"Vậy sau đó thì sao? Người thanh niên đó đi đâu? Tại sao Jane lại cùng anh. . . . . ."
Cận Tử Kỳ còn chưa nói hết, nghĩ đến người con trai trẻ kia, cuối cùng cô lại mơ hồ có dự cảm không lành.
Cô từng gặp Luân Ân, từng gặp phu nhân Windsor, nhưng lại chưa bao giờ một lần đối mặt giao thiệp cùng người em trai nuôi này của Tống Kỳ Diễn.
Dưới tình huống bình thường, chỉ cần quan hệ không tệ, khi Tống Kỳ Diễn kết hôn cậu ta không có đạo lý không đến.
Trừ phi là cậu ta đã. . . . . .
Cận Tử Kỳ không dám nghĩ tiếp nữa, loại cảm giác đó quả thực có chút không ổn!
Cô đặt bàn tay bị nắm giữ ở bên giường, chân mày Tống Kỳ Diễn nhíu lại, ánh mắt nhìn cô lại hàm chứa ý cười.
"Vậy rốt cuộc em muốn biết chuyện về cậu trai trẻ đó, hay là muốn biết chuyện tình của anh với cô ta?"
"Cô ta" ở đây, đương nhiên là chỉ Jane Rocher.
Cận Tử Kỳ quay đầu, sau khi giải trừ nghi ngờ, trở lại đối mặt với những
câu nói đùa giỡn của hắn, trong lòng dâng lên từng tia ngọt ngào, giả vờ trừng mắt nhìn xuống, bàn tay lại quay ngược lại giữ lấy tay hắn.
Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn hai người mười ngón tay đan chặt, trên mặt có dấu
vết của nụ cười nhàn nhạt, sau một lúc lâu, nụ cười dần dần rút đi, hắn
nhìn sang một ngọn đèn tường trong phòng, trên gương mặt tuấn tú sắc mặt chợt có chút tối tăm.
"Cậu thanh niên đó dùng đôi vai mình gánh
lấy tương lai của năm vạn nhân viên phía dưới, khoảnh khắc cậu ta đón
lấy công ty từ trong tay cha mình, thì nữ thần trong lòng gọi điện thoại cho cậu ta, lúc đó cậu ấy hi vọng được cô ta chúc mừng trước tiên, kết
quả. . . . . ." Tống Kỳ Diễn bĩu môi châm biếm, "Lúc cậu ấy chạy đi đến
cửa nhà của nữ thần, nữ thần cười nói cho cậu ấy biết, cô ta sẽ lặng lẽ
ủng hộ cậu ấy, cho đến ngày cậu ấy thành công."
Lặng lẽ ủng hộ? Lí do thoái thác quang minh chính đại biết bao, lời nói trống rỗng đẩy đưa cỡ nào!
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ nhíu lại, nếu như nữ thần này
chính là Jane Rocher, như vậy chỉ có thể nói rõ người phụ nữ Jane Rocher này đã không đáng giá để cậu thanh niên kia trao tình cảm chân thành.
"Thật sự thì người con trai mà gia đình cậu thanh niên đó nhận nuôi đã có sự
nghiệp của mình, nhưng trên danh nghĩa vẫn là con của mẹ nuôi cùng với
một đôi trai gái là con của mẹ nuôi và chồng sau khi ly hôn; khi cậu
thanh niên ra đi cùng mẹ mình, đã không được mấy ông cậu chấp nhận, mà
người anh nuôi của cậu ta lại có hết thảy mọi thứ vốn đương nhiên nên
thuộc về cậu ta."
Cận Tử Kỳ ngoéo ngoéo lòng bàn tay của hắn, "Tại sao không nói thẳng người anh nuôi đó chính là anh?"
Tống Kỳ Diễn ngẩn ra: "Anh cho là nói thay vào như vậy sẽ cảm thấy có thể hay hơn."
"Đối với em mà nói đều như nhau," Cận Tử Kỳ gối đầu lên đầu vai hắn, trong
mũi chỉ tràn đầy hơi thở của hắn, ấm áp mà quen thuộc: "Thật sự thì anh
không cần thiết áy náy, em nghĩ cậu ấy cũng sẽ không hối hận với quyết
định của mình."
"Sẽ không hối hận?" Tống Kỳ Diễn lặp lại mấy chữ này, bật cười lắc đầu: "Chưa chắc."
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy hắn lắc đầu, trái tim đột nhiên nhói một
cái, nhất thời cũng hiểu hắn không muốn nói thêm những nguyên nhân đã
trải qua, bị em trai từ nhỏ cùng mình lớn lên oán hận, tư vị trong đó
khó có thể nói nên lời.
"Sáu năm trước, khởi đầu của cuộc khủng
hoảng tài chính toàn cầu, mà khi đó, Extreme vẫn chưa được xem là tập
đoàn ô tô lớn nhất thế giới, nội bộ Extreme đã xuất hiện vấn đề trong
việc chi tiêu đồng vốn, người quyết sách của Extreme cũng hiểu, muốn
Extreme may mắn thoát nạn trong cơn khủng hoảng tài chính sắp tới, nhất
định phải tìm được một hậu thuẫn mạnh mẽ."
"Cho nên Extreme lựa chọn Cảnh Thăng?" Cận Tử Kỳ bật thốt lên.
Tống Kỳ Diễn gật đầu: "Đứng phía sau Cảnh Thăng chính là gia tộc Rocher, chỉ cần cái tên của gia tộc này thôi cũng đủ để cho top năm trăm công ty xí nghiệp trên toàn thế giới không tiếc mà cho nó chút tình mọn. Extreme
đề xuất bản kế hoạch vào năm tới để cho ngân hàng Cảnh Thăng đầu tư, vậy mà, song phương đều đối với nhau có ba phần thật lòng bảy phần đề
phòng, lúc này, tầng quản lý của Extreme có người đề xuất quan hệ hôn
nhân kinh tế, chỉ có trở thành thông gia, lợi ích hai nhà cuối
cùng mới
cố định trói buộc nhau."
"Đàn ông mới lớn đồng lứa trong gia tộc
Patel của Extreme không nhiều lắm, số tuổi tương xứng cùng vị tiểu thư
của nhà Rocher kia đã ít lại càng thêm ít, cuối cùng được chọn lựa tới
thân cận cùng tiểu thư Rocher bất quá có hai người."
Cận Tử Kỳ
yên lặng mà lắng nghe, lúc nghe được Extreme chọn lựa hai thanh niên
cùng Jane hẹn hò, cô theo bản năng liếc về phía Tống Kỳ Diễn, dường như
Tống Kỳ Diễn đoán được cô đang nghĩ gì, bác bỏ suy đoán của cô.
"Anh cũng không phải là một trong hai người đó, hai người bị chọn trúng thật ra là hai người anh họ trên danh nghĩa của anh, đều đảm nhiệm chức vị
quan trọng ở Extreme, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ cũng không lường được.
Phu nhân Windsor mặc dù nhận nuôi anh, nhưng ở phương diện giáo dục con
cái, bà ấy trước sau như một giữ nguyên tắc chỉ hỗ trợ cho con trai
những thứ cơ bản, còn con gái thì nâng niu chiều chuộng, bà ấy cho rằng
một người đàn ông nên dùng chính đôi tay mình sáng lập ra thế giới thuộc về mình, mà không phải tiêu xài hoang phí phúc ấm của ông cha để lại."
"Năm anh mười bảy tuổi sau khi trưởng thành cũng chưa dùng đến nguồn tài
chính gốc, chi phí ăn mặc và học phí cũng phải dựa vào chính mình suy
nghĩ biện pháp, sau khi anh phát hiện mình lại cảm thấy hứng thú đối với nông nghiệp, phu nhân Windsor nghĩ mọi cách xin nhà trường vì anh mà mở khoá nông nghiệp chỉ có một sinh viên, ngay lúc ấy cũng xem như là chấn động trường học một thời."
"Sau khi tốt nghiệp anh rời Anh quốc, chạy đi khắp nơi trên toàn thế giới, hoặc đến Australia chăm sóc chuột
túi, hoặc chạy sang Pháp đến trang trại nho ủ rượu đỏ, có lúc tâm huyết
dâng trào còn có thể lên máy bay đi sang vườn thú ở Hoa Kỳ ngắm cảnh.
Phu nhân Windsor cũng không ép buộc anh tham gia mấy cái yến hội của xã
hội thượng lưu, cho nên trong giới ở Anh quốc có rất ít người biết được
anh. Vậy mà một lần, anh quay lại Anh quốc xử lý chuyện buôn bán, vừa
vặn gặp phải gia tộc Patel và gia tộc Rocher đang chuẩn bị buổi tiệc
tương thân."
Tống Kỳ Diễn xoa mắt, đã lộ ra mệt mỏi, Cận Tử Kỳ
ngồi ở bên cạnh hắn, khoác tay lên một bên đầu của hắn, giúp hắn xoa
bóp, ân cần mà nhìn hắn, cười đùa nói tiếp một câu.
"Cô ta không nhìn đến hai người thừa kế của gia tộc Patel, lại đối với anh nhị kiến chung tình?"
Lần đầu tiên gặp mặt, Jane Rocher đối với hình tượng lôi thôi nhếch nhác
của hắn chẳng thèm ngó tới, lần thứ hai gặp nhau. . . . . .
Cận
Tử Kỳ nhìn dưới ánh đèn, người đàn ông khép hàng mi lại, sóng mũi cao
thẳng, bờ môi mỏng như đẽo gọt, nếu như là diện mạo thế này thì sao?
Trời sinh Jane tính tình kiêu ngạo, sẽ không ngờ phải đi chinh phục một
người đàn ông bướng bỉnh lỳ lợm như vậy?
Tống Kỳ Diễn mở mắt ra, nghiêng người qua, lặng lẽ nhìn cô: "Nếu như anh biết sau đó sẽ phát
sinh nhiều chuyện như vậy, năm ấy anh tuyệt đối sẽ không quay lại Anh
quốc, thậm chí cả đời này không đặt chân đến cũng được."
"Thật sự thì. . . . . . Điều này cũng không trách được Jane." Cận Tử Kỳ lại hiểu mà cười cười.
Tống Kỳ Diễn không khỏi nhìn sang cô, không hiểu những lời này của cô là thật sự thông cảm hay thuần tuý là châm chọc?
"Cũng là phụ nữ, em hiểu rất rõ tại sao khoảnh khắc cô ta nhìn thấy anh thì thay đổi dự tính ban đầu."
Cận Tử Kỳ giơ tay lên miêu tả đường nét của hắn, trong đôi mắt ánh sáng
biến mất thật lâu cũng đột nhiên bừng lên, bộ dáng kia, giống như là đứa trẻ nhỏ đùa dai thành công, thoạt nhìn không tim không phổi rồi lại làm cho người ta sinh ra một cỗ khát vọng!