Bên trong gian phòng chỉ một ngọn đèn tường màu vàng nhạt phát sáng, ánh
sáng cũng không rõ, Cận Tử Kỳ lười phải mở lại đèn, cởi bỏ áo khoác máng lên móc áo, chuẩn bị lên giường, vén lên mở ra chăn thì bị dọa cho sợ
phải lùi lại hai bước.
Cô kinh ngạc nhìn một người đàn ông cao
lớn 1m9, nằm dang tay chân hình chữ đại trên chiếc giường kia của cô,
sung sướng mà ngáy nhẹ, ôm một cái gối đầu ngủ mê mệt.
Cảnh tượng hình như có chút quen quen, cứ như hồng thủy tràn vào đầu của cô, nhớ lại kỷ niệm lúc hai người mới quen nhau.
Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn về phía ban công, quả nhiên, màn cửa màu trắng theo gió đêm khẽ dập dờn, ánh trăng sáng tỏ, trong trẻo lành lạnh chiếu
xuống cánh cửa khép hờ đang kẽo kẹt... kẽo kẹt... đung đưa ngoài ban
công.
Đột nhiên, có chút dở khóc dở cười, hắn đã đoán rằng cô sẽ không nổi giận với hắn sao?
Cô đi tới bên tủ giường, cầm lấy thẻ phòng mà hắn mang theo đặt ở đó, lặng lẽ lui ra ngoài.
Tức giận, oán giận, buồn bực, lại mang theo chút buồn ngủ mà đi qua căn phòng kế bên.
Cận Tử Kỳ đã không muốn tìm tòi nghiên cứu hắn làm thế nào ở bên cạnh mình, rửa mặt một cái, đổi áo ngủ thì lên giường đi ngủ, cùng Kiều Hân Hủy
đấu trí đấu dũng một phen, tiêu hao không ít tinh thần và thể lực.
. . . . . .
Tống Kỳ Diễn ngủ thẳng đến nửa đêm, bị một giấc mộng làm cho bừng tỉnh.
Hắn đi vào nhà vệ sinh, sau đó mới phát hiện mình thế nhưng vẫn còn ở trong phòng Cận Tử Kỳ mà ngủ thiếp đi.
Vấn đề là, người phụ nữ của hắn vẫn chưa về!
Giấc mộng đó của hắn, chưa tính là cơn ác mộng, nhưng tuyệt đối không phải là giấc mộng đẹp.
Những ký ức vốn bị hắn cố ý quên lãng, nhưng khi hắn gặp lại cố nhân thì toàn bộ lại đánh úp vào hắn, cho dù đã rời khỏi Anh quốc lâu như vậy, nhưng
vẫn không cách nào quên được những chuyện đã từng phát sinh đó.
Jane, tuyệt đối là người phụ nữ hắn đời này cũng không muốn gặp lại, người
phụ nữ này, trừ để cho hắn thấy phiền chịu không thấu, không còn có ý
nghĩa gì khác, vừa nghĩ tới Jane nhìn mình thâm tình, hắn đã cảm thấy
không khỏi mà phiền chán.
Hắn mở vòi hoa sen ra, vọt người tắm nước lạnh, mới dần dần bình tĩnh lại.
Mang đôi dép quai chéo, ở trong phòng dạo "Lẹp xẹp lẹp xẹp" một vòng, đi tới đi lui, lại nhìn một chút, thỉnh thoảng hướng ra cửa ngó vài lần, đợi
một hồi thấy nhàm chán lại ngồi ở trên giường chơi game trong điện thoại di động.
Thật sự thì khi hắn bò qua từ ban công kế bên, vẫn rất
do dự, chỉ sợ Cận Tử Kỳ mất hứng mà dẫn đến động thai, tuy nhiên, ở một
mình quả thực không ngủ được.
Bò ba bước lui trở về một bước, cuối cùng bò vào ban công của cô, lại phát hiện người không phòng trống.
Nhận được điện thoại Cận Chiêu Đông gọi tới thúc giục, biết cô đi qua phòng của nhạc phụ đại nhân mới thả lỏng người.
Đứng ở bên giường, ngập ngừng, do dự, cuối cùng vẫn nhịn không được, ném
mình lên trên giường cô, nằm ở chỗ này, hít thở sâu xuống, hương vị của
Cận Tử Kỳ, mê say đến có chút choáng váng.
Thở dài một cái thật lớn, nằm ườn ra lại không muốn nghĩ đến chuyện gì nữa.
"Anh chỉ nằm một lát, chốc lát nữa thì đứng lên, sẽ trả lại giường cho em, bà xã. . . . . ."
Hắn ôm gối đầu của Tử Kỳ, mùi thơm nhàn nhạt, mê người lại thoải mái, đơn giản muốn ngủ thôi.
Sau đó, hắn thật sự đã ngủ, ngay cả khi Cận Tử Kỳ đã trở về cũng không biết!
Chơi đến mệt mỏi, tiện tay vứt điện thoại di động, ở trên giường lăn qua lộn lại, nhưng làm thế nào cũng khó mà ngủ lại được nữa.
Chẳng lẽ Cận Tử Kỳ đã trở lại, nhìn thấy hắn ở đây nên lần đi thuê phòng nữa rồi?
Nghĩ tới khả năng này, hắn giống như con sói đuôi dài sinh bệnh mà uể oải,
từ trên giường bò dậy, mang giày vào, cũng không muốn thấy vật nhớ người nữa, dứt khoát lại từ ban công bò trở về.
Đầu óc choáng váng mơ hồ, đâu nào còn nhớ rõ trước đó mình có mang theo thẻ mở cửa phòng tới .
Lê lết đến nhà vệ sinh rửa tay, vén chăn lên liền chui vào, lại ôm lấy một cơ thể ấm áp mềm mại.
Thần kinh cùng tất cả giác quan của Tống Kỳ Diễn lập tức nổ tung.
Hương thơm quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, không ngôn ngữ nào diễn tả xiết sự mừng rỡ xông lên đầu.
Gặp phải Cận Tử Kỳ, đối với việc đi tắm mười lần nước lạnh cũng không tác dụng!
Nhưng sau khi nghĩ đến chuyện lúc gần tối mình chọc cô, cũng không dám đối
với cô muốn làm gì thì làm nữa, chỉ đành phải cẩn thận mà ôm lấy cô.
Thân thể mềm mại thơm mát trong ngực, lòng không khỏi có chút ngứa ngáy.
Tống Kỳ Diễn ở trong bóng đêm nhìn chính xác đôi môi đỏ mọng của Cận Tử Kỳ,
nhanh chóng cúi đầu xuống, bờ môi mỏng của hắn dường như vừa đụng đến
liền rời đi, không có qua mấy giây, rồi lại hôn một cái, sau đó lại một
cái, nặng như thế khoảng chừng mười lần như vậy.
Người phụ nữ
trong ngực ưm một tiếng, Tống Kỳ Diễn lập tức biến chuyển ý tưởng, tâm
tình tốt đẹp, khiến cho hắn tự mình khuyên nhủ, nếu để cho con vịt đã
nấu chín bay đi đó mới là không bằng heo chó!
Hắn hôn lên, giống như gặm nhấm.
Cận Tử Kỳ tỉnh lại, cảm giác hít thở có chút khó khăn, trong giấc mộng mang theo hoang mang sợ hãi giãy giụa.
Sau khi cô hiểu được đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, lại một lần thẹn quá thành giận.
Căm giận mà đẩy ra cái bàn tay đang quấy rối của hắn đặt ở trước ngực cô,
đổi lấy một tiếng kêu la giống như đang tố cáo "Giỏi thật, làm gì mà
đánh người ta lung tung vậy, người ta vừa muốn ngủ lại bị em đánh phải
tỉnh luôn rồi!"
Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy trên môi nóng hừng hực, không
cần soi gương cũng biết sưng lên rồi.
"Tống Kỳ Diễn, thật bất lịch sự khi chủ nhân chưa đồng ý mà tự tiện xông vào phòng, là hành vi phạm tội trái pháp luật!"
Tống Kỳ Diễn nhíu mày, trên tay không yếu kém, liều chết ôm cô không buông
tay, trong miệng bất mãn kêu la: "Nơi này là phòng của anh, hơn nữa, em
là vợ của anh, anh và vợ anh đi ngủ, coi là hành vi phạm pháp gì chứ?"
Cận Tử Kỳ mở đèn bàn ra, nhìn chung quanh một vòng, thật sự không phải là phòng của cô.
Nhìn vẻ mặt Tống Kỳ Diễn tiểu nhân đắc chí, Cận Tử Kỳ mạnh miệng mà phản
bác: "Em không đồng ý, không muốn nằm chung với anh trên một cái giường, nếu như anh cưỡng ép em thì chính là phạm tội."
Tống Kỳ Diễn
giận đến cả người run rẩy, cũng không biết là bị tức quá hay là hưng
phấn, chỗ thô sáp đó lại đâm vào cái bụng tròn trịa của Cận Tử Kỳ, mặt
mày Cận Tử Kỳ bỗng chốc đỏ bừng, phát cáu thiếu chút nữa thét chói tai.
Dưới chân cô cũng không lưu tình, đạp một cái, Tống Kỳ Diễn không có đề
phòng, lập tức cơ thể trần như nhộng bị đá ra khỏi drap trải giường.
"Anh làm gì mà không mặc quần áo vậy hả?" Cận Tử Kỳ đỏ bừng cả khuôn mặt, vùi mình vào trong chăn mền.
Thân thể Tống Kỳ Diễn cứng đờ đứng ở bên giường, không tiếng động mà đấu
tranh một hồi lâu, rốt cục sau khi cân nhắc khó khăn lắm mới quyết định
buông tha, lặng lẽ mắng một câu, vọt vào phòng tắm.
Thân thể sau khi bị xối nước lạnh vẫn nóng hừng hực, hắn đi ra ngoài nhìn mấy lần,
người trên giường cũng không thức dậy, mang theo ai oán nào đó, không
thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ giải quyết.
Trong đầu là
gương mặt và thân thể của Cận Tử Kỳ càng ngày càng rõ ràng, càng ngày
càng tỉ mỉ, như là ngũ quan xinh xắn, thân thể mềm mại gần trong gang
tấc, có thể chạm tay đến, từ từ cùng hắn hòa làm một thể.
Trên
người cơ bắp săn chắc cân xứng, tràn đầy sức dãn và sức mạnh, đường cong tuyệt đẹp, những bọt nước ở dưới ánh đèn phản xạ ra ánh sáng bóng lấp
lánh, giống như đánh lên một lớp sáp, làm cho người hết sức nghĩ ngại xa xôi.
Ai oán mà nhíu chặt hàng lông mày đen đậm, thỉnh thoảng từ
trong môi bật ra một hai lần tên của Cận Tử Kỳ, làm cho cả phòng tắm đều là một loạt âm thanh mị hoặc. Chính hắn một chút cũng không có ý kiêng
dè, dường như là cố ý làm ra như vậy.
Ngược lại Cận Tử Kỳ núp ở trong chăn nghe thấy mặt thoắt hồng thoắt tím.
Cô cứng người đứng dậy lấy thẻ phòng trở về căn phòng của mình, nhân tiện cũng khoá trái cửa ban công.
. . . . . . . . . . .
Sáng sớm tỉnh lại, Cận Tử Kỳ ở trong gương thấy được hai quầng thâm dưới mắt.
Tối hôm qua sau khi trở về từ căn phòng sát vách, thì hoàn toàn không có
buồn ngủ, đầu óc hỗn loạn không tỉnh táo, sau đó thì trời sáng.
Cận Tử Kỳ bụng nguyền rủa Tống Kỳ Diễn thương tích khắp người, nhưng vẫn
khó mà giải được mối hận trong lòng. Lầm bầm lầu bầu xuống giường, mở TV lên, mười mấy kênh từ trước đến sau, từ sau đến tới trước quay lại cũng mấy lần, vẫn không tìm được tiết mục hợp ý, buồn buồn tắt TV, đi tới
bên ban công, vén lên một góc màn vải.
Phía đông mơ hồ nổi lên
vầng sáng trắng, trong tia nắng ban mai, núi xa gần biển, hoa và cây
cảnh xanh um, như một bức tranh vẽ tuyệt mỹ.
Trong lòng Cận Tử Kỳ toát ra một ý nghĩ, không ngủ được phải đi ra bờ biển tản bộ thôi!
Sau khi cô rửa mặt đơn giản xong, mặc một chiếc đầm liền màu trắng bằng vải chiffon rộng, xỏ một đôi giày đế bằng, tóc cột thành đuôi ngựa, rút thẻ mở cửa phòng từ bên ổ cắm trên vách tường ra, kéo cửa chuẩn bị đi ra
ngoài.
"Anh. . . . . ." Cận Tử Kỳ hơi mở to mắt, không thể tin được mà nhìn Tống Kỳ Diễn đứng ở bên cửa.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, hai cái nút áo phía trên cùng mở ra,
tay áo xắn ở trên khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng săn chắc, trong
hành lang ánh đèn sáng ngời hắt lên trên người hắn, mạ lên cho hắn một
tầng ánh bạc đẹp mắt.
Hắn nhắm hai mắt, cúi thấp đầu, hình như là đang ngủ gà ngủ gật, cái gạt tàn trong hành lang có mấy đầu tàn thuốc.
Nghe được tiếng vang, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười, tròng
mắt đen sáng ngời mà nóng rực, cả người lẫn vật mang bộ dáng vô hại.