Một tay của Cận Tử Kỳ cầm theo hộp giữ ấm, một tay còn lại đặt lên trên tay nắm cửa, gương
mặt kinh ngạc, hơn nữa trong lúc nhìn thấy hai mẹ con nọ khóc đến tối
trời tối đất, đáy mắt càng thêm khó nén sự kinh ngạc của mình.
Cô quay qua nhìn về phía Cận Chiêu Đông hỏi thăm tình huống: "Ba, chuyện này. . . . . ."
Ngược lại Kiều Hân Hủy, nhìn lên thấy Cận Tử Kỳ tiến vào, thần sắc ngẩn ra,
phản ứng theo bản năng che chở Kiều Niệm Chiêu ở phía sau mình, chặn lại tầm mắt Cận Tử Kỳ nhìn sang.
Cận Tử Kỳ nhận ra được Kiều Hân
Hủy không dấu vết mà muốn giấu giếm mình chuyện Kiều Niệm Chiêu mang
thai, cũng không cố ép, ngược lại mang dáng vẻ giả bộ nghi ngờ nói với
Cận Chiêu Đông: "Từ xa đã nghe thấy tiếng khóc bên trong rồi."
Cận Chiêu Đông nghe xong lời này, sắc mặt lập tức không sáng, nhưng chạm
phải ánh mắt khẩn cầu của Kiều Hân Hủy, ông lại nuốt vào trong miệng, kể cho Cận Tử Kỳ nghe chuyện ầm ĩ mới vừa rồi.
Ông hơi có vẻ không được tự nhiên giải thích: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là hai mẹ con họ lo lắng thương thế của cha."
"Nguyên lai là có chuyện như vậy. . . . . ."
Cận Tử Kỳ giả bộ không nghe thấy những lời trước đó, trên mặt là thần sắc
như bừng tỉnh đại ngộ, không nhìn tới bên kia hai mẹ con đã yên tĩnh
lại, đi thẳng tới mép giường, đặt hộp giữ ấm ở trên tủ giường.
"Đây chính là canh xương do đầu bếp cấp sáu sao của Tống trạch sáng sớm thức dậy đi nấu, thích hợp nhất cho bệnh nhân sau khi bị tai nạn xe uống,
hơn nữa. . . . . ." Cận Tử Kỳ cố ý dừng một chút, khóe mắt liếc về phía
Kiều Niệm Chiêu đã đứng lên sửa sang lại vẻ ngoài: "Trong này tuyệt đối
không có trộn mật ong, ba cứ yên tâm mà uống đi."
Lời vừa nói
ra, Kiều Niệm Chiêu là người thứ nhất biến sắc, hai con ngươi trong mắt
đều là vẻ sợ hãi, đôi mắt hạnh hơi mở to, con ngươi mắt nhìn thẳng vào
Cận Tử Kỳ chằm chằm, giống như là con thỏ con bị kinh sợ.
Kiều
Hân Hủy cũng là mặt liền biến sắc, nhìn về phía Cận Tử Kỳ, lại thấy Cận
Tử Kỳ như không có chuyện gì, trái lại đang đích thân đổ canh xương cho
Cận Chiêu Đông, câu nói kia thốt ra càng giống như là vô tình, mà không
phải thử dò xét và cảnh cáo.
Thoáng hòa hoãn tâm tư hỗn loạn của
mình, Kiều Hân Hủy vỗ vỗ lên đầu vai Kiều Niệm Chiêu đang phát run, một
bên thầm mắng con gái không có tiền đồ, một bên lau sạch nước mắt của
mình.
Thời điểm tâm phiền ý nóng, người đàn ông không muốn thấy nhất chính là nước mắt hèn yếu của người phụ nữ!
Nước mắt mặc dù là vũ khí đặc biệt của người phụ nữ, nhưng phải dừng lại
đúng lúc, dùng nhiều, không những không cách nào tranh thủ đồng tình và
lòng thương hại của đàn ông, ngược lại sẽ làm cho đối phương phiền chịu
không thấu, cuối cùng dứt khoát sẽ không để ý cô ta nữa.
Cận Tử
Kỳ không biến sắc mà quan sát Kiều Hân Hủy đã thu lại tâm tình bi
thương, rất hiển nhiên, Kiều Hân Hủy am hiểu sâu đạo lý đó, hơn nữa đã
đạt đến trình độ thu buông tự nhiên. . . . . .
Không thể không nói, Kiều Hân Hủy thật sự rất hiểu Cận Chiêu Đông, nên phải khống chế cảm xúc của mình.
"Tử Kỳ đến đây à, ăn sáng rồi chưa? Niệm Chiêu vừa muốn đi xuống mua, vậy mang lên một chút cho con nha?"
Kiều Hân Hủy thật giống như không có nhận ra được Cận Tử Kỳ dò xét, đầu tiên là săn sóc mà nâng giường bệnh lên cao, ở sau lưng Cận Chiêu Đông lót
một cái gối để ông dễ dàng ngồi dậy, sau đó mặt mỉm cười mà cùng cô chào hỏi.
Cận Tử Kỳ tiến lên đón ánh mắt ôn hoà của bà, khóe miệng nhếch lên: "Tôi ăn rồi, không nhọc dì Hân phí tâm."
Lời này của Cận Tử Kỳ mặc dù nói ra thật biết tròn biết méo, ngoài mặt
thoạt nhìn giống như chuyện như vậy, nhưng giọng nói lại hoàn toàn không phải chuyện như vậy, mang theo chút kiêu căng của cấp trên, còn có vẻ
kênh kiệu của thiên kim đại tiểu thư.
Nếu là người bình thường
nghe xong khó bảo đảm sẽ không nổi cáu, thầm mắng một câu: lòng tốt lại
bị coi là gan lừa vẫn còn là nhẹ.
Quả nhiên, Kiều Niệm Chiêu lúc này đã hừ lạnh một tiếng, mặt mày lộ vẻ không vui.
Cho dù là Cận Chiêu Đông cũng có vẻ có chút lúng túng, vẻ mặt của Kiều Hân
Hủy lại là mang nụ cười hiền hòa, hiểu ý gật gật đầu, lại tỉ mỉ lấy một
tấm ga trải lên trên giường cho Cận Chiêu Đông.
"Chiêu Đông, anh trước tiên cùng Tử Kỳ tán gẫu, đứa nhỏ Niệm Chiêu này cái gì cũng không biết, không thể so với Tử Kỳ luôn hiểu chuyện, ngay cả mua điểm tâm
cũng không để cho em bớt lo, em và con đi xuống một chuyến."
Kiều Hân Hủy vỗ vỗ mu bàn tay của Cận Chiêu Đông, dịu dàng nói xong, lại
đứng dậy đi tới bên cạnh Kiều Niệm Chiêu vẫn cúi đầu khoe mẽ, nhíu chân
mày khẽ giáo huấn: "Còn không lấy tiền rồi cùng mẹ đi xuống."
Kiều Niệm Chiêu cắn cánh môi, len lén giận trừng mắt Cận Tử Kỳ, mới theo Kiều Hân Hủy đi ra ngoài.
Cho đến khi cửa phòng khép lại, Kiều Hân Hủy cũng không quay mặt liếc
nhìn
bên trong một cái, bộ dáng kia, trái lại thản nhiên, càng làm nổi bật
lên giữa hai người là Cận Tử Kỳ quả thực lòng dạ tiểu nhân.
Như
có điều suy nghĩ thu hồi tầm mắt, Cận Tử Kỳ quay đầu lại lập tức nhìn
thấy Cận Chiêu Đông đang muốn nói lại chỉ nhìn mình, hàng lông mày đen
xinh đẹp của cô khẽ nhướng, bưng lên hộp giữ ấm ở bên cạnh đưa tới: "Ba, không uống sẽ nguội hết."
Thần sắc của Cận Chiêu Đông vô cùng
mệt mỏi, trong mắt nổi lên tia máu, đôi môi cũng khô nứt, tay trái bó
thạch cao, cái trán quấn băng gạc, cảnh này khiến cho cả người ông thoạt nhìn càng thêm cô quạnh như đất lở hoang tàn.
Nghe được giọng
nói bình thản của Cận Tử Kỳ, ông mới hoàn hồn lại từ trong mạch suy nghĩ của mình, nhưng vẫn nhìn Cận Tử Kỳ đang ngồi bên mép giường thêm vài
lần, mới run rẩy mà vươn tay, nhận lấy cái chén trong tay cô.
Canh xương tản ra mùi thơm mê người, nhưng ông không có chút nào cảm thấy
đói bụng, cầm cái chén mà chỉ cảm thấy vô cùng buồn bực và mệt mỏi mà
trước nay chưa từng có, kinh ngạc nhìn nhìn mì nước trơn bóng dầu đến
thất thần.
Phòng bệnh nhất thời lọt vào trong trầm tĩnh, thời gian từng giây từng phút đi qua. . . . .
Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên vách tường, "Vậy ba nghỉ ngơi cho khỏe, con đi trước."
Vừa mới đứng dậy, cánh tay đột nhiên bị kéo lại, Cận Tử Kỳ ngạc nhiên mà
cúi đầu, Cận Chiêu Đông mới có hơi cứng ngắc mà buông tay của mình ra,
ánh mắt nhìn cô lại có chút khẩn cầu: "Ngồi đây với ba thêm một chút
đi!"
Trong mắt Cận Tử Kỳ cô thấy Cận Chiêu Đông vô cùng khác
thường, có thể người bệnh yếu luôn dễ dàng kích thích người ta thiện
tâm, hơn nữa trong lúc nhìn đến Cận Chiêu Đông vành mắt ửng đỏ, cô im
lặng không lên tiếng mà ngồi trở lại vị trí cũ.
Cận Chiêu Đông
nhìn dáng vẻ cô rũ mắt thu mình lại, bộ dạng cau mày, hẳn là cực kỳ
giống người kia trong trí nhớ, chẳng qua là, người kia sẽ không ngồi ở
bên giường của ông, yên lặng mà mặc cho ông nhìn kỹ như vậy.
Nghĩ đến tự bản thân bao năm làm chuyện sai lầm, đáy mắt Cận Chiêu Đông mơ
hồ ngấn lệ, chậm rãi nâng bàn tay lên muốn chạm vào mặt của Cận Tử Kỳ
một cái, cũng không biết vì sao, không có dũng khí để thật sự đụng vào
cô.
Cận Tử Kỳ ý thức được cái gì, bỗng dưng ngẩng đầu: "Ba?"
Cô kinh ngạc mà nhìn ông nâng bàn tay lên, phản ứng theo bản năng mà né
ra, trong lòng cũng là bồn chồn hồi hộp một trận, xưa nay cha con họ có
bao giờ mà tâm bình khí hoà để ngồi chung một chỗ với nhau như vậy chứ?
Khóe miệng Cận Chiêu Đông giật giật, ngón tay ở giữa không trung cuộn lại, nhưng rồi bị ông thả xuống chăn.
Ông quay đầu nhìn sang hộp giữ âm trên tủ giường, buồn bã hối tiếc mà thì
thầm: "Nếu như thời gian có thể quay ngược lại thật tốt, một lần nữa trở lại thời điểm mới vừa có con. . . . . . Hết thảy mọi thứ đều còn kịp
vãn hồi, thật là tốt biết bao!"
Về những chuyện giữa Tô Ngưng
Tuyết cùng Cận Chiêu Đông, có lẽ là Tô Ngưng Tuyết không muốn đề cập
tới, đó mãi mãi là một vết thương trong đáy lòng bà, nhưng Tô Ngưng Thu
lại thường thường tức giận bất bình mà đi theo sát cô nhắc đến, mặc dù
không tính là rõ ràng tường tận, nhưng do Cận Tử Kỳ thông minh tài trí,
cũng có thể đoán được không thiếu mười.
Giờ phút này, nghe được
lời nói hối hận hư hư thực thực của Cận Chiêu Đông, trong lòng cũng sửng sốt, cô đã không biết sự việc Kiều Hân Hủy thay mận đổi đào kia, cho
nên đối với việc Cận Chiêu Đông sau khi đã được như nguyện lại đột nhiên hối hận không cách nào hiểu được.
Trước kia cũng từng nghĩ tới Cận Chiêu Đông sẽ hối hận khi cô phụ Tô Ngưng Tuyết, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy. . . . . .