngoài, lộ ra chiếc áo lông màu trắng sữa rộng rãi bên trong, cổ thon
dài, da thịt như tuyết, nhanh chóng gọi xong món ăn, sau đó nâng cằm
lên, tầm mắt có chút kiều mỵ mà nhìn sang chỗ bàn của Cận Tử Kỳ, "Nếu
không, chúng ta đi tới cùng mấy người họ hợp lại thành một bàn đi."
"Bạch Tang Tang, cô đủ chưa?" Tô Hành Phong có chút thẹn quá thành giận, vứt thực đơn lên trên bàn.
Giọng nói hơi lớn, rất nhanh thì kinh động những người khác, ngay cả Cận Tử Kỳ ở bàn này cũng đã theo tiếng nhìn sang.
"Ủa? Bọn họ tại sao lại ở chỗ này?" Thanh Kiều nhìn lên thấy Tô Hành Phong
và Bạch Tang Tang, thì khinh bỉ mà bĩu môi, "Ăn bữa cơm cũng có thể gặp
phải, thật đúng là chán!"
Cận Tử Kỳ xem thường, nên trái lại cứ
ăn, một viên cá viên thả vào trong chén của cô, vừa ngẩng đầu, đối diện
chính là ánh mắt mang ý cười của Tống Kỳ Diễn, hắn ngược lại là một tu
thái lù lù bất động.
Tô Ngưng Tuyết đối với Tô Hành Phong cũng
không có phát biểu bất kỳ cái nhìn, chẳng qua là từ tốn nói câu "Dùng
bữa thôi" , mọi người trong bàn lại thu hồi tầm mắt, không quan tâm
chuyện Tô Hành Phong và Bạch Tang Tang ở bàn bên kia nữa.
"Hành Phong, trước khi ăn cơm, không phải chúng ta cũng nên đến lên tiếng chào hỏi cậu và mợ trước tiên chứ?"
Cận Tử Kỳ dừng đũa lại, không biết hôm nay Bạch Tang Tang chơi trò điên gì, hai ngày trước nhìn thấy cô thì bộ dạng cô ta giống như chuột thấy mèo, bây giờ lá gan tại sao lại to lên thế?
Đầu lông mày khẽ nhướng, mà Bạch Tang Tang đã tiếp tục đứng dậy đi tới, mặc kệ Tô Hành Phong ngăn trở.
"Bạch Tang Tang, cô lại hếch mũi lên mặt hả? Ăn bữa cơm thôi cô lại muốn kiếm chuyện nữa sao?"
Tô Hành Phong kéo lấy cánh tay Bạch Tang Tang, không để cho cô tới đây,
Bạch Tang Tang hung hăng mà tránh thoát ràng buộc của anh, cười lạnh mà
liếc xéo anh: "Tô Hành Phong, tôi không phải là muốn lên tiếng chào hỏi
thân thích thôi sao, anh hô to gọi nhỏ làm cái gì?"
Hai người không coi ai ra gì cãi nhau rất nhanh liền trở thành tiêu điểm chú ý của cả khu ăn lẩu.
Tô Hành Phong có chút lúng túng, nhưng cũng không chịu nhượng bộ, cản trở lối đi của Bạch Tang Tang.
Bạch Tang Tang cũng là trợn mắt đối lập nhau, mái tóc dài búi lên có chút rối loạn, nổi giận đùng đùng mà đứng ở nơi đó.
Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, Tống Kỳ Diễn bưng một ly trà lên hớp uống một ngụm nhỏ, vẻ mặt nhàn nhạt, mà bên kia Bạch Tang
Tang đã liều mạng mà đẩy Tô Hành Phong ra, cuối cùng cái bụng nhô cao đó chiếm ưu thế.
"Thật là khéo, các người cũng đi ra ăn cơm sao?" Tốc độ mặt Bạch Tang Tang biến sắc rất nhanh, cười tủm tỉm .
Tống Kỳ Diễn đặt ly trà xuống, lại khẩu Phật tâm xà mà nghênh tiếp Bạch Tang Tang.
"Đúng rồi, bà ngoại và dì của con ngày mai quay về nước Pháp, lúc này đây, đang ăn cơm để tiễn họ."
Khóe miệng Bạch Tang Tang rụt rụt, có chút tự đòi bẽ mặt mà lúng túng, ở nơi này trước mặt mọi người trong bàn, vai vế bị hạ thấp xuống một hàng,
muốn rời đi rồi lại không chịu thua, rồi lại nói không ra lời.
Tống Kỳ Diễn thì miễn cưỡng cười một tiếng, bàn tay càng thêm vô ý thức quấn vòng quanh mái tóc dài của Cận Tử Kỳ.
Thanh Kiều đã bắt chuyện với cô: "Cháu dâu ngoan ngoãn, tới bên này ngồi đi,
thuận tiện kêu cháu trai cùng đến, sẽ trả lại cho các cháu phần tiền mà
chúng tôi đã cùng ăn!"
Bạch Tang Tang siết chặt ngón tay của
mình, vậy mà tròng mắt chuyển một cái, lúc nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết gắp
thức ăn cho Kiều Nam, đáy mắt thoáng qua kinh ngạc, "Vị này là. . . . . . Cực hạn tổng giám đốc Kiều sao?"
Cận Tử Kỳ rũ mắt nhấp một hớp nước dừa, vô thanh vô tức, những người khác cũng không có người nào trả lời Bạch Tang Tang.
Kiều Nam múc mấy viên trứng cút thả vào trong chén Tử Kỳ: "Ăn nhiều trứng một chút, bổ sung prô-tê-in."
"Cám ơn chú Kiều!" Cận Tử Kỳ mỉm cười.
Ngược lại Bạch Tang Tang một phong thái hiểu rõ, vừa nhìn về phía Kiều Nam:
"Thật sự là chú Kiều sao? Cháu là Bạch Tang Tang, cha cháu là Bạch Triển Minh," nói xong, nhếch khoé môi lộ ra lúm đồng tiền: "Cháu học theo
cách chị Tử Kỳ gọi, không sao chứ?"
Mới vừa rồi còn mợ, lúc này lại thay đổi là chị. . . . . .
Một bên Thanh Kiều không nhịn được "Xì" bật cười một tiếng.
Bạch Tang Tang lại hồ đồ không thèm để ý, chẳng qua là nhìn chằm chằm Kiều
Nam, Kiều Nam ngước mắt nhìn cô một cái, nói chuyện khách sáo mà xa
cách: "Xưng hô mà thôi, cô thích là được rồi, chẳng qua là lỗ tai tôi
đây từng bị thương, thính lực không tốt lắm, vạn nhất tôi không nghe
thấy, cũng xin thứ lỗi."
"Vậy cháu gọi lớn tiếng một chút không
phải được rồi sao!" Bạch Tang Tang nghiêng đầu mắt cười trông qua bên
này, quả thật mê người.
"Vậy cũng không tốt lắm, vì tiếng gọi
này để cho cô ở trước mặt mọi người thất lễ, chú Kiều của tôi làm thế
nào đảm đương nổi?" Tống Kỳ Diễn híp mắt cười, giống như không thấy sắc
mặt Bạch Tang Tang khó coi.
Tô Ngưng Tuyết đột nhiên đặt đũa xuống: "Ngon miệng nên hình như ăn hơi nhiều, muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút."
"Anh đưa em đi." Kiều Nam lập tức nhíu chặt chân mày, trước tiên đứng lên,
sau đó kéo ghế ra cho Tô Ngưng Tuyết, còn cầm áo khoác của bà: "Bên
ngoài lạnh lắm, trước mặc áo khoác vào đi!"
Hai người vợ chồng
tình thâm, mặc quần áo tử tế phải đi bên ngoài tản bộ, đi vài bước Kiều
Nam đột nhiên dậm chân quay đầu lại, "Tử Kỳ, lần trước đồng ý thiết kế
xe con cho Mỗ Mỗ chú đã để ở chỗ mẹ con, đừng quên mang đi."
Cận Tử Kỳ mỉm cười mà đáp lại, mà Bạch Tang Tang thì hoàn toàn bị Kiều Nam coi như không thấy.