Kim cương ở trong chiếc hộp màu đen chíu lên, dưới ánh đèn, lóe ra ánh sáng lấp lánh mê hoặc lòng người.
Kiều Hân Hủy cũng chỉ nhất thời mất hồn, lý trí đã át đi sự yêu thích của
một người phụ nữ đối với châu báu, bà ta chỉ chỉ một chiếc vòng tay
không quá nổi bật nằm trò tủ trưng bày: "Tôi không muốn những cái này,
tôi chỉ mang chiếc kia thôi."
Cận Tử Kỳ ở một bên lẳng lặng nhìn
nghe, không khỏi ở trong lòng cảm khái Kiều Hân Hủy khôn khéo, một chiếc vòng tay bằng bạc vừa đủ để cho Cận Chiêu Đông cảm thấy bà ta cần kiệm
khiêm tốn, vừa có thể ở trong yến hội không đến nổi quá mức cổ hủ.
Bất quá. . . . . . Khi đứng ở bên cạnh Kiều Niệm Chiêu cả người lấp lánh,
Kiều Hân Hủy nhất định là tiêu điểm cho con mắt của mọi người.
Cận Tử Kỳ vốn là còn chút tò mò tối nay tại sao Kiều Niệm Chiêu muốn làm
người khác chú ý như vậy, cho đến khi ở cổng vào yến hội không hẹn mà
gặp phải Bạch Tang Tang trang phục lộng lẫy mới hiểu ra được ——
Thuần túy là tranh cường háo thắng!
Bạch Tang Tang cướp đi Tô Hành Phong từ bên người Kiều Niệm Chiêu, giống như hung hăng mà quạt cho Kiều Niệm Chiêu một cái tát, mà một cô gái như
Kiều Niệm Chiêu, đợi đến một ngày có đủ năng lực sẽ cắn ngược lại, tất
nhiên là muốn ép Bạch Tang Tang ngã cắm đầu.
E rằng, trước lúc này, Kiều Niệm Chiêu cũng đã gặp Bạch Tang Tang rồi.
Tô Hành Phong khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ thì ngẩn người, nhưng rất nhanh đã
khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí không hề đưa mắt liếc nhìn Kiều Niệm Chiêu một cái, mặc cho Bạch Tang Tang kéo đi trước nhóm người Cận
Tử Kỳ một bước vào hội trường.
"Thứ gì, cũng không biết trong bụng kia chính là dã tạp chủng nhà nào. . . . . ."
Sau lưng Cận Tử Kỳ vang lên tiếng Kiều Niệm Chiêu chế nhạo đầy căm phẫn,
nghe tiếng cô quay đầu lại lập tức nhìn thấy gương mặt vốn trang điểm tỉ mỉ của Kiều Niệm Chiêu có chút vặn vẹo, hai bàn tay được sơn móng ra
sức bấu chặt lấy túi xách gần như muốn xé rách.
Kiều Hân Hủy trợn mắt nhìn Kiều Niệm Chiêu một cái: "Con không nói lời nào, không ai coi con là người câm."
Kiều Niệm Chiêu mím mím môi, tâm bất cam tình bất nguyện mà ngậm miệng, một
hơi nghẹn không có chỗ trút, la ầm lên với Cận Tử Kỳ: "Chị, tại sao chị
còn chưa đi, đứng ở cửa làm tượng điêu khắc cho người ta sao?"
Cận Tử Kỳ đột nhiên tin rằng, nếu không có Kiều Hân Hủy ở bên cạnh, tối nay Kiều Niệm Chiêu sẽ chết rất thảm!
. . . . . . . . . . . . . . . .
Cuộc thịnh yến này không có mời truyền thông tham gia, cũng không có minh
tinh nghệ sĩ, chỉ có nhân vật trong giới chính trị và thương nhân nổi
tiếng, giống như Kiều Niệm Chiêu, có thể đi vào, cũng là dựa vào thân
phận con gái nuôi của nhà họ Cận.
Bất quá, nếu như thiếu đi Cận Tử Kỳ dẫn đường ở phía trước, thân phận con gái nuôi sẽ không đủ tư cách.
Mới vừa vào bàn, nếu như không muốn đoán, Kiều Niệm Chiêu trong phút chốc
đã thu hút tầm mắt của tất cả khách mời trong yến hội, trong đám người
truyền đến một tràn tiếng xì xào cùng ánh mắt của nam giới ném qua, còn
nữ giới lại là hâm mộ lẫn ghen ghét.
Lòng hư vinh của một người
phụ nữ trong Kiều Niệm Chiêu xem như nhất thời lấy được thỏa mãn thật
lớn, dưới những ánh mắt như lễ rửa tội, thắt lưng cô ta không khỏi thẳng lên, rất tự nhiên mà tạo dáng POSE ở trước máy chụp hình.
Cận Tử Kỳ vừa vào hội trường, đã ý thức mà đi nhích qua một bên, vào lúc này nhẹ nhàng rút ra khỏi điểm tập trung những tầm mắt.
Kiều Hân Hủy đối mặt với những ánh mắt quan sát, thân thể cũng cứng ngắc, cuối cùng
cũng là người chưa từng thấy qua trường hợp này, bà ta ở phía sau khẽ
đẩy đẩy Kiều Niệm Chiêu, ám hiệu cô ta có chừng có mực.
Ngoài dự đoán, Kiều Niệm Chiêu kéo bà ta đến bên cạnh mình, sau đó khoác cánh
tay của Kiều Hân Hủy, nụ cười trên mặt không giảm, môi đỏ mọng khẽ nhúc
nhích: "Mẹ, đừng động, đây là cơ hội để cho mọi người biết chúng ta."
Chẳng qua là tiệc vui chóng tàn, trong chốc lát, đã có vệ sĩ mặc tây trang
đen nhận được khiếu nại, đi tới đây ngăn Kiều Niệm Chiêu và Kiều Hân Hủy ở ngay cửa, mặc dù lời nói rất khách khí, nhưng sắc mặt của vệ sĩ thì
cực kém .
Anh ta chỉ chỉ khách mời bị họ chắn ở phía sau, hai mẹ
con không quay đầu lại còn đỡ, vừa quay đầu lại sắc mặt lập tức thay
đổi, đúng là có nhiều khách mời đều đã chìm mặt, nhìn họ giống như nhìn
tôm tép nhãi nhép.
Mặt và tai Kiều Hân Hủy đều đỏ bừng, ảo não không thôi, kéo Kiều Niệm Chiêu qua nhắm mắt nhường đường.
Cận Tử Kỳ đứng ở một bên, cũng có phần không nhìn nổi, thật sự vì chỉ số thông minh của Kiều Niệm Chiêu mà cảm thấy lo lắng.
Thật may là hôm nay không có mặt truyền thông, nếu không, báo chí ngày mai hiển nhiên có thể khiến cho Cận Chiêu Đông hộc máu.
Thậm chí, còn có thể nghe được tiếng các khách mời đi qua khẽ cười giễu cợt: "Lần này nhà Rochelle xảy ra chuyện gì vậy, sao lại mời tới những người không lên nổi bàn tiệc, xem ra lần sau tôi phải suy nghĩ thật kỹ xem có nên đến hay không nữa."
"Ai nói không phải chứ?" Có quý phu nhân lớn tuổi khinh rẻ kiểu Tiểu Tam xinh đẹp chuyên đi hại người, liếc xéo
Kiều Niệm Chiêu, lạnh nhạt giễu cợt: "Gần đây lưu hành một câu nói thật
sự là hợp với tình hình, đều là hồ ly ngàn năm, theo tôi là diễn Liêu
Trai gì đó đây mà!"
Có danh viện tò mò đi tới bên cạnh Cận Tử Kỳ, cúi đầu rỉ tai: "Tử Kỳ, đây là bà con họ hàng nhà cậu sao?"
Cận Tử Kỳ mỉm cười mà mẹ con nhà họ Kiều dáng vẻ chồng chất bối rối, "Một
người là con gái nuôi của cha mình, một người là mẹ của con gái nuôi của cha mình, cậu cảm thấy, họ là bà con họ hàng nhà mình sao?"
Con gái nuôi? Trong vòng tròn này của bọn họ, rất nhiều người mang nhãn mác con gái nuôi cũng chính là con gái riêng!
Vị danh viện kia lập tức nghe xong đã hiểu trong lời nói của Cận Tử Kỳ là
gì, tin tức Cận chủ tịch ly hôn một khi ở trong hội truyền đi có da có
thịt, có người còn thân hơn mắt từng thấy Cận phu nhân cùng một người
đàn ông khác cặp tay nhau đi dạo phố, những thương nhân đã từng quen
biết Tô Ngưng Tuyết đều biết rõ Tô Ngưng Tuyết làm người
thế nào, như
vậy, sai nhất định là Cận Chiêu Đông.
Hôm nay, nhìn thấy hai mẹ
con họ hận không thể khiến khắp thiên hạ đều đem lực chú ý đặt ở trên
người mình, danh viện khinh bỉ khẽ cười giễu một tiếng, đồng tình mà thở dài: "Vậy tối nay cậu còn bắc cầu giúp họ?"
"Mình bất quá là thuận đường dẫn họ đi vào, về phần kế tiếp, có quan hệ gì với mình chứ?"
Bên cạnh mấy vị phu nhân xem náo nhiệt vừa nghe lời này của Cận Tử Kỳ,
trong lòng lập tức rõ ràng, hai mẹ con này xem ra cũng không có giành
được hảo cảm của Cận Tử Kỳ, lấy địa vị thiếu phu nhân nhà họ Tống, còn
có thêm thân phận người thừa kế nhà họ Cận, Cận Tử Kỳ có đầy đủ năng lực ngăn cản cha mình cưới vợ mới.
Nếu quả thật là như vậy. . . . . . Các cô cũng không cần thiết đi giao thiệp với với mẹ con nhà kia, từ
đó đắc tội với Cận Tử Kỳ, thậm chí là Tống Kỳ Diễn ở sau lưng Cận Tử Kỳ, vậy chính là khiến cho các ông chồng của họ không có chỗ tốt mà làm
ăn!
Nhìn lại quần áo của Cận Tử Kỳ một chút, cùng đứa con gái
riêng đó tạo thành sự đối lập rõ nét, Cận chủ tịch cho dù là thiên vị,
cũng không có thể lệch thành như vậy, nói thế nào, Cận Tử Kỳ mới chính
là trưởng nữ do vợ ông ta sinh ra chứ!
Trong lúc nhất thời, những phu nhân giàu có này tràn đầy đồng cảm mà đều đối với Cận Chiêu Đông tỏ ta khinh bỉ dồn dập, đối với mẹ con nhà họ Kiều đang khó xử mà đứng ở
bên cửa ném qua ánh mắt khinh miệt, hận không thể quay sang phun nước
bọt bẩn lên trên người mẹ con họ!
Có mấy vị phu nhân lanh lẹ lập tức vây quanh Cận Tử Kỳ, dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ mà an ủi, bộ dáng ân
cần như thế, giống như chỉ sợ Cận Tử Kỳ bởi vì mẹ con nhà họ Kiều làm
cho người ta chú ý mà giận xoay người rời đi.
Chẳng qua Cận Tử Kỳ cười nhàn nhạt, lúc này dáng vẻ không tranh giành càng làm cho không ít danh viện cùng cô có cùng chung mối thù.
Bên kia, Kiều Hân Hủy
âm thầm tức giận trợn mắt nhìn đứa con gái chỉ biết gây chuyện này mấy
lần, thật đúng là đứa ngu không đỡ nổi, vừa được ý thì dơ dáng dạng
hình, trừ chút ít khôn ngoan, đúng là không có gì cả!
Kiều Niệm
Chiêu cũng bị những lời lẽ châm chọc không chịu nổi mà mặt lúc trắng lúc đỏ, một tay ôm ngực che lấy sợi dây chuyền kim cương, một tay nắm cánh
tay Kiều Hân Hủy, đôi mắt hốt hoảng mà tìm kiếm bóng dáng Cận Tử Kỳ.
Khi cô ta nhìn thấy Cận Tử Kỳ được vô số danh viện bao quanh cười nói vui
vẻ, trong lòng lại hận lên thêm mấy phần, cho rằng Cận Tử Kỳ cố ý,
khoanh tay đứng nhìn, thế nhưng không hề chỉ điểm cho cô ta, nếu không
cô ta cũng sẽ không bị bêu xấu như vậy!
Kiều Hân Hủy nhìn thấy
con gái mang bộ mặt phản loài người phản xã hội đầy ghen ghét, lấy động
tác nhỏ mà đẩy cô ta một cái, "Còn ngại không đủ mất thể diện sao, còn
không chịu đi vào cho mẹ, đến bên chỗ Tử Kỳ đi!"
Kiều Hân Hủy
không hồ đồ như Kiều Niệm Chiêu, tối thiểu còn biết lúc này những người
kia đối với mẹ con họ hoặc nhiều hoặc ít ôm lấy địch ý, chỉ có ở bên
cạnh cái cây to lớn Cận Tử Kỳ, mới có thể kề đến lúc yến hội hạ màn.
Vậy mà, Kiều Hân Hủy không hề biết chính là, Cận Tử Kỳ đã sớm dùng vài ba lời mà vạch rõ ranh giới cùng họ.
Mà cách ăn mặc của Kiều Niệm Chiêu lúc này e là đã trêu người, làm nhói mắt biết bao danh viện ở đây.
Những danh viện này nói chuyện không buông tha người, bắt đầu sẽ đối phó mẹ
con các cô đang đi tới đây vốn có chỗ dựa nên không sợ hãi nữa.
. . . . . . . . . . . . . . . .
Cận Tử Kỳ nhìn thấy hai mẹ con đi về phía mình, lập tức nói tạm biệt với
phu nhân và tiểu thư ở bên cạnh, sau đó chủ động nghênh đón, "Như thế
nào, có muốn tìm một chỗ ngồi chốc lát trước hay không?"
"Không cần cô làm bộ hảo tâm, Cận Tử Kỳ, mới vừa rồi là cô cố tư đó!"
Kiều Niệm Chiêu đã không nén được cơn tức cuồn cuộn ở ngực, hướng Cận Tử Kỳ thì phun trào ra.
Mặc dù âm lượng của giọng nói bị cô ta ép xuống rất thấp, nhưng có vài
khách mời ở gần bên vẫn có thể nghe được, đồng loạt mà nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu toàn thân giành hết ánh mắt người khác, lại nhìn sang Cận Tử Kỳ cả người ăn mặc thanh lịch, đều nhăn mày lại.
Kiều Hân Hủy
mắt thấy đứa con gái này không giảm bớt phiền lại muốn gây họa, vội vàng đi lên giành trước một bước, chuyển ngay đề tài trước khi cô ta lại
muốn nói xằng nói bậy: "Kỳ Diễn sao lại không tới đây?"
Cận Tử Kỳ mắt liếc nhìn Kiều Niệm Chiêu bực mình, cười ra: "Anh ấy đi Macao có một số việc, chốc lát nữa sẽ trở lại."
"Như vậy à." Kiều Hân Hủy giả vờ hiểu rõ mà gật gật đầu.
Cận Tử Kỳ phối hợp mà ý cười sâu hơn, cô cũng không nhận ra là Kiều Hân Hủy thật sự quan tâm Tống Kỳ Diễn.
"Người của nhà Rochelle đến đây!" Không biết là người nào kinh hô một tiếng, sau đó chung quanh trong phút chốc yên tĩnh lại.