Cận Chiêu Đông ngẩng
đầu lên, nhìn nụ cười không chê vào đâu được của cô, khi một lần lại một lần chữ "Ngài" từ trong miệng Cận Tử Kỳ bật ra, ông chỉ cảm thấy một
cơn buồn bực đập vào mặt, giữa cha con họ hẳn là xa cách như vậy.
Cận Tử Kỳ sờ sờ gò má của mình, chợt cười một tiếng: "Cha, tại sao ngài nhìn con?"
Lại biến thành "Cha", mà không phải là "Ba", nghĩ đến tương lai không lâu,
con gái của mình lại phải gọi một người đàn ông khác là "Ba", một ngọn
lửa không tên dấy lên từ ngực Cận Chiêu Đông.
"Thời điểm mẹ con muốn kết hôn, con cũng nói lời này sao?"
"Cha, ngài vừa nói giỡn sao?" Cận Tử Kỳ thấy ông không có nhận quả táo, lại
để qua một bên, mới mím khóe môi nói: "Người phụ nữ ngài muốn kết hôn và người đàn ông mẹ con muốn lấy, mặc dù trên huyết thống mà nói là anh
em, nhưng bàn về phẩm hạnh cũng là không thể so sánh nổi. Một là người
phụ nữ sa ngã mới từ trong ngục giam ra ngoài, một là nhà thiết kế xe
hơi danh tiếng quốc tế, các người nếu cùng nhau cử hành hôn lễ, ngài cảm thấy truyền thông sẽ đứng ở bên nào?"
Cận Chiêu Đông bị Cận Tử
Kỳ chận phải á khẩu không trả lời được, nhưng mà giận đến không nhẹ,
gương mặt lại xanh trắng, đời này cái tên mà ông không mong muốn nghe
đến nhất chính là Kiều Nam, hết lần này tới lần khác con gái còn muốn so sánh họ với nhau!
Cận Tử Kỳ lại thật giống như không biết mình
phạm vào điều Cận Chiêu Đông kiêng kỵ, dùng khăn giấy lau chùi ngón tay, khoan thai mà nói tiếp: "Cha, trước thời khắc mà ngài tuyên bố với bên
ngoài sẽ cùng dì Hân kết hôn, nhớ gọi điện thoại cho con biết, chuyện
tốt trước tiên là con sẽ bán tháo cổ phiếu trong tay, mẹ tận tụy hơn nửa đời người, cũng không hi vọng khi quay đầu lại những cổ phần ở Cận Thị
trở thành một xấp giấy lộn không bao nhiêu tiền."
"Tử Kỳ, con đang uy hiếp ta sao?" Ánh mắt Cận Chiêu Đông sáng quắc mà nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ.
Nếu như bán tháo hai mươi phần trăm cổ phần của Cận Thị ra ngoài, giá cổ
phiếu Cận Thị tuyệt đối sẽ rớt thê thảm không nỡ nhìn, đến lúc đó, không cần truyền thông đi đào móc bối cảnh của Kiều Hân Hủy, các nhà buôn và
ngân hàng rối rít thúc giục ép trả nợ hết sức gấp gáp cũng có thể đẩy
Kiều Hân Hủy tới trên đầu sóng ngọn gió, quần chúng tuyệt đối sẽ cho
rằng phu nhân mới của ông có vấn đề.
Tròng mắt Cận Tử Kỳ nhấp nháy, giương khóe môi lên, cười đến có chút ngây thơ: "Con uy hiếp được ngài sao?"
"Đi theo Kỳ Diễn mấy ngày nay, ngược lại con học được tính nết giả heo xơi tái cọp già của nó mười phần không thiếu rồi."
"Cha, con có thể hiểu lời nói này của ngài là đang khen ngợi con rể ngài không?"
Cận Chiêu Đông giật mình, ánh mắt nhìn sang con gái giữ kín như bưng, nhưng trên mặt vẻ căng thẳng lại có chút rung động, ông thở dài, xoay đầu ra
bên cửa sổ: "Chuyện này, ta suy nghĩ một chút nữa."
"Chuyện kia?" Cận Tử Kỳ từng bước ép sát, không cho ông thời gian rảnh xả hơi.
Cận Chiêu Đông cũng không khỏi bực bội, ông đường đường là chủ tịch Cận Thị lại bị con gái ép nửa bước khó đi, giọng nói cũng theo đó không tốt
lắm: "Dĩ nhiên là chuyện kết hôn của ta với dì Hân con."
"Cha,
thật sự thì ngài đang buồn lo vô cớ, đã nhiều năm như vậy, dì Hân cũng
không có một câu oán hận, hôm nay, bên cạnh ngài, không có mẹ của con,
chỉ có một mình dì ấy, nếu như dì Hân thật tâm yêu ngài, làm sao sẽ để ý những thứ bệnh hình thức này? Về phần Cận phu nhân, cũng bất quá là một danh hiệu thôi. . . . . ."
Ý cười bên khoé miệng Cận Tử Kỳ khóe
nhanh chóng lan tràn tới giữa mày mắt, ánh mắt trong trẻo mà sáng rỡ,
nhưng thời điểm Cận Chiêu Đông không chú ý, lại chợt thoáng qua một
đường ánh sáng sắc bén lạnh lùng!
"Con nghĩ với tính tình khéo
hiểu lòng người của dì Hân, cũng sẽ hiểu cha dụng tâm lương khổ, thuộc
người có địa vị cao, luôn là thân bất do kỷ, con tin tưởng, chỉ cần cho
dì Hân đãi ngộ đồng đẳng với Cận phu nhân, dì Hân sẽ thông cảm."
Nếu Kiều Hân Hủy vẫn lấy chân ái để viện cớ tùy ý tổn thương mẹ của cô, như vậy hôm nay, cô dùng gậy ông đập lưng ông, muốn cho cái gọi là chân ái
trở thành vật cản bà ta bước vào cánh cửa nhà họ Cận!
Cận Chiêu
Đông hít một hơi thật sâu, giữa hai lông mày là đậm vẻ mỏi mệt: "Ba vốn
cho rằng con dù không đồng ý cũng sẽ không phản đối, dù sao, gia hoà*
vạn sự mới hưng."
*Gia hoà: gia đình hoà thuận
"Gia hoà?" Cận Tử Kỳ chê cười mà nói: "Chẳng lẽ ngài quên ngài còn có cô con gái rất thích gây chuyện sao?"
Với tính khí của Kiều Niệm Chiêu, đợi Kiều Hân Hủy thực sự thành phu nhân
nhà họ Cận, làm sao có thể còn kềm chế tính tình không quay sang chiêu
cáo với người đời mình là thiên kim nhà giàu chứ?
Cận Chiêu Đông
bị cô nhắc nhở như vậy, hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt trở
nên có chút cổ quái, nếu Kiều Niệm Chiêu ở trong giới thượng lưu gây ra
chuyện trẻ con gì, quay đầu lại mất thể diện hẳn là Cận Chiêu Đông ông!
Ông liếc nhìn Cận Tử Kỳ, nếu Niệm Chiêu có một nửa chững chạc của Tử Kỳ, ông cũng bớt đi một tầng băn khoăn.
"Bên ngoài khí trời lạnh như vậy, để cho dì Hân và Niệm Chiêu đứng ở bên
ngoài đợi cũng không phải là chuyện hay, con đã hẹn ăn cơm trưa cùng Kỳ
Diễn rồi, nhìn thời gian cũng gần đến."
Cận Tử Kỳ đứng lên, bụng càng lúc càng lớn, thân thể cũng càng thêm nặng nề, lúc này cảm giác
vụng về khiến cho cô giống như lại trở về lúc mang thai Mỗ Mỗ, bất quá,
bây giờ có thêm một phần ngọt ngào thỏa mãn và yên bình.
Đang
lúc cô dọn dẹp hộp giữ ấm, cửa phòng bị gõ nhẹ, Cận Tử Kỳ rũ lông mi
xuống che đậy sự mỉa mai trong đáy mắt, một tiếng "Vào đi" của Cận Chiêu Đông vừa rơi xuống, mẹ con Kiều Hân Hủy liền đi vào.
"Em chợt nhớ tới anh truyền nước cũng sắp hết rồi, có quấy rầy anh cùng Tử Kỳ nói chuyện phiếm hay không?"
Kiều Hân Hủy vẫn duy trì hình tượng dịu dàng của mình, Cận Tử Kỳ lại không
nhịn được mà nghĩ xấu, đợi lát nữa để cho bà ta biết Cận Chiêu Đông đã
bỏ đi ý định cưới bà ta vào cửa, không biết có kéo lũ bất ngờ bạo phá
hay không?
Kiều Niệm Chiêu đặt mông ngồi ở trên mép giường, vừa
đúng mà chặn lại tầm mắt Cận Chiêu Đông nhìn sang Cận Tử Kỳ, khiến cho
Cận Chiêu Đông không thể không đưa lực chú ý lên trên người của cô ta.
"Ba ba, cùng chị gái nói nhỏ chuyện gì vậy, cũng không để cho con và mẹ
nghe!" giọng nói Kiều Niệm Chiêu làm nũng oán trách cha thiên vị, khóe
mắt liếc về phía Cận Tử Kỳ: "Chị, chị cũng không nói xấu em và mẹ em
chứ!"
Xem ra Kiều Hân Hủy ở bên ngoài lại cho con gái học một
khóa, nhìn thái độ như vậy, đối với cô người chị gái này vốn thống hận
chí cực lại như chị em tốt, càng lúc càng ra vẻ có tấm lòng khoan dung
với anh chị em một nhà hoà thuận kính trọng nhau!
Cận Tử Kỳ giương khóe miệng lên, nhưng không có quan tâm tới Kiều Niệm Chiêu, cứ thế mà sửa sang lại đồ.
Gặp phải lạnh nhạt, Kiều Niệm Chiêu cũng không có để ở trong lòng, chẳng
qua là hếch khóe môi lên, lúc quay đầu nói chuyện với Cận Chiêu Đông lại đổi lại vẻ mặt ngây thơ tươi cười động lòng người, kéo bàn tay phải
không bị thương của Cận Chiêu Đông.
"Ba, đến lúc ba và mẹ kết
hôn, con muốn phải làm phù dâu
nha! Thật là đáng tiếc, nếu không phải là chị gái đã kết hôn, hôn lễ ngày đó, cũng có thể mặc đồ dâu phụ, theo
con cùng nhau chiêu đãi khách rồi!"
Nói xong, Kiều Niệm Chiêu không quên quay đầu lại liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ, với biểu đạt lấy làm tiếc.
Kiều Hân Hủy lại lên tiếng dạy bảo con gái: "Nói bậy bạ gì đó? Thật may là
nơi này chỉ có ba con và chị gái, nếu như bị người ngoài nghe thấy,
không biết phải làm thế nào mà chỉnh con, yên lặng chút được hay không!"
"Chẳng lẽ con nói không đúng sao?" Kiều Niệm Chiêu chớp mắt đẹp xuống, bên má
hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, dựa ở đầu vai Cận Chiêu Đông: "Ba, ba tới nói một chút, lời của con như vậy có phải nói bậy hay không?"
Đây là đang buộc Cận Chiêu Đông tỏ thái độ sao?
Trong lòng Cận Tử Kỳ cười thầm, không dấu vết mà nhìn Kiều Hân Hủy một cái,
ngẫu nhiên, Kiều Hân Hủy cũng quay đầu nhìn sang, tầm mắt hai người trên không trung giao nhau, một giây kế tiếp, Kiều Hân Hủy lại rất bình tĩnh mà dời đi.
Cận Tử Kỳ nhướng nhướng hàng lông mày đen xinh đẹp
lên, động tác trong tay chậm lại, cô cũng muốn nghe thử câu trả lời của
cha cô!
Kiều Niệm Chiêu nhất quyết không tha mà quấn lấy Cận
Chiêu Đông: "Ba, chẳng lẽ lời ba nói trước đó là cố ý lấy mẹ làm trò
cười sao? Dù sao bây giờ, ba độc thân, mẹ cũng một mình, làm gì không
thể ở với nhau chứ?"
Sắc mặt Cận Chiêu Đông càng thêm không tốt, nhưng Kiều Niệm Chiêu vẫn liến thoắng không ngừng: "Ba, con và mẹ mặc
dù ở trong nhà họ Cận, thế nhưng những người giúp việc không biết sau
lưng làm thế nào cứ cười nhạo mẹ và con đấy! Nói con là con riêng, mẹ là người giúp việc đưa tới cửa, ba chẳng lẽ ba muốn trơ mắt nhìn mẹ và con tiếp tục trải qua kiểu sống không thể lộ ra ngoài ánh sáng hay sao?"
Một bên Kiều Hân Hủy im lặng mà rũ thấp mi, nín thinh không lên tiếng, dáng người gầy gò lại làm cho người nhìn khó chịu, giống như là kẻ yếu bị ủy khuất nhưng không biết đi nơi nào tố khổ.
Cận Tử Kỳ để hộp giữ
ấm xuống, dựa ở bên cạnh tủ giường, một tay vuốt ve bụng, một tay vén
lên một luồng tóc mai rơi ra lộn xộn đến sau lỗ tai, quyết định trước
khi rời đi để lại một cây gai để cho hai mẹ con này đứng ngồi không yên.
"Ba, sau này chúng ta nên giới thiệu dì Hân với bên ngoài như thế nào? Ba đã suy nghĩ kỹ càng rồi?"
Cận Tử Kỳ lúc này đột nhiên gọi một tiếng "Ba" trong phút chốc đặt Cận
Chiêu Đông vào trong nước sôi lửa bỏng, cha và ba có nghĩa khác biệt,
giờ phút này Cận Tử Kỳ đánh ván bài thân tình, một khi ông thừa nhận
Kiều Hân Hủy, tất nhiên sẽ mất đi sự kính yêu của cô con gái Cận Tử Kỳ
này, từ đó mọi người có thể như người xa lạ!
Không trả lời cô, Cận Chiêu Đông hơi nhíu mày, không còn tinh thần để chú ý đến mẹ con Kiều Niệm Chiêu.
Một tay ông ôm trán, ánh mắt không nhìn ra tiêu điểm, đột nhiên bị cứng lại giống như pho tượng, đối với kích thích của bên ngoài không có một chút phản ứng, kết quả như thế cũng đã khiến cho đáy lòng mẹ con nhà họ Kiều trầm xuống.
Kiều Niệm Chiêu không khỏi giữ chặt cánh tay Cận Chiêu Đông: "Ba. . . . . ."
Thái độ im lặng của Cận Chiêu Đông đã nói rõ hết thảy, Cận Tử Kỳ mở rộng độ cong bên khóe miệng, tiến lên đón đối diện ánh mắt Kiều Hân Hủy bắn
tới, cũng là thản nhiên mà nhìn lại.
"Dì Hân, thật là ngại quá, không nghĩ tới cha con chúng tôi nói chuyện phiếm làm trễ nãi mọi người dùng bữa sáng."
Cận Tử Kỳ lúc này không mang theo bao nhiêu thành ý nói xin lỗi, người nghe thấy mà nổi trận lôi đình rồi lại chỉ có thể bấm bụng bấm dạ.
Kiều Hân Hủy cứng ngắc mà giật giật khóe miệng: "Không có sao, cha con các người khó được dịp họp mặt."
Cận Tử Kỳ gật đầu, quay qua nói với không thể chờ đợi Kiều Niệm Chiêu:
"Niệm Chiêu làm sao cũng chưa ăn sáng vậy? Niệm Chiêu, cô bây giờ là
người đang có mang, cũng không thể bỏ đói đứa nhỏ." Nói xong, lại lễ
phép nhìn về phía Kiều Hân Hủy: "Dì Hân, dì cũng ngồi xuống ăn chút đi."
Kiều Niệm Chiêu nhìn bộ dạng Cận Tử Kỳ nhiệt tình đổi khách làm chủ, hận
nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là cô và mẹ mua điểm tâm, Cận Tử Kỳ cô
ta ngược lại khá khen, mượn hoa hiến Phật, còn trình diễn trên đầu các
cô đây!
Cận Tử Kỳ lại đối với Kiều Niệm Chiêu sắc mặt lúc đỏ lúc trắng thì mỉm cười, lại nhìn Cận Chiêu Đông cười nói: "Ba, ba cũng đừng nghiêm mặt nữa, ba xem ba quậy đến dì Hân và Niệm Chiêu cũng không còn
tâm tình ăn điểm tâm rồi."
Cận Chiêu Đông kéo lại dòng suy nghĩ
đang bay xa của mình, ý vị không rõ mà nhìn Cận Tử Kỳ, cũng không nói gì phản bác, nhận lấy điểm tâm sáng trong tay cô, lại liếc mắt nhìn Kiều
Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêu, "Ăn sáng đi."
Ba chữ như thế, coi như là bỏ qua chuyện kết hôn này sao?
Chẳng qua là, có người dường như không chịu từ bỏ ý đồ đâu!
Kiều Niệm Chiêu liếc nhìn Cận Tử Kỳ mặt mày tươi cười, cắn răng, nhịn không được vẫn là mở miệng hỏi.
"Ba, không phải mới vừa rồi nói thật tốt sao? Ba bây giờ làm thế nào lại. . . . . ."
"Lúc ăn cơm không cần nói chuyện!" Cận Chiêu Đông lập tức cắt đứt cô, nhìn
về phía Kiều Hân Hủy bên kia sắc mặt hơi thay đổi, mang theo áy náy nói: "Tôi cũng biết rõ những năm này tủi thân cho các người, tôi sẽ bù đắp
lại thật tốt, các người một đêm không có nghỉ ngơi, hay là trở về trước
ngủ một giấc đi."
Cận Tử Kỳ rũ hàng lông mi xuống, sợ rằng sự tình đi xa không có đơn giản như cha cô nghĩ đến đâu.