Cô ta vuốt ve dây
đồng hồ, mỉm cười: "Lúc anh ấy lên đại học phải dựa vào hai bàn tay của
mình làm ra tiền, bất kỳ cái gì trong nhà tiếp tế cũng cự tuyệt, nhận
được tiền lương, anh ấy sẽ dẫn tôi đi du lịch khắp nơi, như đến núi Phú
Sĩ trượt tuyết, đi đến Maldives ngắm mặt trời mọc, hay đến trang trại
rượu nho ở Pháp để xem các bậc thầy chưng cất rượu. Mặc dù rất mệt, lâu
lâu cũng bởi vì vấn đề kinh tế mà chọn đi bộ, nhưng chỉ cần được ở bên
cạnh anh ấy, tôi chưa từng cảm thấy mệt mỏi."
"Lễ Giáng Sinh, chúng tôi lại mặc áo tình nhân, tay cầm kem Haagen-Dazs, dắt tay nhau đi ở đầu đường, sẽ dùng di động cùng kiểu dáng, ngay cả
cái ly uống nước cũng giống nhau, lễ tình nhân, anh ấy đặc biệt chạy đến Nhật Bản định chế cho tôi một con búp bê Barbie có bề ngoài giống tôi
như đúc."
"Thật sao?" Kiều Niệm Chiêu vô cùng hâm mộ mà trợn to mắt, "Thật là lãng mạn quá!"
Jane gật gật đầu, vươn tay cổ tay, để cho mọi người nhìn rõ ràng chiếc
đồng hồ kia: "Đồng hồ đeo tay này, là trước khi chúng tôi đính hôn, anh
ấy đưa cho tôi, anh ấy cũng có một chiếc, cùng kiểu dáng và là một cặp
với chiếc đồng hồ này, được gọi là ‘chung tình cả đời’ ."
Nói xong, trên mặt Jane toát ra thương cảm, cô ta nhẹ nhàng thở dài:
"Bây giờ nhớ lại, anh ấy đối với tôi thật sự thật sự quá tốt, từ đó về
sau tôi cũng không gặp được ai tốt hơn so với anh ấy."
"Các người không ở bên nhau sao?" Kiều Hân Hủy đúng lúc mà đưa ra nghi vấn của mình.
Jane khổ sở mà rũ mắt xuống, "Kiều phu nhân cũng là người từng trải, nên biết trên thế giới này không phải yêu nhau là có thể ở bên nhau, có đôi khi thường hay thân bất do kỷ, nhất là con cái trong những kiểu gia
đình như chúng tôi."
Kiều Hân Hủy bị
chọc đến chỗ đau trong lòng, bà ta theo bản năng quay
sang nhìn Cận Chiêu Đông, chớp chớp hàng mi, đối với Jane có thêm mấy
phần đồng tình, vỗ vỗ tay của cô ta: "Tôi hiểu."
Kiều Niệm Chiêu cũng thay cô ta cảm thấy đáng tiếc, "Bỏ lỡ một cô gái
tốt như cô, tôi tin, sau này anh ta có tìm khắp nơi cũng không có ai tốt hơn, bất quá, vẫn cảm thấy đáng tiếc thay cho hai người."
Jane giương mắt, lướt nhìn Cận Tử Kỳ từ đầu đến giờ trái lại vẫn tự dùng cơm, cười nhẹ một tiếng: "Thật sự thì cũng không có gì đáng tiếc. Tôi
và anh ấy khi đó không thể đi đến bên nhau, nhưng trong lòng đối phương
dấu vết lưu lại cũng không thể phai mờ, đó là bí mật thuộc về hai chúng
tôi, theo số tuổi ngày càng tăng, sẽ càng ngày càng khắc cốt ghi tâm.
Khi đó chúng tôi cũng không có quyền làm chủ cho mình, bây giờ. . . . . . Tôi không muốn thỏa hiệp nữa."
Kiều Niệm Chiêu kêu lên: "Ý của tiểu thư Jane là . . . . ."
Jane không phủ nhận, "Phải! Lần này tôi tới đại lục, phần lớn là vì anh
ấy, bất kể kết quả là gì, tôi cũng muốn vì mình và anh ấy mà cố gắng một lần, cũng là chịu trách nhiệm đối với đoạn tình này!"
Trên bàn ăn hoàn toàn yên tĩnh, giống như đều đã đắm chìm trong câu chuyện tình xưa xúc động lòng người của Jane.
Kiều Niệm Chiêu mấy năm nay ở trong giới điện ảnh, diễn qua không ít vở
diễn, nhưng cũng không xuất thần giống như giờ phút này, trong mắt lệ
quang lóe lên, nếu không phải